Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 54: Ngươi thực thương Hắn?




Sở Mạch Trần đứng thẳng dậy xong, bày ra một bộ dáng chờ cho người ta đến hầu hạ. Vân Dung không chỗ thối lui, haut ay chỉ biết ôm đầu gối, cuộn mình ở góc giường.

Nghe thấy tất cả những  tiếng vang, nàng tập trung nhìn vào, áo hồng áo xanh trên người của hai nữ tử sớm rơi xuống đất. Trên người chỉ còn lại mỗi  cái yếm váy, ở dưới nến đỏ da thịt tuyết trắng lay động, tản ra giống như ngà voi Oánh nhuận  sáng  bóng. Trên cổ chân hai nữ tử  kim linh thật nhỏ cùng hệ, theo động tác của các nàng, phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe, giống như chú ngữ đòi mạng, mê hoặc tâm trí người, làm người ta tâm thần nhộn nhạo.

Mà Sở Mạch Trần mắt mang hoa đào, mặt dày kêu: "Lại đây....."

Hai nữ tử cười tươi, uốn éo vòng eo mảnh khảnh đến bên cạnh Sở Mạch Trần, một nữ tử trong đó vươn cánh tay ngọc ra, cởi nút áo của hắn. Người còn lại ngồi xổm người xuống, giúp hắn tháo giày đen trên chân. 

Hỉ phục đỏ thẫm bị cởi ra, lộ ra áo trong trắng như tuyết của hắn, Sở Mạch Trần cong cong môi với nữ tử tương đối đầy đặn ở bên phải, bày ra một nụ cười phóng túng tựa như đoá hoa chớm nở câu hồn đoạt phách, nàng kia hoàn toàn kinh diễm, nhất thời thất thần, tay bị kiềm hãm, nửa cái móng tay dài bị gãy, một giọt máu rơi trên áo hắn, lập tức hoa dung thất sắc. (mặt mày tái mét).

Nào biết Sở Mạch Trần lại cúi đầu, nhẹ nhàng mút ngón tay nàng. Thân thể nàng kia nhất thời mềm nhũn, lập tức thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), xụi lơ trên khuỷu tay hắn, thấy hắn vẫn không chối từ, dứt khoát tựa vào trong ngực hắn, một đôi tay trắng như sương như tuyết vòng quanh cổ Sở Mạch Trần, đôi má phong tình vạn chủng cọ xát trên ngực hắn, giọng điệu mềm mại ngọt ngào gọi: "Tướng công." 

Khoé miệng hắn càng thêm nhếch lên, cũng đưa tay vén lên lọn tóc của nàng. Một động tác đơn giản này lại dược Sở Mạch Trần làm vô cùng phong tình như vậy. 

Trên mặt nữ tử kia cực kì thẹn thùng, nhưng động tác lại càng lớn mật. 

Vươn tay cởi ra áo trong của Sở Mạch Trần, lộ ra lòng ngực cường tráng như ngọc thạch của hắn. Hơn nữa còn đưa mặt lên chủ động dâng hiến đôi môi thơm của mình. 

Còn trên mặt nữ tử bên cạnh kia lại lộ ra vẻ mất mác, nhưng lại không thể làm gì, quay đầu thấy vẻ mặt thán phục của Vân Dung, vẻ mặt càng khó coi, nàng nghiến răng, một tay ném, một chân đá, Vân Dung liền bị ném xuống giường. 

Vân Dung suýt nữa muốn nói với nàng tiếng cám ơn, lảo đảo chạy ra cửa, nào biết, mới vừa đi hai bước liền nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn nhưng không mang theo một chút tình dục: "Còn dám đi về phía trước một bước, lập tức liền bắt ngươi đến trên giường hầu hạ." 

Vân Dung giống như bị định thân, không dám cử động lung tung. Quay đầu lại thấy màn lụa hồng đã được kéo xuống. 

Lờ mờ thấy được bóng dáng giao nhau kèm với nam tử thở gấp, nữ tử dịu dàng ngâm nga, giữa màn đêm yên tĩnh hết sức rõ ràng, thậm chí có thể thấy một người nữ tử giơ cao đùi ngọc đang không ngừng run rẩy...

Vân Dung ngăn chặn lỗ tai, nhắm mắt lại. Bắt buộc chính mình không nhìn tới, không nghe.

Giống như chịu đựng khổ hình không biết qua bao lâu, vừa nhìn những chuyển động bên trong hồng sa  Nàng đã bớt kinh hoảng. Một lúc sau khuôn mặt hai nữ tử hồng hồng, sắc mặt vui mừng lần lượt bước xuống giường. 

Các nàng nhặt lên từng kiện quần áo mặc lên, trước khi đi khỏi, vẫn không quên nhìn ánh mắt thắng lợi cho Vân Dung.

Cửa lại được mở ra hai nữ tử nhanh chóng đi ra ngoài, nến đỏ đã cháy được một nửa. Đêm đã trải qua rất lâu. Vân Dung theo bản năng rụt lui thân mình về hướng bàn chân.

Một cỗ sợ hãi không tên, bao trùm lấy nàng.

Vừa lúc đó, nội trướng truyền ra tiếng thở thật dài, ngay sau đó chợt nghe Sở Mạch Trần cách hồng sa nói với nàng: "Ngươi thực thương hắn?"

Tác giả đề lời nói với người xa lạ: sáng sớm đi ra ngoài làm việc, vừa trở về.