Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 19: Hết bạc rồi




Hai người lúc này đang nghiêm túc ăn cơm, bàn bên có mấy người nói chuyện hơi lớn tiếng.

Phó Vọng Niên nhíu mày, sau đó tiếp tục ăn cơm, hắn không quen lúc ăn cơm ồn như thế.

Nghe rồi nghe, lại không ngờ họ thảo luận lại là chuyện thi đấu trù nghệ, tuy không tham gia, Phó Vọng Niên lại cũng muốn biết chút tình huống thi đấu trù nghệ này, liền cũng im lặng nghe mấy người đó nói chuyện.

Chỉ nghe thấy giọng thô kệch truyền tới: "Còn chưa biết thi đấu trù nghệ lần này sẽ là ai thắng?"

Một giọng khác nói: "Không phải mấy ngày nữa sẽ bắt đầu sao, mấy ngày nữa chúng ta đến Vinh Đô liền có thể xem trận đấu."

"Không ngờ giải thưởng trận đấu lần này lại hấp dẫn người như thế, cả Kim Ngọc Đường luôn chẳng thèm tham gia đều đã tham gia, cũng không biết giải thưởng trận đấu này cuối cùng là thưởng gì."

"Chứ gì nữa, phỏng chừng Kim Ngọc Đường vừa tham gia, tửu lâu khác liền nghĩ đều đừng nghĩ đạt được giải thưởng này."

"Ôi, nếu là Phẩm Thanh Uyển năm đó nói không chừng còn có thể đấu với Kim Ngọc Đường này, chỉ đáng tiếc Phẩm Thanh Uyển trong một đêm liền mất tung tích."

"Choang" một tiếng, mấy người đang trò chuyện nhìn đến bàn Phó Vọng Niên, chỉ nhìn thấy một á nam đã kết hôn không cẩn thận lỡ tay rớt chén đũa, liền quay đầu tiếp tục thảo luận.

Phó Vọng Niên vội vàng đặt chén đũa cho Thanh Dao, sau đó kiểm tra trên người Thanh Dao có bị bẩn không, lại nhìn thấy Thanh Dao sửng sốt không có phản ứng.

Như có điều suy nghĩ nhìn mấy nam nhân bàn bên một cái, sau đó lại phóng ánh mắt về trên người Thanh Dao: "Tiểu Dao, sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"

Nghe thấy giọng ôn nhu của Phó Vọng Niên, Thanh Dao hồi thần, ngây ngốc đáp: "Không, ta cũng không biết sao nữa, tay đột nhiên trượt một cái, liền rớt chén đũa."

"Không sao, ta kêu tiểu nhị đổi bộ chén đũa khác."

Bảo tiểu nhị lấy bộ chén đũa khác, vừa nãy là tùy ý nghe bàn bên nói chuyện, lần này lại là không bỏ sót nghe hết lời bàn bên nói.

Sau đó nhìn Thanh Dao lại khôi phục thần sắc dĩ vãng, trong lòng lại biết chuyện này có chút không bình thường.

Vừa nãy hắn rõ ràng nhìn thấy Thanh Dao tựa hồ là nghe thấy mấy từ nào mới thất thần trượt chén đũa, trong lòng liền âm thầm nhớ chuyện này.

Ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi một hồi, Phó Vọng Niên liền cùng Thanh Dao ngủ trưa, lại vào lúc Thanh Dao ngủ lặng lẽ đứng lên.

Ra cửa phòng tìm đến một người thảo luận ở bàn bên lúc trưa, hỏi người này vài chuyện, liền về phòng tiếp tục ngủ trưa cùng Thanh Dao.

Buổi chiều lại dạo đủ mấy nơi có tiếng ở Trớ Châu, du lịch hai ngày nay ở Trớ Châu liền cũng không sai biệt lắm kết thúc, mà lúc này Phó Vọng Niên cũng phát hiện một vấn đề.

Phó Vọng Niên phát hiện Thanh Dao tựa hồ có tâm sự, không vui vẻ như buổi sáng, liền hỏi: "Tiểu Dao sao vậy, sao ta cảm thấy ngươi buổi chiều hình như chơi không vui?"

Thanh Dao lắc đầu, sau đó nói: "Ta cũng không biết làm sao, luôn cảm thấy trong lòng hình như có chuyện gì rất quan trọng, nhưng chính là nghĩ không ra là chuyện gì."

"Vậy tiểu Dao đừng nghĩ quá nhiều, nói không chừng hôm nào đó sẽ nghĩ được."

"Cũng phải, đúng rồi, phu quân, chúng ta lần này ra ngoài có phải dùng rất nhiều bạc không, bây giờ còn bạc không?" Thanh Dao luôn quên hỏi Phó Vọng Niên chuyện này.

Phó Vọng Niên giờ cũng mới nghĩ đến cả đường này xác thực là xài không ít bạc, liền lấy túi tiền ra đổ tất cả bạc ra, lại chỉ còn lại không đến một lượng bạc.

Lúc ra khỏi nhà hai người đều bỏ bạc cùng nhau, giờ bạc còn lại này chính là bạc còn lại trên người hai người.

Nhìn thấy bạc còn lại ít như thế, Thanh Dao lo lắng nói: "Chỉ còn lại ít như vậy, chúng ta vẫn là chuẩn bị về đi, chúng ta cũng đừng ở khách điếm nữa, dù sao ta bây giờ cũng quen qua đêm bên ngoài rồi."

Phó Vọng Niên lại không lo lắng vấn đề bạc, nghe thấy lời của Thanh Dao lại cũng có chút động dung, Thanh Dao thật là rất lo nghĩ cho hắn.

Rõ ràng hai đêm trước qua đêm ở ngoài vẫn sợ luôn theo bên người hắn, giờ lại nói như vậy muốn để hắn tiết kiệm tiền khách điếm.

Kéo tay Thanh Dao qua nói: "Tiểu Dao không cần lo lắng chuyện bạc, huống chi bạc còn lại này cũng không đủ chúng ta về."

"Vậy làm sao đây? Nếu không thì chúng ta tìm vài việc làm ở đây trước, chờ kiếm ít bạc lại về."

"Tiểu Dao không muốn đi Vinh Đô nữa?" Phó Vọng Niên hỏi.

Thanh Dao vẻ mặt rối rắm nhìn Phó Vọng Niên, lại nhìn bạc, trong lòng kỳ thật là rất muốn cùng Phó Vọng Niên đi nơi khác, nhất là Vinh Đô, y luôn cảm thấy y hình như từng đi Vinh Đô, lại làm sao cũng không có ấn tượng.

Nhìn thấy vẻ rối rắm trên mặt Thanh Dao, Phó Vọng Niên cười nói: "Được rồi, tiểu Dao đừng rối rắm nữa, ta sớm đã biết bạc của chúng ta khẳng định không đủ dùng, nên sớm đã nghĩ xong cách."

Mắt ảm đạm liền như thổi vào sinh khí tỏa ra ánh sáng, Thanh Dao vui vẻ hỏi: "Phu quân nghĩ được cách gì?"

Phó Vọng Niên không nói rõ, lại thừa nước đục thả câu: "Tiểu Dao biết thân phận của ta là gì đi?"

"Bếp chính." Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Thanh Dao hỏi: "Phu quân là muốn làm đầu bếp kiếm ít bạc?"

"Sai." Phó Vọng Niên nâng mặt Thanh Dao, sau đó nói: "Cách của ta là dễ kiếm tiền hơn đầu bếp nhiều."

Dễ kiếm tiền hơn đầu bếp, Thanh Dao xoay mắt như trân châu đen nghĩ một chút, sau đó nhìn Phó Vọng Niên: "Ta không nghĩ ra."

"Ha hả, vẻ mặt vừa rồi của tiểu Dao thật đáng yêu, giống như gấu trúc." Phó Vọng Niên không biết tại sao, hắn chỉ cảm thấy Thanh Dao vừa rồi như một con gấu trúc con đáng yêu, hận không thể ôm chặt lấy Thanh Dao.

Thanh Dao không biết cái gì là gấu trúc nghi hoặc hỏi: "Cái gì là gấu trúc, là mèo con sao?"

"Không phải mèo con, là một loại động vật nhỏ mập mạp, lông nhung, rất đáng yêu." Phó Vọng Niên giải thích, dùng đôi tay vòng một vòng lớn bé dùng để giải thích gấu trúc.

Thanh Dao cúi đầu nhìn trên người mình, sau đó khó hiểu hỏi: "Phu quân cảm thấy ta mập sao?"

Phó Vọng Niên nhất thời không phản ứng kịp, sau đó mới cười nói: "Không phải, mấy lạng thịt trên người tiểu Dao, ta một tay liền có thể nhấc lên, ta là cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của tiểu Dao rất đáng yêu mà thôi."

Lúc này mới biết ý của Phó Vọng Niên, Thanh Dao thẹn đỏ mặt, y vừa rồi còn hiểu lầm ý của phu quân, thật mất mặt.

Cười đủ, Phó Vọng Niên liền cũng nghĩ đến chuyện đứng đắn hai người nói vừa nãy, nói với Thanh Dao: "Tiểu Dao, ta nói vài thứ, ngươi ghi lại trước."

Phó Vọng Niên đột nhiên trịnh trọng, Thanh Dao cũng không dám lơ là, liền lấy bút mực ra nghiêm túc ghi lại lời Phó Vọng Niên nói, chờ viết xong, vẫn khó hiểu nhìn nội dung trên giấy.

Thanh Dao biết đây là cách thức làm một món ăn, lại không biết kêu y viết ra có tác dụng gì, Phó Vọng Niên cầm qua, thể chữ tự nhiên đẹp đẽ làm hắn rất hài lòng, sau đó nhìn Thanh Dao: "Tiểu Dao không phải rất hiếu kỳ tác dụng của cách thức làm này."

Thanh Dao không ngừng gật đầu, y thật sự rất hiếu kỳ tác dụng của cách thức làm này, liền chờ Phó Vọng Niên nói!

Biết Thanh Dao hiếu kỳ, Phó Vọng Niên lúc này lại cười nói: "Vậy tiểu Dao theo vi phu, liền biết tờ cách thức này có tác dụng gì."

Phó Vọng Niên đến tầng một liền trực tiếp đi đến trước mặt chưởng quỹ, lúc này đã qua giờ cơm, trong lâu không còn khách ăn cơm, chưởng quỹ nhìn thấy có người, liền ngẩng đầu hỏi: "Khách nhân có gì phân phó?"

Phó Vọng Niên nói: "Phân phó trái lại không có, chẳng qua trên tay ta có thứ muốn cho chưởng quỹ xem thử."

Chưởng quỹ nghe khách nói có thứ muốn cho ông xem, lại cũng có chút hiếu kỳ: "Khách nhân là có thứ gì muốn cho lão hủ xem?"

Phó Vọng Niên cười mà không nói, lại cầm tờ cách thức vừa viết xong đưa cho chưởng quỹ, chưởng quỹ khó hiểu nhận lấy, sau đó cúi đầu xem cách thức món ăn trên giấy.

Thanh Dao đứng bên cạnh cũng không hiểu chuyện Phó Vọng Niên làm là vì cái gì, lại nhìn thấy vẻ mặt chưởng quỹ ngày càng kinh ngạc, sau đó liền nghe chưởng quỹ nói: "Khách nhân phương thức này là từ nơi nào?"

Biết chưởng quỹ là có hứng thú với phương thức, Phó Vọng Niên đáp: "Đây là phương thức ta lấy được từ một bằng hữu, bằng hữu của ta nói, là chính ta muốn bán phương thức hay thế nào đều do ta."

Nghe Phó Vọng Niên nói có thể bán phương thức, trên mặt chưởng quỹ lúc này xuất hiện biểu cảm rất mới, chưởng quỹ cười nói: "Không biết công tử có thể bán cho ta không, chỉ cần công tử ra giá."

Phó Vọng Niên giả vờ suy xét, sau đó mới từ từ nói: "Phương thức này ta vốn định bán, chẳng qua giá tiền thấp hơn 100 lượng ta làm sao đều sẽ không bán."

Thanh Dao lúc này mới hiểu hóa ra Phó Vọng Niên là muốn bán cách thức làm món ăn, lại nghe Phó Vọng Niên nói, cũng nghĩ không rõ một phương thức có thể bán nhiều tiền như thế sao, nhưng yên lặng đứng một bên không mở miệng.

Chưởng quỹ xem phương thức, lại nhìn Phó Vọng Niên, sau đó nói: "Công tử xin chờ chút, ta đi tìm quản sự bọn ta thương lượng chuyện này chút trước."

Thanh Dao còn chưa nghĩ rõ chuyện này, liền thấy chưởng quỹ lại đi ra, lúc này phía sau còn có một nam nhân trung niên đôn hậu đi theo, đôi mắt lại là sáng ngời hữu thần.

Chưởng quỹ giới thiệu với Phó Vọng Niên: "Đây chính là Liên quản sự của khách điếm bọn ta."

Phó Vọng Niên lễ độ cúi chào với người đến, nói: "Liên quản sự, vãn bối hữu lễ."

Liên quản sự không để ý lắm nói: "Nghe chưởng quỹ nói ngươi có một phương thức rất được, ta muốn xem trước mới có thể xác định nên mua hay không."

Đưa phương thức trên tay cho Liên quản sự, Thanh Dao lúc này lại lo lắng kéo tay áo Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên liền nắm tay Thanh Dao, tỏ ý y không cần lo lắng.

Vẻ mặt của Liên quản sự tuy rất bình tĩnh, Phó Vọng Niên lại nhìn ra cảm xúc khác từ trong mắt ông, sau khi xem xong phương thức, Liên quản sự nói: "200 lượng, không biết công tử có nguyện bỏ thứ yêu thích không?"

Phó Vọng Niên nhướng mày, hắn không rõ phương thức này ở đây rốt cuộc đáng bao nhiêu tiền, lại cũng biết 200 lượng này chắc hẳn cũng xem như người này xem hiểu phương thức, liền đáp: "Liên quản sự đều đã cho ra giá tiền, vậy ta liền cũng không mặc cả nữa, trên tay ta trái lại còn có một phương thức khác, không biết Liên quản sự có hứng thú không."

Nhìn thấy phương thức tốt, tất nhiên là muốn xem phương thức khác, Liên quản sự đột nhiên mất bình tĩnh vừa rồi, cấp bách nói: "Ta trái lại rất muốn xem thử."

Phó Vọng Niên đưa mắt ra hiệu với Thanh Dao, Thanh Dao liền đưa một tờ phương thức khác trên tay cho hắn, Phó Vọng Niên lại đưa cho Liên quản sự.

Liên quản sự lúc này ngơ ngác nhìn Thanh Dao một cái, Phó Vọng Niên thấy được, liền tiến lên ngăn chặn ánh mắt của Liên quản sự.

Vô thanh cười cười, hai phu phu này đúng là có chút không giống, sau đó xem qua phương thức, thần sắc đồng dạng xuất hiện trên mặt Liên quản sự, xem xong liền nói: "Phương thức này cũng mua, 400 lượng, công tử cảm thấy thế nào?"

Phó Vọng Niên gật đầu, hai người liền đạt thành hiệp nghị, Phó Vọng Niên giao phương thức, Liên quản sự bảo chưởng quỹ đưa ngân phiếu 400 lượng cho Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên nhận lấy ngân phiếu cùng Thanh Dao về phòng.

Chưởng quỹ thẳng đến hai người Phó Vọng Niên đi xa, mới thấp giọng hỏi Liên quản sự: "Liên quản sự, phương thức này thật đáng 400 lượng sao?"

Liên quản sự xem phương thức, kinh hỉ trong mắt lại không gạt người, chưởng quỹ chỉ nghe thấy Liên quản sự đáp như vậy: "Phương thức này, quả thật là rất tuyệt."

Liên quản sự có thể làm quản sự một trong những khách điếm có tiếng Trớ Châu, chuyện về phương điện món ăn này chắc chắn cũng là cao hơn người thường.

Chưởng quỹ nhìn thấy phương thức cũng cảm thấy phương thức này bất đồng, hiện giờ lại nghe thấy hai chữ "rất tuyệt" của Liên quản sự càng nói rõ phương thức này bất đồng với số đông, liền vui vẻ cười ha hả.

Liên quản sự lúc này lại như cóđiều suy nghĩ nhìn hướng hai người rời đi một cái, phu lang của công tử kiahình như có chút quen mặt, lại không nhớ được gặp qua á nam như vậy khi nào.