Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 28: Hoài nghi thân phận (1)




Bạch Hi Thần tươi cười ấm áp  trên mặt nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thời gian dừng lại ở một khắc này. Hắn trầm ngâm thật lâu. Trong đêm mưa Bạch Tử Hiên vài lần thất thần, nữ tử trong bức tranh có nét tương đồng với Nàng, hơn nữa thân thế là con gái riêng của Chu gia cũng thậy là ly kỳ. Một màn cảnh tượng lửa chảy cả một cung điện đang hiện dần trong đầu của Bạch Hi Thần. Hắn luôn luôn tự tin vào trực giác chính mình, trên trán của Hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sự bối rối này giống nhau đến lần đầu tiên sau rất nhiều năm vậy.

Cuối cùng, một loại tình cảm phẫn hận dưới đáy lòng tự nhiên sinh ra, cơ hồ sự ẩn nhẫn nhiều năm của Hắn bị phá hủy. Ống tay áo hơi hơi run run, tay Hắn nắm cổ tay mảnh khảnh của Vân Dung, mạnh mẽ đứng dậy, kéo nàng đi nhanh về hướng sau triền núi sâu vào rừng rậm.

Vân Dung mâu quang kích động, tầm mắt ngắm nhìn bóng dáng ở trước mắt này trên mặt có sự phẫn nộ đến cực điểm. Quanh thân Hắn sát khí tỏa ra khắp nơi, chẳng lẽ là Bạch Hi Thần mà Nàng đã gặp qua trước đây sao? Giấc mộng là của Nàng, tại sao Hắn có thể có phản ứng lớn đến như vậy? 

"Bạch Hi Thần, Ngươi làm sao vậy? Ngươi muốn dẫn Ta đi đâu?"

Vân Dung thất kinh, Nàng không may bị té ngã dưới chân, đúng lúc này cổ tay bị một bàn tay giữ lại không buông ra. Mùa hạ, quần áo khá mỏng manh nên đầu gối rất nhanh bị đá vụn cắt qua. Biểu tình không thể tin  Nàng ngây người một lát, Nàng bỗng nhiên cắn răng liều mạng giãy dụa đứng lên, một bàn tay đã bị nắm lấy, Nàng dùng tay kia hung hăng  hướng tới đánh Bạch Hi Thần, nhưng là Hắn thật giống như là không có cảm giác, vẫn không nhúc nhích.  

Vân Dung bị tức khóc: "Đầu gối đau quá, buông tay Ngươi ra, Ngươi dựa vào cái gì mà đối với Ta như vậy?"

Nghe được tiếng khóc, Bạch Hi Thần rốt cuộc dừng bước, quay đầu lại. Thấy trên váy của Vân Dung đã có vết máu loang lỗ. 

Hắn hơi chút phục hồi tinh thần lại, cúi người nhìn đến mặt Nàng trên lông mi đã có một tầng hơi nước, ủy khuất, mê mang, hoang mang, phẫn hận, kinh ngạc...... Đủ loại vẻ mặt hợp vào cùng một chỗ, lại có phong tình không nói nên lời, chọc người thương tiếc. Đáy lòng mềm mại bị xúc động, thoáng chốc trong lòng bi hận cùng xuất hiện. Chẳng lẽ thiên hạ này hết thảy đều là của Bạch Tử Hiên sao? 

Một ngụm khí đục ở trong lồng ngực như muốn nổ tung, Hắn cúi người đem Vân Dung ôm lấy, đi nhanh về hướng rừng rậm. Tiến vào trong rừng, hai chân Vân Dung mới rơi xuống đất, Bạch Hi Thần liền vươn đôi tay kéo thân thể Nàng lại gần Hắn, sau đó nhanh tay nắm lấy cổ tay Nàng, tay kia vòng qua ôm lấy cổ Nàng nhanh chóng nằm xuống đất. Vân Dung liền bị đặt dưới người của Hắn. 

"Ô ô....... Ngươi làm cái gì? Buông!"

Hắn dùng sức lực cũng không quá lớn, nhưng là mặc kệ Vân Dung giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát ra được.

Ngữ khí của Hắn rất nhẹ, thực ôn nhu, nhưng lại làm cho người ta cảm thụ không có một tia ấm nào: "Ta làm cái gì? Ta chỉ là muốn chứng minh một việc mà thôi."

Vân dung một trận hoảng hốt, Hắn muốn chứng minh cái gì đây?

Ngửa mặt lên nhìn hắn, lúc này đây khuôn mặt của Hắn thập phần đẹp đẽ, nhìn qua có nét ôn nhu, lông mày rậm, con mắt tối tăm giống như đang ở cuối vực sâu, nhìn trong chốc lát thì sẽ bị cuốn vào trong đó không thể nào thoát ra được. Xem lâu, trái tim cơ hồ sẽ bị trầm luân.

Hô hấp ấm áp của Hắn phả lên da cổ của Nàng làm cho toàn bộ thân thể Nàng đều run lên. Nhưng động tác kế tiếp của Hắn, lại làm cho toàn thân Vân Dung cứng ngắc trố mắt lên nhìn Hắn. Hắn cúi xuống thân, đưa một tay ra xé rách y phục của Nàng.