Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 37: Gặp chuyện không ngờ




Thanh Dao đang ngồi ở bên cạnh bóc đậu hà lan, nhìn thấy Phó Vọng Niên luôn cầm sách xem say sưa hứng thú, liền muốn đứng lên rót ly trà cho hắn.

"Ưm....." Một tiếng hô nhẹ làm Phó Vọng Niên bừng tỉnh, hắn lo lắng nhìn hướng Thanh Dao.

Thanh Dao lúc này đang dùng tay đỡ cái bụng hơn bốn tháng, sắc mặt nhìn như có chút kinh hỉ, lại có chút không dám tin.

"Sao vậy, có phải bụng khó chịu không?" Vội vàng di chuyển đến bên người Thanh Dao, lo lắng nhìn bụng gồ lên kia.

Tuy nói Thanh Dao sau khi mang thai, hắn đã tiếp nhận sự thật này, hiện giờ nhìn thấy bụng dần dần lớn lên, hắn vẫn thật là kinh thán thần kỳ của thế giới này.

Nhưng, này xem ra rất làm hắn lo lắng a, bụng lớn như vậy, cũng không biết tiểu tử kia lúc nào mới có thể ra ngoài.

Thanh Dao cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó kéo tay Phó Vọng Niên qua phủ lên bụng nhô lên.

Phó Vọng Niên khó hiểu nhìn Thanh Dao, sau đó kinh hỉ ngẩng đầu, trong mắt chính là không dám tin. Bởi vì hắn cảm nhận được một sức lực yếu ớt đang xuyên qua da bụng mỏng manh truyền đến lòng bàn tay hắn.

Loại cảm giác đó, như là tương liên giữa cốt nhục, từ từ làm mềm nội tâm hắn.

Đây là bảo bảo truyền tin sức khỏe và tưởng niệm của nó đến họ sao?

"Tiểu Dao....này....này...." Phó Vọng Niên chưa bao giờ có loại kinh hỉ này không biết nên làm sao bày tỏ hoàn chỉnh lời của hắn.

"Bảo bảo động rồi!" Thanh Dao nhìn dáng vẻ ngốc của hắn, cười dịu dàng, như hướng dương mùa xuân ấm vào lòng người.

Hắn cũng cảm nhận được hơi thở yếu ớt của bảo bảo, từng chút đụng đến cái bụng mềm mại, như là muốn bảo hắn an tâm.

"Ừ, ừ, bảo bảo động rồi." Phó Vọng Niên ngây ngốc lặp lại lời của Thanh Dao, trong mắt đều là nhu tình.

Lại là nhịp đập nhẹ nhàng truyền vào lòng bàn tay, như là bảo bảo đáp lại lời của họ, hai người im lặng nhìn nhau rất lâu.

"Ta sẽ không vừa vặn gặp phải cảnh không nên gì đi?" Một tiếng cười nhẹ kéo hai người suy nghĩ bay xa về.

Hai người cùng lúc nhìn cửa, lại là Phượng Điệp đã lâu không gặp. Phượng Điệp đi vào trong phòng liền tự động tự giác đi đến bên bàn, sau đó tao nhã ngồi xuống, trên mặt đều là cười đùa.

"Không sao, các ngươi xem như ta không tồn tại là được, tiếp tục." Nói xong lại im lặng nhìn hai người.

Y đương nhiên là muốn xem thử nhu tình mật ý của hai người này a, tuy bản thân y chưa trải qua loại nhu tình mật ý này, nhưng y tốt xấu cũng từng có giấc mơ như vậy a.

"Thúc thúc, người sao rảnh đến đây?" Phó Vọng Niên thấy mặt Thanh Dao có chút đỏ, liền muốn che đậy phong tình giúp y.

"Ồ, các ngươi đã một thời gian không đến thăm ta, nhớ các ngươi, liền đến thăm, sao, không hoan nghênh ta à!"

"Đâu có, này còn phải cảm ơn thúc nhiều, bọn con có thể đoàn tụ với mấy người a cha ở đây." Thanh Dao vội nói, chỉ sợ Phượng Điệp hiểu lầm.

Phượng Điệp lúc này lại nhẹ nhàng thở dài, sau đó chậm rãi nói: "Không ngờ chuyện năm đó lại là như vậy, như vậy nói ra ta thật trách oan hắn."

Trong đôi mắt kia mang theo một tầng hơi nói không rõ, tựa hồ có chút bi ai, lại có chút đau buồn.

Thanh Dao không chú ý đến chút thần sắc kia, Phó Vọng Niên lại nhìn rõ ràng, chẳng lẽ thúc thúc và Kim Tiến có quá khứ gì?

"Ài, không nói mấy cái này nữa, đúng rồi, tối nay ta muốn ở lại ăn cơm cùng các ngươi, đã lâu không ăn được món tiểu Phó làm."

"Thúc thúc muốn ăn thì đến cùng ăn là được, dù sao đây cũng không xa lắm." Phó Vọng Niên nhìn thấy hiu quạnh lóe qua trong mắt y.

"Có câu này, ta liền yên tâm. Đúng rồi, nghe ca ca nói tiểu Phó muốn cùng mở tửu lâu với Bạch công tử, thật ư?"

Phó Vọng Niên gật đầu, Phượng Điệp tiếp tục nói: "Tuy ta không phải rất rõ Bạch đại công tử này, nhưng người này vẫn là đáng tin."

"Thúc thúc quen biết Bạch công tử?" Hắn luôn rất hiếu kỳ Bạch Lạc này với những gì hắn nghe được một chút đều không giống.

Phượng Điệp trầm mặc nửa buổi, sau đó nói: "Nói thế nào nhỉ, Bạch công tử này lúc trước xác thực là một kẻ ngốc, nhưng hiện tại xem ra không ngốc, hơn nữa rất thông minh."

"Hắn lúc trước thật là kẻ ngốc?"

"Đúng vậy, nói ra cũng lạ, từ sau tối đó, liền nghe nói Bạch công tử khôi phục thần trí, hơn nữa Miên nhi cũng nói qua với ta hắn thật sự không ngốc."

Phó Vọng Niên nghĩ đến lúc lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bạch Lạc, xác thực không giống kẻ ngốc, hơn nữa hiện tại còn thảo luận kinh doanh tửu lâu với hắn, này càng có thể xác định hắn không phải kẻ ngốc.

Chỉ là một người đang yên lành, sao sẽ nói khỏe liền khỏe, cho dù là đã khôi phục thần trí, người từ nhỏ đều chưa học qua thứ gì có thể có thủ đoạn kinh thương như thế sao?

Trong lòng không khỏi đập thịch một cái, hắn chính là có chút thất thần, hẳn sẽ không phải như hắn nghĩ đi!

Nhưng, này có thể sao?

Cũng không phải không thể a, hắn đều đã như vậy. Chẳng lẽ thật sự gặp chuyện may mắn như thế.

"Phu quân.....phu quân....." Bên tai truyền tới giọng quen thuộc kia, Phó Vọng Niên quay đầu nhìn Thanh Dao, còn chưa kịp cởi bỏ vẻ mặt mờ mịt của hắn.

"Sao vậy, tiểu Dao?"

"Phu quân, ngươi không sao chứ, gọi ngươi nhiều tiếng như thế đều không nghe thấy." Thanh Dao lo lắng nhìn Phó Vọng Niên.

"Ồ, không sao, vừa nãy nghĩ chút chuyện thôi." Hắn dù sao không thể nói hắn vừa nãy là nghĩ đến chuyện rất quái dị đi!

Thanh Dao và Phượng cha nhìn nhau một cái, sau đó hiểu rõ cười, chuyện nam nhân nghĩ đôi khi đúng là khó đoán.

Đoạn thời gian sau đó, Phó Vọng Niên luôn sẽ có ý hoặc vô ý thăm dò Bạch Lạc một phen, lại không có bất cứ phản ứng gì.

Xem ra Bạch Lạc này cũng thật sự chính là đã khôi phục thần trí mà thôi, thiên phú kinh thương kia đoán chừng cũng là ban ơn của ông trời đi!

Hắn đều có thể xuyên không, thì mấy cái gọi ban ơn của ông trời này cũng là rất bình thường. Không ngờ bởi vì chuyện hắn hồn xuyên, ngược lại làm hắn tin tưởng mấy chuyện linh dị đó.

Không thì một người hiện đại lớn lên ở thời đại kỹ thuật cao như hắn đúng là không nguyện ý tin tưởng mấy cái gọi ma quái kỳ lạ này.

Vừa bàn chuyện tửu lâu với Bạch Lạc xong, Phó Vọng Niên liền chú ý đến thời tiết này thật là lạnh lên rồi.

Nghĩ đến cơ thể Thanh Dao dạo này luôn có chút lạnh, cũng không biết có phải bởi vì không giữ ấm đủ không. Nghĩ ngợi, liền không tự chủ đi đến hiệu may.

Trong hiệu may treo mấy cái áo khoác ngoài dày, Phó Vọng Niên sờ lên vải mềm mại kia, nếu có cái áo khoác ngoài ấm như vậy, Thanh Dao hẳn sẽ ấm rất nhiều!

Chủ tiệm là một á nam trung niên vui vẻ, nhìn thấy Phó Vọng Niên như là rất thích cái áo khoác ngoài này, liền nói: "Công tử là muốn mua cho phu lang trong nhà sao?"

"Ừ, y mang thai, có chút sợ lạnh, muốn mua cái áo dày về."

"Vậy cái này thế nào." Chủ tiệm chỉ một cái áo khoác ngoài màu xanh ngọc bên cạnh, lại nói, "Cái áo này ấm áp, rất nhiều phu lang đều thích, giá tiền cũng tương đối thực dụng."

Phó Vọng Niên nhìn áo xanh ngọc đó, trên cổ áo vây một vòng da lông trắng, màu sắc đó xem ra như là da lông của hồ ly.

Tuy nói hắn kiếp trước không hay mua mấy đồ cao cấp, lại thấy qua không ít khách mặc đồ xa xỉ cao cấp như thế ở trong tửu lâu.

Nhìn nhiều rồi, trái lại cũng có chút phân rõ khác biệt thật giả.

Nghĩ đến kiếp trước, cho dù là có thể mua được đồ xa xỉ như thế, hắn lại cũng không ai để tặng.

Bây giờ, trong nhà có một phu lang đang chờ hắn, về sau còn có một tiểu tử trắng mập chờ hắn, trong lòng cũng liền cảm thấy cao hứng.

"Vậy cái này đi!" Phó Vọng Niên sờ sờ xúc cảm của da lông, sau đó quả quyết nói.

"Được, ta gói lại cho công tử. Còn cần mua mấy thứ khác không?" Chủ tiệm nhìn thấy hắn nhìn mấy thứ khác.

Nghĩ đến Thanh Dao dạo này luôn nói bụng lớn, cảm giác y phục có chút ôm, Phó Vọng Niên hỏi: "Có đồ trong thích hợp với dựng phu không?"

"À, có, ở bên này, công tử nhìn xem có đồ thích hợp không." Chủ tiệm chỉ xiêm y bên khác.

Phó Vọng Niên đi đến trước hàng y phục kia, cơ thể của Thanh Dao hắn đã quen đến không thể quen hơn, rất dễ lựa xong mấy cái áo trong.

"Mấy cái này cũng gói lại cho ta." Đưa y phục lựa xong cho chủ tiệm.

"Được, công tử chờ lát."

Chốc lát sau, Phó Vọng Niên trả bạc, cầm y phục mua xong liền đi về nhà.

Bên ngoài lúc này đang rít gào qua một cơn gió lớn, gió làm một đại nam nhân như Phó Vọng Niên cũng hơi lay động hai cái.

Thầm than một tiếng mùa đông nơi này thật là lạnh, gió thật là so được với trận gió cấp tám, đương nhiên hắn không có năng lực phân biệt sức gió, này thuần túy chỉ là suy đoán của hắn.

Chỉ vào lúc nổi gió lớn hắn muốn chạy về nhà, lại nhìn thấy một người quen thuộc đi ra từ Kim Ngọc Đường.

Hắn sao vừa khéo đi ngang Kim Ngọc Đường như thế, sao đụng phải chuyện như vậy.

Người kia chính là Phượng Điệp thúc thúc của Thanh Dao, làm Phó Vọng Niên kỳ quái là, Phượng Điệp sao sẽ là bộ dáng tóc tai lộn xộn, xiêm y hơi không chỉnh tề.

Hắn nghĩ không ra nguyên cớ, lại vội vàng đi tới trước đỡ Phượng Điệp bước chân lảo đảo, hỏi: "Thúc thúc, đây là sao vậy?"

Phượng Điệp nhìn thấy người đỡ y là Phó Vọng Niên, gò má thanh tú lúc đỏ lúc trắng, làm Phó Vọng Niên nhất thời không biết này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc Phó Vọng Niên vừa muốn hỏi là đã xảy ra chuyện gì, trong nhà kia lại đi ra một nam nhân, chính là đại lão bản của Kim Ngọc Đường, Kim Tiến.

Kim Tiến vừa ra liền nhìn thấy Phượng Điệp còn chưa rời đi, hơi thở phào, nhưng nhìn thấy nam nhân gặp qua vài lần kia đang đỡ y, khẽ nhíu mày.

"Phượng Điệp, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi." Kim Tiến nói đến vẻ mặt đương nhiên.

Phó Vọng Niên nhìn Kim Tiến, đồng dạng là đầu tóc lộn xộn, y phục cũng là có chút không chỉnh tề, lại nghe câu ổng nói.

Này không phải câu mấy nam nhân kia thường xuyên nói với nữ nhân sao?

Phó Vọng Niên tức thì cũng biết đây là chuyện gì, lại có chút phản ứng không kịp, thúc thúc sao sẽ phát sinh quan hệ với Kim Tiến ở Kim Ngọc Đường.

Phượng Điệp mặt nhợt nhạt, trong mắt ẩn ẩn mang theo khổ sở, hét với Kim Tiến: "Không cần ngươi chịu trách nhiệm, cho dù ta xui xẻo, lại bị ngươi chiếm tiện nghi."

Phó Vọng Niên có chút không dám tin nhìn Phượng Điệp, Kim Tiến cũng có chút ngạc nhiên nhìn y, hai người đều chưa từng nghĩ Phượng Điệp luôn dịu dàng thanh nhã lại sẽ nói ra lời như vậy.

Phó Vọng Niên nhìn Kim Tiến, sau đó hơi nghiêng người, hắn sao cảm thấy hắn có chút cảm nhận được hơi lạnh.

Hắn chỉ là giúp thúc thúc mà thôi a, lại nhìn Kim Tiến muốn nói rõ ràng với Phượng Điệp, lại nhạy bén chộp được ôn nhu lóe qua.

Trong lòng thầm suy đoán, chẳng lẽ Kim Tiến này thích thúc thúc, không phải nói ổng thích cha của Thanh Dao sao? Ngẫm nghĩ lại cảm thấy nhiều năm như vậy qua đi, có thể thích một người khác cũng là chuyện tốt.

"Thúc thúc, người ổn chứ? Về nhà trước rồi nói!" Thời tiết này thật lạnh, trạng thái cơ thể hắn chịu được.

Nhưng Phượng Điệp sợ là chịu không nổi a, lại nhìn Kim Tiến, sắc mặt đó nói có bao đen thì có bấy nhiêu đen.

Hắn không phải chỉ mua mấy cái áo cho Thanh Dao kéo dài chút thời gian sao, liền để hắn gặp phải chuyện này. Thật không biết là tốt hay không tốt.

Phượng Điệp sắc mặt tái nhợt nhìn Kim Tiến, đều là hắn, không những chiếm trong sạch của y, còn làm y mất hình tượng dĩ vãng.

Kim Tiến sắc mặt phức tạp nhìn Phượng Điệp, ông tưởng trừ người trong ký ức, á nam khác đều là không có gì khác, lại không nghĩ đến ông sẽ cảm thấy Phượng Điệp tối qua rất mê người. Nhất là dáng vẻ tạc mao hiện tại này, nội tâm có vài thứ đang từ từ lên men, lại không phát hiện.

"Phượng Điệp, chúng ta vào trước rồi nói!" Kim Tiến muốn tiến lên đón lấy Phượng Điệp, Phượng Điệp lại từng chút thụt lùi.

Thấy Kim Tiến cách y ngày càng gần, lại hét một tiếng: "Ngươi đừng tới đây, đã nói không cần ngươi chịu trách nhiệm."

Xung quanh lúc này từ từ tụ tập đám người xem náo nhiệt, khuôn mặt Phượng Điệp tức khắc trắng không thấy tia huyết sắc.

"Tiểu Phó, đỡ ta về nhà." Y không muốn ở lại đây cho người khác chỉ trỏ, ngay từ lúc Phượng Miên chiêu thân y đã biết tư vị đó, chỉ là người hiện tại đổi thành y mà thôi.

Phó Vọng Niên gật đầu với Kim Tiến, trong mắt ra hiệu để ông yên tâm, Kim Tiến mới đầu rất là không đồng ý, nhưng nhìn thấy thông tin trong mắt Phó Vọng Niên, vẫn là im lặng mặc họ đi xa.

Mà đám người đứng ngoài quan sát lại kỳ quái, sao họ vừa ra ngoài liền tan rồi a!

Hai người này đều là danh nhân a, một người là Phượng cha của Lương Phượng lâu, một người là lão bản Kim Tiến của Kim Ngọc Đường.

Kim lão bản đã hơn 40 còn chưa thành thân, chẳng lẽ là vừa ý Phượng cha sao?

Đươngnhiên không ai sẽ trả lời nghi vấn của bọn họ, bởi vì đương sự đều bỏ đi rồi,không có náo nhiệt để xem, người còn lại cũng từ từ tán đi.