Văn Tự Mơ Màng Luyến Ái

Chương 6: Hôm nay mặc XX màu gì 2




Buổi chiều sau giờ học, Ứng Diêu bắt gặp Đào Lâm trong trường.

Cậu đang nói chuyện cùng với một nam sinh, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ cùng mờ mịt, sau đó là khẩn trương lắc đầu. Đào Lâm muốn đi thì người kia lại đem cậu giữ chặt, trên mặt một bộ thần sắc lo lắng vô cùng.

Ứng Diêu lúc ấy nghĩ là có thể nam sinh kia cùng Đào Lâm thổ lộ nhưng bị cự tuyệt nên tính dây dưa cùng với cậu. Bằng không thì không có đạo lí gì mà hai người con trai phải do dự không dứt khoát,  bộ dáng của Đào Lâm rõ ràng nhìn cũng không vừa lòng với phản ứng của tên kia.

Đào Lâm bỏ đi cùng với bạn học của cậu rồi nhưng tên kia mặt buồn bực vẫn đứng tại chỗ nhìn theo phía cậu.

Đào Lâm rất được nhiều nữ sinh hoan nghênh, mấy ngày hôm trước trong lớp có một nữ sinh hướng cậu viết thư thổ lộ, Đào Lâm thất kinh còn hướng anh xin giúp đỡ làm cách nào để từ chối mà về sau gặp mặt cũng không thấy lúng túng

Hôm nay lại bắt gặp tình cảnh này, Ứng Diêu không thể không cảm khái rằng tiểu học đệ thật đúng là nam nữ đều ăn, được hoan nghênh như vậy đối với Đào Lâm mà nói thì rất là phiền não nhưng đối với Cá chết huynh lại là vui sướng hưởng thụ.

Đào Lâm bộ dáng nhu thuận, lại nghe lời hiểu chuyện, làm việc chân thành còn làm cho người khác cảm thấy đáng yêu bướng bỉnh nữa. Ứng Diêu đối với tiểu hài tử này yêu thích thật sự, tâm tư rõ là thích. Anh không có hỏi Đào Lâm về vấn đề tính hướng, cũng cảm thấy tiểu học đệ tuổi còn nhỏ, huống chi Đào Lâm quả thật chưa từng nghĩ đến chuyên yêu đương, bằng không thì nữ sinh tỏ tình kia bộ dáng rõ ràng không tệ, nhưng Đào Lâm lại mang bộ dáng đau khổ sâu sắc.

Mà tâm địa Đào Lâm cũng rất mềm mỏng, nếu người khác đối xử với cậu tốt, không chừng cậu liền trông mong đi. Nếu như có một ngày Đào Lâm nói cho anh cậu cùng với một nam sinh đang quen nhau, Ứng Diêu sẽ không cảm thấy bất ngờ, mà sẽ là có điểm cảm thấy buồn và không được tự nhiên.

Cho nên, Ứng Diêu đối với thân phận của nam sinh vừa rồi đặc biệt tò mò

Vì thế, anh liền làm một bộ dạng không thèm để ý, nói bóng gió với cậu

YY: ở đâu?

Đào Lâm: đang dùng cơm ở nhà ăn lớn

YY: cùng bạn học?

Đào Lâm: một mình

Thức ăn mua về phải trả giá khác, Ứng Diêu biết Đào Lâm là cảm thấy tiền này tiêu hoang phí, không phải do cậu thiếu tiền, chỉ là đơn thuần không cần thiết, chẳng bằng ngồi ở nhà ăn mà chậm rãi thưởng thức.

Vừa lúc không có Cá chết huynh, Ứng Diêu cũng là muốn dùng cơm chiều, liền đi tìm Đào Lâm.

Ứng Diêu lấy xong thức ăn, liếc mắt một cái liền thấy được cậu ngồi trong góc.

Ứng Diêu bưng mâm đi qua, Đào Lâm đã ăn cũng được nhiều lắm, tay trái cầm thìa, tay phải không có việc gì thì lại cầm di động

Nhìn thấy Ứng Diêu đến lại đem di động buông xuống, Đào Lâm trong ánh mắt vui sướng ngọt ngào kêu một tiếng học trưởng

Đào Lâm ăn không đến mấy muỗng liền ăn xong

“Bằng không cậu đi về trước?” Ứng Diêu cũng không thể để cho học đệ ngồi chờ, huống chi thời điểm anh ăn cơm, học đệ vẫn nhìn anh làm anh có chút không được tự nhiên.

Đào Lâm lắc lắc đầu. “Một chút dùng cơm xong đi bộ tiêu cơm đi.”

Ứng Diêu muốn nói là: trong khoảng thời gian cậu chờ tôi dùng xong cơm phỏng chừng thức ăn cũng đều đã tiêu hóa không sai biệt lắm.

Bất quá Ứng Diêu vẫn là gật gật đầu.

Ứng Diêu cúi đầu ăn cơm, Đào Lâm thì chống cằm nhìn anh ăn cơm.

“Tôi vừa rồi nhìn thấy cậu cùng một nam sinh nói chuyện, giống như có điểm tranh chấp.”

Đào Lâm ngẩn ra, sau đó giải thích: “Hắn nhận sai người, em nói hắn em không phải người kia, hắn không tin.”

“Nga.” Tình huống cụ thể Ứng Diêu cũng không có biện pháp tiếp tục hỏi tiếp, bằng không thể hiện ra mình rất là bà tám

Vì thế Ứng Diêu tiếp tục ăn, Đào Lâm lại bắt đầu nhìn hắn.

Ngay thời điểm Ứng Diêu tưởng tiểu học đệ đang chơi di động, Đào Lâm liền nói: “Học trường, anh buổi tối có rảnh không”

“Có a.”

“Vậy đêm nay anh đến chỗ em đi, em đem bài tập của giáo viên làm nốt”

Ứng Diêu nghĩ tới hẳn là Đào Lâm đang nói vụ làm người mẫu.

“Ok.” Ứng Diêu rất sảng khoái đáp ứng.

“Học trưởng anh thật tốt!” Đào Lâm cười đến phi thường sáng chói, Ứng Diêu cảm thấy này bất quá chỉ là một việc nhỏ mà thôi

Nhưng đợi đến lúc đến nhà của Đào Lâm, Ứng Diêu mới bừng tỉnh nhận ra rằng tay anh đã cầm một củ khoai lang nóng.

Hai người từ nhà ăn đến khu nhà trọ dành cho giáo sư kia khoảng cách cũng không sai biệt lắm, có thể tản bộ

Đào Lâm trực tiếp mang Ứng Diêu vào phòng cậu.

Ứng Diêu một bên đánh giá bài trí xa hoa khác nhau giữa nhà trọ cho giáo sư với ký túc xá cho sinh viên, một bên đề nghị: “Đem điều hòa mở lên đi, có chút nóng.”

Ký túc xá cho sinh viên đặc biệt keo kiệt, không có điều hòa, chỉ có một quạt điện mà tiếng kêu to đáng ghét. Nếu đã đến nơi này, Ứng Diêu liền tranh thủ hưởng thụ không khí có điều hòa.

Có thể nói rằng anh thật sự muốn đánh một giấc ngủ ở trong này. Nhưng cũng biết chắc chắn Cá chết huynh sẽ lại đòi qua đây ngủ chung, Ứng Diêu không muốn vì vậy mà lại làm phiền Đào Lâm

Đào Lâm nhìn Ứng Diêu liếc mắt một cái, nói: “Em sợ anh một hồi sẽ cảm thấy lạnh

Như thế nào mà lại thấy lạnh? Ứng Diêu đang định hỏi Đào Lâm lý do, chỉ nghe đến Đào Lâm có điểm quanh co nói: “Học trưởng… Cái kia… hôm nay bên trong anh mặc là màu gì vậy?”