Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 49: Nam phụ mới thật sự là tuyệt sắc




Chùa Đại Giác nằm ngay đỉnh núi sát vách Thư viện Lăng Vân, mặc dù là hàng xóm, nhưng dễ nhận thấy là quy cách của người ta cao hơn, từng phiến đá cẩm thạch xếp thành đường lớn rộng rãi kéo dài từ chân núi đến cửa chùa, cửa chính cao ngất hùng vĩ ngưỡng cằm dùng ánh mắt miệt thị nhìn mọi người đi qua đi lại, giống như không lúc nào không tản ra tin tức “Ta rất cao quý ta rất siêu phàm ta là thiên hạ đệ nhất, phàm nhân ngu xuẩn đều quỳ xuống hết cho ông“.

Người thiết kế bản vẽ của Chùa Đại Giác chắc chắn thuộc chòm sao Sư Tử.

Tạ Bích Sơ tò mò hết sức, nhanh miệng hỏi nhiều một câu, sau đó từ chỗ Cảnh Hoan biết được, cửa Chùa Đại Giác đã từng được xây dựng lại, tác giả thiết kế bản vẽ là —— Người sáng lập Thư viện Lăng Vân, thầy của phụ thân nam thần Lão sư.

Bởi vì ông ta cảm thấy làm một hàng xóm, vẻ ngoài của Chùa Đại Giác thật sự quá xấu, dựa vào gần hắn như vậy thật sự là mất thể diện, cho nên sau khi xây xong Thư viện Lăng Vân, thì dẫn người tới thẳng Chùa Đại Giác chỉnh sửa bề ngoài miễn phí.

Có tiền, tùy hứng; Có quyền, tùy hứng; Có tài, tùy hứng.

#Xin Thư viện Lăng Vân xác định trị số tùy hứng của phụ thân nó#.d^đ:l^q)d

Tạ Bích Sơ: “......” Vừa rồi sao nàng lại phải nhiều chuyện hỏi câu đó chứ?

Ha ha, cho việc lúc nãy mình không muốn đi Thư viện Lăng Vân điểm thưởng, đúng là không thể cơ trí hơn mà.

Cảm thấy tiêu chuẩn tổng thể của đứa bé Thư viện Lăng Vân đều bị phụ thân nhà nó kéo xuống, một chút mong đợi cũng không có nữa rồi, không phải nói ông ấy là thầy của phụ thân nam thần sao? Hoàn toàn không thể tưởng tượng ra hình ảnh ly kỳ như vậy luôn đó, đây chẳng lẽ chính là ví dụ chân thật cho câu “Trúc xấu ra măng ngon” sao?

Thanh kỹ năng của phụ thân không bị ông cụ này dạy lệch thật sự là rất giỏi luôn, lặp lại lần nữa, thuộc tính của phụ thân nhà ta là hoàn mỹ

Đương nhiên, chỉnh sửa bề ngoài ấy mà, cũng chỉ là động dao trên ‘khuôn mặt’, thật may là không động đến gien, cho nên bên trong Chùa Đại Giác vẫn khá trang nghiêm mộc mạc khiêm tốn nội liễm, dưới sự dẫn dắt của “khách quen”, mấy người quen thuộc chui vào phòng bếp.

Không sai, chính là phòng bếp, nghe nói bởi vì Chùa Đại Giác thường đi lấy nước suối trên núi Lăng Vân, vì vậy thầy của phụ thân nam thần không chịu, dựa vào cái gì dựa vào cái gì, ông đây không cho, phương trượng phải nói rằng lúc học sinh của thư viện tới Chùa Đại Giác ăn món chay thì không cần tiền nhang đèn, cứ ăn thoải mái, ông lão kia mới đồng ý, phương trượng vừa quay đầu đã giựt giây phụ thân nam thần, lúc ấy đang giám sát việc xây dựng thư viện, lập quy định ngay, thư viện cứ mười ngày được nghỉ một ngày, trong mười ngày đó không cho đi ra ngoài, thật vất vả mới được nghỉ ngơi một ngày, chắc chắn phải về nhà hưởng thụ thịt cá rồi.

Tạ Bích Sơ vừa ăn cơm vừa nghe tiểu tăng bên cạnh tỏ ra kiêu ngạo mà khoe khoang phương trượng đại đại1 nhà hắn cực kỳ thông minh cực kỳ cơ trí như thế nào, chiếm tiện nghi lớn đến mức nào, tỏ lòng trung thành rằng muốn tuân theo sự dạy bảo của phương trượng đại đại nhà hắn, về sau nhất định cũng phải cơ trí như vậy.d/đ*lê@quy#don

Phương trượng dạy bảo, ha ha, hình tượng này thật sự quá đẹp, làm người đứng ngoài hồng trần chẳng lẽ không phải là an tĩnh khám phá hồng trần không để ý tới việc đời sao? Chẳng lẽ thế giới này đã sắp bị đùa đến sụp đổ thay vì bị chiếm lĩnh sao?

Tạ Bích Sơ liếc mắt nhìn Thẩm tiểu cô nương bên cạnh đang ríu ra ríu rít phụ họa tiểu tăng một cái, lại nhìn Tĩnh Vương Điện hạ vừa ăn vừa gật đầu tỏ vẻ đồng ý một chút, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Lâm Vân Tranh vẫn mỉm cười nhàn nhạt nãy giờ.

Quả nhiên nam chính là dùng để tiến hành kịch tình, nam phụ mới thật sự là tuyệt sắc, nhìn thử phong cách toàn thân người ta mà xem này, nhìn thử lễ nghi trên bàn ăn của người ta này, cũng không trách Thẩm tiểu cô nương cứ nói một câu là lại liếc nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy sự mong đợi, dù nụ cười của hắn chỉ hơi sâu hơn, dù hắn chỉ gật đầu nhẹ một cái, cũng có thể làm cho cả người tiểu cô nương đều toả sáng sáng rỡ.

Đáng tiếc nam phụ ngoài nóng trong lạnh, bên kia con gái nhà người ta đã gió nổi mây phun cát bay đá chạy, bên này hắn vẫn còn không hề gợn sóng lù lù bất động, xét đến cùng cũng bởi vì, ai bảo nữ phụ không có vầng sáng chứ ╮(╯▽╰)╭

Sau khi cơm nước xong, Lâm Vân Tranh đồng học chăm chỉ tỏ vẻ không thể trốn học nữa, hắn muốn trở về đọc sách học tập, cái đuôi nhỏ của hắn, Thẩm tiểu cô nương, tự nhiên cũng đi theo, Tạ Bích Sơ liếc nhìn Tĩnh Vương Điện hạ ở lại một cái, bày tỏ sự thăm hỏi thân thiết với hắn: “Sao ngươi không đi về, không cần đọc sách?”

Tĩnh Vương Điện hạ bày ra vẻ mặt “Phàm nhân, mời cúng bái ta”, ngẩng đầu nói: “Chỉ vài cuốn sách thôi, đối với loại quân tử phiên phiên kinh tài tuyệt diễm văn võ song toàn như ta mà nói, đều là chuyện nhỏ, làm sao quan trọng bằng việc dẫn đường cho tẩu tử được?”

Chậc, quả nhiên người khác vừa đi là lập tức lại trở lại phong cách ngu ngốc như cũ, loại cảm giác hình như ngay lập tức sẽ bị ô nhiễm tinh thần này là xảy ra chuyện gì, vẻ mặt Tạ Bích Sơ không chút thay đổi: “Ngươi đã có bản lĩnh nói, thì ngươi có bản lĩnh đừng đứng bất động.”

Tĩnh Vương Điện hạ lập tức bắt được ý của Hoàng hậu nương nương, chuẩn bị mang Hoàng hậu nương nương du lãm một vòng trong Chùa Đại Giác trước, đương nhiên từ việc sau khi tiểu cô nương Tạ Bích Sơ tiến vào Chùa Đại Giác lâu như vậy mà vẫn không có tiểu hòa thượng nào chạy tới nói với nàng rằng “Thí chủ, ngươi là người hữu duyên, phương trượng đại đại nhà ta chờ ngươi đã lâu rồi”, là có thể biết thân là nữ phụ thì đừng vọng tưởng có kỳ ngộ gì rồi.

Chú thích:

1 đại đại: kiểu như đại thần