Vân Vũ

Chương 11




Published on November 29, 2014 by Bách Hợp



Từ xưa đã có câu “quen mui thấy mùi ăn mãi”, Vân Vũ sau mấy phen vân vân vũ vũ, nếm vị ngọt ái ân, ngày nào không cho thành bữa chính cũng phải đem làm tráng miệng. Tình nồng ý đượm không bút nào tả xiết.Đào Thiên Vũ vốn chẳng thèm nhìn sắc mặt ai mà sống, được thêm Lý Thương Vân kinh doanh kỹ viện, da mặt dày hơn trống da trâu. Thanh phong minh nguyệt, hậu viện vang lên tiếng hoan ái khiến người người hâm mộ, không ai không tấm tắc khen không hổ danh Dục Tiên lâu, đến nghe tiếng kêu thôi đã biết người trong cuộc dục tiên dục tử thế nào.

Nhưng từ xưa cũng có câu “ngày vui ngắn chẳng tày gang”.Hôm đó, một đội mã xa hùng hậu dừng ngay trước cổng Dục Tiên lâu.Một mỹ phụ trung niên bước xuống.Người này có tám chín phần trông giống Lý Thương Vân. Không phải Lý ma ma…ah, là Lý phu nhân thì còn ai vào đây?

Chẳng là, trong cuộc thi hoa khôi tháng trước, có người trong hệ thống kinh doanh Lý gia đến xem đã nhận ra Tiểu Thuần. Lý Thương Vân trăm tính ngàn tính cũng không ngờ trên đời có kẻ nhớ nổi bản mặt trộn đâu cũng lẫn của Tiểu Thuần.Người này trước đây từng làm lỗ một lô hàng. Vợ anh ta và đằng ngoại Tiểu Thuần có quan hệ nhằng nhịt bắn tên năm ngày chưa tới.Lần đó nhờ vả Tiểu Thuần xin xỏ hộ, chỉ bị phạt bồi thường, không bị đuổi việc, vì thế mang ơn nó, ghi nhớ mãi trong lòng.Hôm ấy, Tiểu Thuần đứng trên đài cao, ai cũng trông thấy. Người này tâm cơ linh hoạt, vẫn nhớ cách đây hơn hai năm, Lý gia thông báo đến toàn thể hệ thống kinh doanh toàn quốc Lý công tử bỏ nhà ra đi, ai báo tin công tử ở đâu sẽ được trọng thưởng. Tuy không nói công tử bỏ đi cùng thư đồng nhưng người này đoán nếu Tiểu Thuần ở đây thì Lý công tử ắt không xa.Gã cất công thăm dò mấy ngày, quả nhiên là Lý công tử đang điều hành kỹ viện này.Gã lập tức cho người thông tri Lý gia. Vợ chồng Lý Toàn ngay tức khắc thu dọn hành lý, lên Cao Bắc tìm con.

Hôm đó, Tiểu Thuần đi vắng.Lý Thương Vân nghe có người báo khách quý đến liền vội vàng tới khách phòng.Lúc thấy cha mẹ, y xoay người định chạy đã bị thủ vệ chặn lại. Y biết lần này không xong rồi, bèn trở mặt giả lả:

• Cha! Mẹ! Hai người đường xa tới đây thật vất vả! Hài nhi đi pha ấm trà.

Lý phu nhân lạnh mắt:

• Ngươi mà biết thương cha mẹ thì đâu có bỏ đi hàng năm trời như thế?

Nói xong, nàng òa khóc nức nở. Lý Thương Vân sợ quá, cuống quýt chạy đến:

• Mẹ, mẹ…

Nàng càng khóc dữ:

• Con ơi là con. Ngươi đi không đưa tin về. Có biết mẹ lo lắng thế nào không?

Đoạn, nàng trở mặt, ráo hoảnh thét người trói nghiến thằng quý tử lại. Nàng phủi phủi tay, hừ một tiếng:

• Dám đối đầu với lão nương hả? Hừ…

Lý Thương Vân đành vớt vát xin viết phong thư để lại cho Tiểu Thuần.Lý phu nhân đồng ý với điều kiện phải để nàng đọc trước.Vậy là tan luôn kế hoạch nhắn nhủ cho Đào Thiên Vũ.Không còn cách nào khác, trong thư y chỉ toàn dặn dò cách kinh doanh, lưu giữ sổ sách, bảo có gặp khó khăn gì, nhớ liên lạc với ta, có Đào dịch phu quen đường thuộc lối, cứ bảo hắn đưa thư là được.

Ngay trong ngày hôm đó, Lý Thương Vân khóc khóc mếu mếu, chia tay tỉ muội trong lâu, theo cha mẹ về thành Trung Giang.

*

Chiều tối, Tiểu Thuần trở về, nhận tin dữ mọi người kể lại. Nó lật đật chạy sang Đại Hùng đường tìm Đào Thiên Vũ. Đúng hôm ấy, hắn được mời làm chủ khảo một cuộc đấu võ của Thạch Đầu sơn trang, hơn mười ngày sau mới về.Tiểu Thuần lòng nóng như lửa đốt nhưng chẳng thể làm gì hơn ngoài chờ đợi. Đến khi Đào Thiên Vũ về, Lý Thương Vân cũng gần đến thành Trung Giang, không còn cơ hội đuổi theo cướp người nữa.

*

Đào Thiên Vũ vừa về đã sang tìm Lý Thương Vân. Mười mấy ngày xa nhau, hắn sắp phát điên rồi.Ngờ đâu, cái tin trời đánh làm hắn điên thật.Nhưng có điên mấy thì điên, đó cũng là cha mẹ của Lý Thương Vân.Hắn coi trời bằng vung vẫn phải kính cẩn gọi bá bá, bá mẫu.

Tiểu Thuần mếu máo kể lại ngọn ngành, từ đoạn Lý lão gia ép gả công tử cho thằng cha Đào Đào chết tiệt nào đó.Công tử không chịu mới bỏ nhà ra đi. Đào Thiên Vũ nghe câu chuyện này quen quen, hỏi kỹ hơn, té ra tên xấu xa Lý đệ trốn tránh kia chính là mình, mà người mình né hôn ước cũng chính là Lý đệ. Hắn không nhịn được, bật cười ha ha, đúng là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” mà.

Tiểu Thuần đang lo sốt vó, nghe hắn cười, bực mình gắt:

• Ngươi cười cái gì?

Đào Thiên Vũ véo má nó một cái, lập tức một người từ đâu bay vèo đến, ôm luôn lấy Tiểu Thuần, giấu ra sau lưng. Đào Thiên Vũ bĩu môi, làm như ta đây thèm thằng nhóc của Hách Đại Đao ngươi không bằng:

• Ta có cách cứu công tử nhà ngươi rồi

Tiểu Thuần đổi giận thành vui, mắt sáng rực:

• Thật chứ? Nếu ngươi cứu được chủ tử ta, dù có làm thân trâu ngựa cho ngươi, ta cũng bằng lòng.

Đào Thiên Vũ cười hi hi:

• Không cần. Ta chỉ cần ngươi đồng ý với ta một chuyện.

• Chuyện gì?

Hắn làm ra vẻ bí hiểm:

• Để sau khi mang được chủ tử ngươi về, ta sẽ nói.

Tiểu Thuần gật lia lịa, “Phải…phải…Giờ ngươi đi ngay đi.”, rồi quay sang người bên cạnh, “còn không buông ta ra?”

Hách Đại Đao hậm hực Đào Thiên Vũ không câu chuyện thêm dăm phút nữa cho gã ăn đậu hủ, tiếc rẻ buông tay, cùng Đào Thiên Vũ quay về võ đường.