Vạn Vạn Không Được (Tuyệt Đối Không Được)

Chương 11: Tôm ướp muối




Trong phim Hàn Quốc, vòng xoay ngựa gỗ luôn tượng trưng cho hạnh phúc và vui vẻ, đối với Khương Bách Vạn cũng vậy.

Chỉ thấy khóe mày Ninh Hành dần giãn ra, hai tay vẫn bỏ trong túi quần, dường như không hề trải qua suy nghĩ hay đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

“Được.”

Khương Bách Vạn bỗng nhiên có cảm giác vui sướng như thể vừa nhận cha nuôi, tâm trạng uất ức trong lòng bay sạch, có những lời này của Ninh Hành rồi, thời gian thử việc có đáng gì chứ! Cô nhảy xuống, vui vẻ chạy về phía anh.

“Tạm thời.” Ninh Hành lại bổ sung thời hạn cho lời hứa của mình, cứ như thể đang ký hợp đồng vậy.

Khương Bách Vạn lại ủ rũ nhận lại túi xách của mình từ trong tay Tiểu Đỗ, đeo lên vai, còn khóc thút thít thêm hai tiếng trông rất đáng thương.

“Chú nhỏ à, chúng ta đi ăn cơm đi, cháu đói chết rồi!” Chơi cũng đã chơi chán rồi, lúc này Nhất Nhạc rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện ăn uống. Ở Ninh gia, cô bé thích nhất là chú nhỏ Ninh Hành và anh họ Ninh Nhất Kiệm, nói trắng ra là bởi vì hai người này vô cùng cưng chiều cô bé, nơi nào mà bố mẹ cô bé không cho đi, ví dụ như khu vui chơi, nhà ma, nếu rảnh Ninh Hành sẽ dẫn cô bé đi, cái gì bố mẹ cô bé không cho ăn, ví dụ như humburger, gà rán, Nhất Kiệm sẽ ra ngoài mua, chờ cô bé tan học thì lén đưa cho cô bé ăn ở trong xe, đợi ăn xong rồi mới lái xe đưa về nhà.

“Nhạc Nhạc muốn ăn cái gì?” Ninh Hành ôn hòa hỏi.

Khương Bách Vạn ngây người nhìn anh, thì ra Ninh Hành cũng có lúc “ấm áp"" như thế, đây chẳng phải chính là vai nam phụ có thể vì nữ chính mà sẵn sàng làm bất cứ việc gì trong phim Hàn sao?

""Lẩu cay!” Thiên kim tiểu thư lại chỉ muốn ăn một món bình dân như vậy!

Ninh Hành kiên nhẫn nói: “Không được, đổi món khác!”

Trong lòng Khương Bách Vạn khó chịu, lẩu cay thì làm sao hả? Muốn ăn gì thì tự mình chọn, nấm kim châm, khoai tây thái nhỏ, rau cải thìa, đậu hũ, giả cá viên Phúc Châu*, sủi cảo tôm Quảng Đông là những thứ mà cô yêu thích nhất, cộng thêm một gói mì ăn liền, đập một quả trứng gà vào, lại đổ thêm một bát canh không biết có phải là nước hầm xương thật hay không, phía trên rưới một lớp dầu cay**, ăn ngon biết chừng nào!

* giả cá viên: một món ăn có nhân làm từ thịt, rong biển, trứng và các loại nguyên liệu khác tùy sở thích, lớp vỏ bên ngoài là khoai lang hấp (luộc) giã mịn trộn với bột mì, vo tròn lại giống như cá viên nên được gọi là giả cá viên.

** dầu cay: là một loại nguyên liệu nấu ăn đặc trưng của Tứ Xuyên, được chế biến bằng cách cho thêm rất nhiều ớt và các loại gia vị khác như tiêu, hoa hồi, gừng, hành tây, đường,... vào chảo dầu rồi rim dưới lửa nhỏ.

Nhất Nhạc đảo mắt: “Cơm niêu đất*!”

* cơm niêu đất: cơm được nấu và bày biện trong niêu làm từ đất sét, ngoài cơm thì còn có nấm, vịt quay, gà luộc, thịt lợn kho,... Đây là một món ăn có nguồn gốc từ Quảng Đông.

Cơm niêu đất cũng khá ngon, xương sườn cũng được, vịt quay cũng ổn, niêu cơm nóng sốt được bưng lên, lấy đũa đảo đều, lại lấy thìa xúc ăn, nước thịt trộn lẫn với cơm tỏa mùi thơm nức, giữa thời tiết lạnh lẽo như thế này đúng là không còn gì thích hợp hơn.

Ninh Hành cười: “Đổi món khác đi!”

Thật là khó hầu hạ! Khương Bách Vạn ngồi xổm một góc, dạ dày không ngừng réo lên.

""Ma lạt hương*!”

* Ma lạt hương: là một món ăn đặc sắc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên và Trùng Khánh, các loại nguyên liệu như rau củ, thịt, đậu hũ,... được nấu với các loại hương liệu địa phương như gai dầu, ớt, hoa tiêu. Đây là món ăn rất cay nhưng được người dân cả nước ưa chuộng vì hương vị rất ngon.

“Đổi đi!”

""Vậy... tùy chú!” Nhất Nhạc thở dài một hơi, mặc dù Ninh Hành rất chiều chuộng cô bé nhưng ở phương diện ăn uống không thể so với ông anh Nhất Kiệm được. Đừng nói là đậu phụ thối hay bánh cá hầm*, cho dù là thịt xiên nướng ven đường thì Ninh Nhất Kiệm cũng đã từng mua cho cô bé ăn.

* bánh cá hầm (oden): là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương.

Ninh Hành rất hài lòng với câu trả lời của cô bé. Thực ra lúc anh hỏi cô bé muốn ăn gì cũng chỉ chờ một câu ""tùy chú"" này.

""Tiểu Đỗ, đến nhà hàng hải sản Úc Sa Loan.”

Nhà hàng hải sản Úc Sa Loan? Khương Bách Vạn vừa nghe được cái tên này thì lỗ tai liền dựng thẳng lên. Cô nhớ Bé Mập Tế đã từng nhắc qua về nhà hàng hải sản Úc Sa Loan này bằng những từ ""cao cấp"" và ""cực kỳ ngon miệng"", bào ngư Úc và tôm hùm ở đó có thể khiến loại dân thường như Bách Vạn chảy cả nước miếng vì thèm thuồng. Khi đó trong lòng Khương Bách Vạn mất thăng bằng, ngày hôm sau mới níu lấy Bé Mập Tế tỉ mỉ hỏi lại: “Bọn họ cho cậu ăn phần ăn mini phải không?”

Bé Mập Tế lập tức mắc mưu: “Ai nói? Tớ ăn suất lớn đấy nhé!”

""A... A... Ăn suất lớn*...” Nhìn thấy Khương Bách Vạn cười trộm, Bé Mập Tế mới phát hiện mình lỡ lời, mấy ngày sau đó đều truy tìm Bách Vạn để đánh.

* suất lớn là “đại phân"" ( phân 份 [fèn] có nghĩa là suất, đồng âm với 粪 có nghĩa là phân trong phân bón)

Chẳng lẽ hôm nay chính mình cũng có cơ hội đi ăn thử sao?

Cô thật sự rất sợ lão hồ ly Ninh Hành kia sẽ đột nhiên đưa cho cô 20 đồng rồi nói: “Chúng tôi đi ăn hải sản, cô cầm số tiền này đi ăn cơm niêu đất đi, có lẽ đủ ăn hai suất đấy.”

Ninh Hành dẫn theo Nhất Nhạc đi một đoạn xa rồi mà Khương Bách Vạn vẫn ngồi chồm hổm tại chỗ, nhìn theo bóng lưng họ đầy chờ mong. Xem ra chính mình đã nghĩ ngợi nhiều rồi, đó là bữa ăn tối của mấy người nhà giàu bọn họ, cô chỉ có thể về nhà ăn không khí mà thôi.

Khương Bách Vạn đang nghĩ như vậy thì Ninh Hành chợt dừng bước, nhìn xung quanh một chút rồi quay đầu lại.

""Bây giờ đã sợ đến mức đứng không nổi rồi sao? Hay là cung phản xạ của cô dài quá rồi?” Ninh Hành híp nửa mắt mà hỏi.

Khương Bách Vạn không xác định được lời này của anh là kêu cô đi cùng hay là kêu cô chạy về nhà. Cho dù chỉ là một người dân thường nhỏ bé thì cũng phải có chút tự tôn, có thể chết chứ không thể chịu nhục! Cô đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ngang qua người anh, nhanh chóng đi về phía cửa ra vào, trong đầu suy tính có lẽ nên tự thưởng cho chính mình hai suất cơm niêu đất.

""Chị Khương! Chị đi chậm một chút!” Nhất Nhạc vội kêu lên: “Xe đâu có đậu ở bên đó!”

Khương Bách Vạn thật sự không kìm nổi sự vui mừng lẫn thèm thuồng đến mức chảy nước miếng nữa rồi!

Trên đường đến nhà hàng hải sản Úc Sa Loan, Nhất Nhạc tỏ ra rất yên tĩnh, thậm chí còn có vẻ mệt rã rời. Đối với một người đã quen sống sung sướng từ nhỏ như cô bé thì đi đến một nhà hàng cao cấp như vậy để ăn cơm còn chẳng thú vị bằng đi ăn lẩu cay, đi nghe một buổi hòa nhạc có vé vào cửa giá mấy ngàn không thể sánh bằng việc tiêu mấy trăm đồng để mua một tấm vé vào khu vui chơi. Cái loại tâm tình này của cô bé, đương nhiên Khương Bách Vạn không thể hiểu được, cô vẫn đang đắm chìm trong sự hưng phấn vì được đi ăn một bữa tiệc lớn.

Ninh Hành ngồi trên ghế phụ lái nhìn bóng tối bên ngoài, dường như nghe được tiếng dạ dày của Khương Bách Vạn đang réo lên.

Nhà hàng hải sản Úc Sa Loan nằm ngay cạnh sông, ngồi ở gần cửa sổ sát đất có thể nhìn ra một nhánh sông Trường Giang đang lững lờ trôi, trên mặt sông phản chiếu ánh sáng lung linh từ hai bên bờ, thỉnh thoảng có vài chiếc thuyền lớn đi qua đi lại, trên thuyền không ngừng có ánh đèn flash chớp lóe.

Ngồi đối diện Ninh Hành, ban đầu Khương Bách Vạn có chút căng thẳng, thế nhưng sau khi thức ăn được bưng lên thì sự căng thẳng này hoàn toàn mất sạch. Tôm ướp muối dài gần bằng một cánh tay, nghe nói một con có giá là 150, ốc móng tay* được trộn với nước tương, nhìn qua có vẻ còn rất tươi, mùi thơm còn hấp dẫn hơn cả tôm ướp muối. Bé Mập Tế từng nói ăn nó với cơm không biết là ngon tới mức nào đâu!

* ốc móng tay (hay còn gọi là ốc mã đao, ốc ngón tay) là một họ động vật thân mềm có 2 mảnh vỏ, thuộc họ ốc, sống ở vùng bãi biển, nằm sâu trong lớp đất bùn hay cát, lớn vừa bằng 1 ngón tay, hình dáng thon dài như ngón tay và móng tay của thiếu nữ.

Nhân viên phục vụ bưng một đĩa đồ ăn tỏa ra mùi cay lên, nghe theo sự sắp xếp của Ninh Hành mà đặt ngay trước mặt Khương Bách Vạn.

""Tiểu Khương, đây là món tôi đặc biệt gọi cho cô.”

Khương Bách Vạn đen mặt nhìn đĩa mực xào lăn trước mặt, run rẩy cầm đũa gắp một sợi râu mực, mặc dù mùi thơm xông vào trong mũi nhưng cô không hề muốn ăn.

Ninh Hành ung dung chùi sạch tay, giúp Nhất Nhạc lột vỏ tôm, nhẹ nhàng nâng mí mắt: “Cô làm ra chuyện gì mà khiến cho người ta muốn đuổi việc?”

Khương Bách Vạn cũng lột vỏ tôm nhưng lại bị đâm rách ngón tay, cô đưa ngón tay lên miệng ngậm một lát, lại nghĩ ngợi một hồi, giống như đang tự lẩm bẩm: “Ngoại trừ việc chửi anh ở sau lưng thì cũng không làm ra chuyện gì đặc biệt không thể tha thứ. Nói tôi EQ thấp thì tôi có thể cố gắng thay đổi, nói tôi lười biếng thì... tôi cố gắng tìm thêm việc vặt để làm...”

Ninh Hành không đành lòng nói cho cô biết, trước giờ cô không làm ra việc gì đáng để bị đuổi việc cả, nhưng chỉ riêng việc cô mắng anh ở sau lưng là đã đáng bị đuổi cả trăm lần rồi!!!

""Tổng giám đốc Ninh...” Khương Bách Vạn nổi lên dũng khí: “Tôi nghe nói sau khi kết thúc thời gian thử việc thì chỉ có thể giữ lại một người cho vị trí người giám định đồ cổ này.”

""Đúng vậy!” Ninh Hành trả lời cô rất dứt khoát.

""Nhưng mà hiện tại có tới hai người giám định đồ cổ, cho nên giữa tôi và Lâm Lệ chắc chắn sẽ có một người bị loại. Tôi cảm thấy đến tám phần sẽ... là tôi.” Khương Bách Vạn cảm thấy cực kỳ mất mát, nhưng cái gì nên ăn thì cô cũng đã ăn không ít! Lúc lột vỏ tôm bị đâm vào tay nhưng cô vẫn ăn hai con.

""Cô nên chịu trách nhiệm cho việc lúc đầu tự tìm đối thủ cạnh tranh đến cho mình.” Ninh Hành đặt con tôm ướp muối đã được bóc sạch vào trong đĩa của Nhất Nhạc: “Hôm phỏng vấn, Lâm Lệ vừa vào đã nhìn chằm chằm mấy chén trà, tôi còn chưa châm trà, cô ta đã chỉ ra trước mặt tôi có một cặp đấu thải. Khương Bách Vạn, lúc cô đi ra ngoài đã ra ám hiệu cho cô ta - đây là ăn gian.”

Thì ra anh đã sớm phát hiện ra rồi. Khương Bách Vạn mấp máy miệng giải thích: “Hoàn cảnh của Lâm Lệ không tốt, nhà cô ấy rất khó khăn, có thể để cho cô ấy học thạc sĩ đã là cố hết sức rồi.”

""Cho nên cô muốn giúp cô ta.” Ninh Hành nói thẳng ra.

""Bạn học thôi, nên giúp đỡ nhau mà.” Khương Bách Vạn xấu hổ cười cười.

""Ra ngoài xã hội không nói chuyện tình cảm, chỉ nói chuyện cạnh tranh.” Ninh Hành nhìn cô, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo: “Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người tham gia phỏng vấn lại ra ám hiệu giúp đối thủ cạnh tranh của mình, cho nên tôi muốn biết, thứ nhất, cô là hạng người gì, thứ hai, Lâm Lệ có tài đức gì mà có thể khiến đối thủ cạnh tranh giúp đỡ cô ta như thế, cho nên tôi mới giữ cả hai người lại.”

Khương Bách Vạn ngẩng mặt, miệng ngậm một cái chân cua hoàng đế*: “Vậy bây giờ anh đã nhìn rõ chưa?”

* cua hoàng đế: là một loài cua khổng lồ dài cả mét và nặng khoảng 2-4 kg/con, sống ở vùng nước lạnh khoảng 3-5 độ C, là một trong những món ăn đắt đỏ hàng đầu thế giới, điểm đặc biệt là chỉ ăn được chân và càng.

Ninh Hành cười mà không nói gì.

Còn cần phải đợi tới tận ""bây giờ"" sao? Người ta đã sớm thấy rõ cô là một kẻ ngốc nghếch, còn Lâm Lệ kia là một người đầy mưu mô rồi! Một người thì không hề có lòng cảnh giác, chỉ biết xử sự bằng nhiệt huyết, một người thì lòng dạ sâu xa khó lường, vong ân phụ nghĩa, chỉ một mực muốn loại trừ cô mà thôi.

Chỉ là Ninh Hành không phải loại đàn ông thích dạy dỗ hay phê bình người khác ở sau lưng, nếu Khương Bách Vạn muốn thăm dò ý kiến của anh đối với Lâm Lệ thì anh sẽ ám chỉ cho cô có ý thức cạnh tranh trong công việc một chút. Dù sao thì bàn về nhân phẩm, Khương Bách Vạn vẫn hơn Lâm Lệ một bậc, nhưng ở trong công ty không phải chỉ cần tốt bụng là có thể làm tốt mọi chuyện.

""Cháu cảm thấy con người chị Khương rất tốt, là chú nhỏ cứ bắt nạt chị ấy đấy chứ!” Nhất Nhạc nói xen vào: “Thầy giáo của cháu nói, biết tôn trọng đối thủ mới thật sự là kẻ mạnh. Ngay cả đối thủ mà chị Khương cũng ra tay giúp, điều này chứng tỏ chị ấy là người cực kỳ lương thiện, khiến cho cháu nhớ tới ""người nông dân và con rắn*"", ""tiên sinh Đông Quách và con sói**"", ""Lã Động Tân và con chó***"".”

* người nông dân và con rắn: chuyện kể về bác nông dân đi thăm ruộng gặp một con rắn bị đông cứng vì rét nên thương tình ôm rắn về nhà sưởi ấm cho nó, đến lúc con rắn tỉnh lại thì lại há miệng muốn cắn người nông dân. Câu chuyện này dạy chúng ta phải phân biệt giữa thiện và ác, chỉ nên giúp đỡ người tốt, không phải cứ được giúp đỡ thì kẻ ác sẽ trở nên lương thiện.

** tiên sinh Đông Quách và con sói: chuyện kể về Đông Quách thời Xuân Thu có lòng cứu một con sói đang bị đuổi giết, đến khi con sói được an toàn thì quay đầu muốn ăn thịt Đông Quách. Câu chuyện này dạy chúng ta tuyệt đối không nên thương xót kẻ ác.

*** Lã Động Tân và con chó: vốn bắt nguồn từ câu chuyện Lã Động Tân giúp đỡ Cẩu Diễu, về sau được Cẩu Diễu báo đáp nhưng Lã Động Tân lại không hiểu, cho rằng Cẩu Diễu phụ ơn phụ nghĩa. Vì ""Cẩu Diễu"" (苟杳) đồng âm với ""cẩu giảo"" (狗咬) nên người ta mới có câu “Cẩu giảo Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm” (Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người). Về sau câu thành ngữ này thường được người ta áp dụng cho nhiều tình huống mà những người tốt, tài đức bị thế gian rẻ rúng, ngược đãi, ám hại…

Nhạc Nhạc tiểu thư, cô là đang uyển chuyển mắng tôi là người ngu ngốc không có việc gì làm tự mình đi tìm đòn sao? Khương Bách Vạn ha ha cười trừ mấy tiếng.

Ninh Hành dịu dàng sờ sờ cái gáy của Nhất Nhạc, hết sức yêu chiều.

Nhất Nhạc không có hứng thú với hải sản, mới ăn một ít đã thấy no, Ninh Hành để Tiểu Đỗ đưa cô bé về nhà trước. Đến lúc trên bàn ăn chỉ còn lại hai người, Ninh Hành tao nhã lau tay: “Chúng ta nói sang chuyện chính.”

Khương Bách Vạn ngồi nghiêm chỉnh, không biết lúc nói chuyện chính thì có thể tiếp tục ăn hay không nhỉ?

""Nếu hôm nay Bảo Dục Tường chủ động liên lạc với cô thì chứng tỏ cậu ta đã nóng lòng muốn ra tay, chúng ta phải nhanh chóng ép giá cái bình sứ men lam đó. Nếu cậu ta đưa đồ thật ra thì chúng ta sẽ nhanh chóng bỏ tiền ra thu mua. Nghe nói giữa tháng sau sẽ có đấu giá, bố của Bảo Dục Tường sẽ tham gia, cô tìm một tổ chức chuyên về bán đấu giá, nhanh chóng hoàn thành thủ tục đấu giá bình sứ men lam đó, ở mục người bán đấu giá đề là ""nặc danh"".” Ninh Hành đặt hai tay lên bàn, thấp giọng nói: “Liên hệ với tòa soạn báo, viết một bản tin về bình sứ men lam quý giá này cùng với giá cả của nó, đặc biệt nhấn mạnh chuyện có người ""nặc danh"" bán đấu giá cái bình.”

Cái dáng vẻ của anh khiến người ta cảm thấy thật là đầy mưu mô...

Khương Bách Vạn nghe được thì sau lưng đổ mồ hôi: “Lỡ như Bảo Dục Tường biết mình bị lừa gạt, nửa đường ngăn cản chúng ta, tiến hành trả đũa thì phải làm sao?”

""Dựa vào chỉ số thông minh của anh ta thì căn bản là không nghĩ được đến chuyện bán ra một món đồ cổ sẽ có thể gây ra chuyện phiền toái như thế nào đâu.”

Khương Bách Vạn gắp một sợi râu mực lên mà nhai, cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu. Boss thật là bá đạo, tùy hứng như vậy đấy!