Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 45




Chờ lúc trời tối, Phó Vọng Niên sau khi đổ nước thùng tắm ra ngoài, ở ngoài phòng im lặng nhìn trời đêm một lát, tuy không có sao, nhưng hắn lại cảm thấy cuộc sống nơi này thú vị hơn trước kia nhiều.

Hắn hiện tại bôn ba vì phu lang, vì hài tử, vì trong nhà, luôn cảm thấy trong lòng chính là đầy đủ như thế, hạnh phúc tràn đầy lấp khoảng trống trước kia của hắn đến không có khe hở, đây là chuyện hắn chưa từng nghĩ, nhưng hiện tại lại thật sự phát sinh trên người hắn.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, Phó Vọng Niên bọc kín áo ngoài, nghĩ đến Thanh Dao sợ lạnh, buổi tối luôn ôm hắn như lò sưởi liền vội vàng về trong phòng.

Vừa nằm xuống liền nhìn thấy Thanh Dao lăn vào, Phó Vọng Niên tự nhiên vòng lên thắt lưng nở nang của y, lại chạm đến nơi mẫn cảm của Thanh Dao, Thanh Dao hơi rên khẽ một tiếng, Phó Vọng Niên liền thấy một luồng khí nóng xông thẳng lên bụng, dạo này hắn đã cấm dục cấm đến đủ vất vả, Thanh Dao còn mê hoặc hắn như vậy, tuy biết y không phải cố ý, nhưng lửa này phải làm sao a!

Nhìn cái bụng gồ lên kia, lại nhìn mắt đang nhắm, liền thấy lông mi dài nhẹ nhàng run, Phó Vọng Niên nhẹ nhàng cười nói: "Tiểu Dao, ta biết ngươi chưa ngủ nha."

Thanh Dao nhẹ nhàng mở mắt ra, đôi mắt chứa hơi nước nhàn nhạt, Phó Vọng Niên nhất thời khó hiểu đây là làm sao, liền vội nói: "Tiểu Dao, ngươi đây là làm sao, có chuyện gì không vui sao?"

Thanh Dao không lên tiếng, lại vùi đầu vào trước ngực hắn, hai tay ôm chặt thắt lưng cường tráng của Phó Vọng Niên, tuy hai tay kia vẫn là không có lực đạo gì, nhưng Phó Vọng Niên cũng biết Thanh Dao đang dùng sức ôm thắt lưng hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ngoan, có chuyện thì nói, vi phu ta sẽ lắng nghe."

Thanh Dao mở miệng, Phó Vọng Niên lại không nghe rõ y nói gì, nhưng hơi nóng cách lớp áo trong mỏng phả đến trên người hắn lại làm hắn hít một hơi, Phó Vọng Niên cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh bình tĩnh, hiện tại không phải lúc xung động.

"Phu quân thật tốt!" Thanh Dao cuối cùng nói lớn tiếng chút, lại cũng xông thẳng vào trong đầu Phó Vọng Niên.

Thanh Dao sao đang yên lành nói câu này với hắn, chẳng lẽ là vì chuyện buổi chiều, nếu không thì hắn thật không nghĩ ra còn có chuyện gì sẽ làm Thanh Dao đột nhiên biến thành như vậy.

"Tiểu Dao, ngươi là người ta yêu nhất, ta không tốt với ngươi, còn có thể tốt với ai." Phó Vọng Niên cúi đầu nhìn người vùi trong lòng hắn, trong mắt đều là nhu tình.

Thanh Dao ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, trên mặt như là nhuộm lên một tầng son, trên môi còn mang theo lấp lánh ánh nước, Phó Vọng Niên cẩn thận nuốt nước miếng, chỉ nhìn thấy môi bóng mỹ vị kia nhẹ nhàng nói: "Vậy nhi tử thì sao, ngươi không yêu nó sao?"

Phó Vọng Niên không trả lời, lại ngậm lấy môi mỏng bóng loáng, vừa gặm vừa cắn trên môi kia, Thanh Dao mất kiểm soát rên nhẹ một tiếng, Phó Vọng Niên liền thừa cơ quấn lấy lưỡi hồng mềm ngọt kia, sau đó lại là một đợt hút mút, mặc kệ bao nhiêu lần, Thanh Dao luôn sẽ vì cảm giác như vậy mềm nhũn toàn thân vô lực, chỉ có thể mặc Phó Vọng Niên hấp thu ngọt ngào trong miệng y.

Phó Vọng Niên nhẹ lật mình một cái, lại không dám đặt trọng lượng của hắn trên người Thanh Dao, hai tay vuốt ve da thịt mềm mượt như tơ lụa, một bàn tay nhẹ vỗ về bảo bảo trong bụng, một bàn tay men theo đốt sống cụt của Thanh Dao từ từ di chuyển đến sống lưng xinh đẹp, cơ thể Thanh Dao nhẹ run, rên khẽ không kiềm nén được theo động tác của Phó Vọng Niên tràn ra.

Sau khi cởi hết áo, Phó Vọng Niên quỳ lễ hôn cái bụng như núi nhỏ, sau đó chậm rãi hướng xuống, Thanh Dao ríu rít một tiếng, phu quân hắn lại.....

Nhưng kích thích như vậy làm y chỉ có thể tiếp tục lẩm bẩm: "Phu.....quân......."

Tuy lúc trước Phó Vọng Niên cũng giúp y như vậy, nhưng cơ thể y hiện tại mẫn cảm dị thường, không bao lâu thì tiết ra trong khoang miệng ấm áp của Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên mỉm cười nuốt bạch trọc mang theo vị tanh kia xuống bụng, sau đó nhìn Thanh Dao thất thần.

Thanh Dao nhìn ít bạch trọc còn lại bên môi hắn, thẹn đỏ mặt, bởi vì lần cao trào vừa rồi mà thở dốc nói: "Phu.....quân.....sao.....có thể ăn cái đó........"

Phó Vọng Niên cười nhẹ một tiếng, nói: "Cái nào?" Hướng Thanh Dao cười mị hoặc sau đó chặn môi đỏ muốn nói lại thôi kia, Thanh Dao nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Phó Vọng Niên biết Thanh Dao hiện tại rất là mẫn cảm, nhưng hắn cũng rất có kiên nhẫn nhịn dục vọng của mình làm đủ chuẩn bị, chờ sau khi hết thảy đều chuẩn bị, Phó Vọng Niên nhẹ nói bên tai Thanh Dao: "Tiểu Dao, ta đi vào, nếu không thoải mái thì nói." Có được đồng ý của Thanh Dao, Phó Vọng Niên chậm rãi tiến vào trong cơ thể khít chặt kia.

"Ư....a...." Thanh Dao bởi vì kích thích đột ngột không khỏi kêu ra tiếng, Phó Vọng Niên nhìn y mặt mày đỏ ửng, thấy bộ dáng muốn kêu lại không dám kêu của y rất là đáng yêu.

"Tiểu Dao, vi phu thích nghe tiếng của ngươi, đừng nhịn, ngoan." Trên eo đột nhiên một đợt lao tới, Thanh Dao không khống chế được kêu ra tiếng: "A....chậm chút....."

........

Cân nhắc đến tình huống hiện tại của Thanh Dao, Phó Vọng Niên cũng không dám quá điên cuồng, tuy hắn chỉ là làm một lần lại vừa lòng thỏa ý, Thanh Dao bởi vì vận động kịch liệt vừa rồi sớm đã ngủ say sưa, hắn nhìn thụy nhan mệt mỏi của Thanh Dao, yêu thương hôn trán sáng bóng, sau đó ôm Thanh Dao cùng ngủ.

Sáng hôm sau, Phượng Liên vừa sáng sớm liền nhìn thấy Phó Vọng Niên nấu nước nóng, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, có điều nhìn thấy bộ dáng hắn thần thanh khí sảng, tâm tình rất tốt liền sáng tỏ cười cười.

Phượng Liên ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, hỏi: "Tiểu Phó, bữa sáng là cháo sao?"

Phó Vọng Niên đáp: "Vâng, con còn chưa rửa hành, cha giúp con rửa chút hành, con nấu ít nước nóng trước." Hắn lát nữa còn phải tẩy rửa người giúp Thanh Dao mới được, tối qua sau khi làm xong chỉ lo ngủ.

Phượng Liên nhìn bộ dáng xót xa ân hận của hắn, cười nói: "Ta biết rồi, cháo này cũng để ta trông cho, con có việc thì làm trước đi!"

Phó Vọng Niên gật đầu, nháy mắt vươn tay mở nắp nồi mang theo một đoàn sương mù, thử độ nước, nóng rồi, sau đó cầm gáo bắt đầu múc nước.

Phượng Liên thì ở góc cầm ít hành lột xong, sau đó rửa sạch, lúc này Phó Vọng Niên đã múc nước xong, nhìn hắn xách thùng gỗ về phòng, không khỏi cười cười.

Phó Vọng Niên tới lui mấy lần thì đổ đầy nửa thùng tắm, lúc này mới nhẹ nhàng đi đến bên giường bế Thanh Dao lên, nhìn cơ thể trần truồng, bên trên còn lưu lại dấu vết kích tình tối qua, bụng dưới có xu thế ẩn ẩn thức tỉnh, Phó Vọng Niên cưỡng ép mình hồi thần, sau đó bế Thanh Dao đi đến bên cạnh thùng tắm.

Tuy lúc trước biết làn da Thanh Dao tốt, cũng không biết có phải bởi vì mang thai không, Phó Vọng Niên lại cũng cảm thấy làn da của Thanh Dao là ngày càng tốt. Có điều nhìn thấy bụng đã lộ ra độ cong xinh đẹp, trong lòng hắn liền cảm thấy có chút lo lắng, về sau lúc sinh con hẳn sẽ rất đau đi!

Bởi vì Thanh Dao còn đang ngủ say, Phó Vọng Niên một tay vững vàng ôm Thanh Dao, một tay tùy ý cởi y phục của chính mình, sau đó bế Thanh Dao lên đi vào thùng tắm, có thể là vừa tiếp xúc đến nước nóng, Thanh Dao không khỏi rụt người, sau đó lại dựa trước ngực Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên nhìn phu lang ngủ đến say sưa, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Đều nói dựng phu ham ngủ, bên người mình có một dựng phu hắn cũng mới có thể thể nghiệm được dựng phu chân chính ham ngủ là dạng gì, bình thường Thanh Dao đã rất thích ngủ, huống chi tối qua còn làm vận động kịch liệt như thế với hắn, cũng thật là làm khó y.

Đôi tay Phó Vọng Niên từ từ trượt trên da thịt mềm mượt tinh tế kia, xúc cảm như tơ lụa làm hắn lưu luyến quên về, càng sờ chính là càng không khống chế được, không khỏi vươn tay vòng đến sau lưng Thanh Dao, theo đốt sống cụt nhẹ nhàng trượt đến cánh mông tính đàn hồi rất tốt, có lẽ động tác của hắn quá mức mập mờ, Thanh Dao dùng tay gạt cái tay đang hưởng thụ xúc cảm mềm mượt.

Phó Vọng Niên vì cái gạt vô ý thức như vậy của y hồi thần, ông trời, hắn vừa nãy lại là nghĩ đến đâu? Vội vàng thu liễm nghiêm túc tẩy cơ thể cho Thanh Dao, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tẩy cơ thể cho Thanh Dao là hưởng thụ, cũng là giày vò.

Chờ lúc hắn hoàn thành mấy chuyện này xong, cháo trong bếp cũng nấu xong, Phượng Liên thấy hắn đi ra, nói: "Muốn kêu họ thức dậy ăn sáng sao?"

Phó Vọng Niên lắc đầu, nói: "Cha đi xem phụ thân và bọn đại ca là được, tiểu Dao thì để y ngủ lát nữa." Hắn không nỡ kêu Thanh Dao dậy, dù sao hiện tại cũng sớm, vẫn là để y ngủ nhiều chút mới được.

Phượng Liên gật đầu, vừa ra khỏi bếp lại nhìn thấy Thanh Linh Phong nôn nóng đi ra ngoài, hỏi: "Phu quân, gấp như vậy là muốn đi đâu?"

Thanh Linh Phong không quay đầu, lại nhanh chóng nói một tiếng: "Đi mời đại phu." Sau đó thì vội vàng chạy ra khỏi sân.

Phó Vọng Niên cũng nhìn thấy Thanh Linh Phong nôn nóng, nói: "Sẽ không phải ca phu xảy ra chuyện gì hay không?"

Phượng Liên nghe liền vội vàng đi đến hướng Thanh Dực ở, Phó Vọng Niên nhìn bếp, mấy cái này đều đã làm xong, vẫn là qua xem thử có thể giúp gì không.

Chờ hắn đến trước cửa phòng Thanh Dực, lại nghe thấy tiếng khóc của hai đứa nhỏ, Phượng Liên vội vàng đi vào trong phòng, này dẫu sao vẫn là buổi sáng, Phó Vọng Niên cũng không dám tùy tiện xông vào, đành phải canh bên ngoài.

Phượng Liên nhìn thấy hai đứa nhỏ khóc đến nước mắt ràn rụa, lại nhìn Thanh Dực đang lo lắng nhìn Lan Hiên trên giường, Lan Hiên lúc này chính là mồ hôi đầy đầu, gương mặt càng là nhợt nhạt, Thanh Dực đau lòng nói: "Tiểu Hiên, không sao, đừng lo."

Lan Hiên nước mắt mơ hồ nhìn Thanh Dực, từng cơn từng hồi nói: "Phu quân.....hài tử... thật đau....."

Thanh Dực đau lòng nhìn Lan Hiên, hoàn toàn không đi xem hai đứa nhỏ khóc thành một đoàn, Phượng Liên cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, chỉ có thể nôn nóng hỏi: "Này rốt cuộc là sao vậy?"

Thanh Dực không trả lời y, lại nắm chặt tay Lan Hiên, hận không thể dùng thân gã chịu đựng thống khổ trên người Lan Hiên, một đại nam nhân bất giác đỏ hốc mắt.

Lan Hiên đối với gã mà nói, đó là cả đời của gã a, cuộc đời của gã bởi vì có y mới sẽ hạnh phúc như thế, gã không biết nếu Lan Hiên xảy ra chuyện gì, gã sẽ thống khổ bao nhiêu, cũng không biết gã còn có thể có hạnh phúc không.

Phó Vọng Niên ở bên ngoài gấp đến xoay vòng vòng, thẳng đến Thanh Linh Phong dẫn theo đại phu về, Phó Vọng Niên nhìn Thanh Linh Phong một cái, Thanh Linh Phong gật đầu với hắn, sau đó hai người cùng theo đại phu đi vào.

"Dực nhi, đại phu đến rồi, nhanh chút." Thanh Linh Phong vội vàng gọi Thanh Dực đang ngồi bên giường, nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Thanh Dực, ông cũng biết này không dễ chịu.

Thanh Dực cầu xin nhìn đại phu, nói: "Đại phu, ngươi mau xem cho phu lang ta."

Đại phu là một nam nhân trung niên y thuật rất cao, ông nhìn Thanh Dực, nói: "Yên tâm đi." Sau đó bắt đầu bắt mạch cho Lan Hiên, nhanh chóng mở ra kim châm cứu tùy thân mang theo, nhanh chóng hạ mấy châm ở mấy huyệt vị trên người Lan Hiên.

Thanh Dao thấy sắc mặt Lan Hiên tuy vẫn nhợt nhạt như thế nhưng không thống khổ như mới nãy, hơn nữa y còn mê man, có điều nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của đại phu, gã cũng không dám quấy rầy ông.

Thẳng đến đại phu thu châm, Thanh Dực mới vội vàng hỏi: "Đại phu, phu lang ta thế nào rồi?"

"Không sao, yên tâm đi, mấy ngày nay phải chú ý chút, phải nghỉ ngơi nhiều, phải uống chút thuốc an thai mới được."

Thanh Dực nghe thấy Lan Hiên không sao, cũng quên nói cảm tạ đại phu, chỉ ngây ngốc nhìn gương mặt trắng bệt của Lan Hiên, đại phu thấy bộ dáng này của gã cũng không nói gì, chỉ là im lặng thu dọn kim châm cứu của ông.

Thanh Linh Phong tiến lên nói: "Lần này thật là cảm ơn đại phu, nếu không thì thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

"Đây là chuyện y thầy thuốc nên làm, các ngươi cũng đừng để trong lòng, ta viết đơn thuốc trước, các ngươi nhớ phải sắc cho dựng phu uống."

Thanh Linh Phong gật đầu, sau đó im lặng chờ đại phu viết đơn thuốc, sau khi tiễn đại phu đi, họ mới biết nguyên nhân Lan Hiên sẽ xảy ra chuyện.

Hóa ra, tối qua tiểu Yên làm sao cũng không chịu ngủ cùng Phượng Liên, ồn ào đòi ngủ cùng Lan Hiên, Lan Hiên mềm lòng liền cho nó ngủ ở bên cạnh, lại không ngờ tiểu Yên mơ hồ đá bụng Lan Hiên một cái, Lan Hiên tại chỗ đau la lên, mà Thanh Dực càng là bị dọa trực tiếp bế con lên thả ở ghế bên cạnh, chỉ khoác một cái áo khoác trên người y, liền vội vàng kêu Thanh Linh Phong tìm đại phu, chuyện sau đó mọi người cũng đều nhìn thấy.

Chuyệnlần này làm tiểu Yên cũng không dám nháo ngủ cùng cha nữa, nó tuy không phải rấtrõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó biết là bởi vì nó đá bụng cha, cha mới sẽ đauthành như thế. Mà Phó Vọng Niên lại nhớ kỹ chuyện này, về sau cũng phải trôngcon cho tốt mới được.