Vẻ Đẹp Quyến Rũ

Chương 14-2




"Ba không có ý này, ba không phải là người cổ hủ, nhưng người con tìm, cũng phải qua cửa của ba đã. Ba biết con luôn là đứa bé biết chừng mực, từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời, cũng chưa từng khiến ba mẹ lo lắng." Ông nói chậm lại: "Ba cũng tin tưởng ánh mắt của con gái ba, vậy lúc nào con định cho thằng nhóc đó ra mắt với ba, đi ăn cơm chung đây."

"Anh ấy, là người ba biết."

"Hả? Con nói ra xem."

Sau khi tôi nói người đó là Phạm Đông Ly, ba tôi liền im lặng.

"Tiểu Cẩn, con hãy thành thật nói cho ba biết, có phải anh ta theo đuổi con trước không?"

"Là con mà." Tôi lên giọng: "Là con theo đuổi anh ấy."

"Đứa bé này, con biết cái gì.......Tiểu Cẩn, con không biết, xã hội bây giờ rất phức tạp, trừ ba mẹ thật lòng tốt với con ra, nhưng người khác con đều phải cẩn thận.

Ba tôi có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép được, tôi cười mỉm: "Ba, chúng con rất nghiêm túc, cũng đã nghĩ tới tương lai."

"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, tiểu cẩn, con còn nhỏ, đừng nghĩ lung tung, chuyện này ba sẽ xử lý."

Cách nói chuyện của ba tôi rất có bài bản, ông đặc biệt am hiểu cách thuyết phục người khác, đó chính là đánh một cây gậy, cho một quả táo.

Đối với ông ấy, Phạm Đông Ly là người không có gia thế, tôi không biết bây giờ anh ấy có bao nhiêu tư cách giành giật, nhưng lời nói ba tôi dạo gần đây ngày càng có trọng lượng, người nhờ vả ba tôi cũng ngày càng nhiều. Mà nhà họ Phạm, dù ngoài mặt ông vẫn tỏ ra hòa thuận, thân thiết, nhưng mà tôi vẫn biết ông xem thường họ.

"Ba, con đã ở chung với anh ấy rồi." Tôi thản nhiên nói.

Nếu như không ném một quả bom hạng nặng, đầm nước này sẽ không rối loạn lên, bản thân tôi không biểu hiện thái độ cứng rắn, đụng tường cũng không quay đầu. Ba tôi chắc chắn sẽ lại tìm con cái trong đám bạn của ông, tự nhận là người đàn ông xứng đôi vừa lứa rồi gán ghép cho tôi.

Tôi từ từ vân vê chiếc nhẫn trên tay, yên lặng nghe ba tôi nói.

"Ba không phải muốn la con, tiểu Cẩn à, ba cũng chỉ có một mình con là con gái, dù là đánh con mắng con cũng là muốn tốt cho con. Ba biết con là một người có cá tính, không thích nói chuyện với người lạ, con ở nhà họ Phạm nhiều năm như vậy, thân thiết với con trai nhà họ cũng là chuyện đương nhiên. Lùi một bước mà nói, ba không phản đối con làm bạn với anh ta, ba chỉ giận con lúc còn đang đi học, mà lại đi ở chung với đàn ông. Từ đây cũng có thể thấy được nhân phẩm của anh ta, con còn nhỏ, ba không trách con, nhưng anh ta đã trưởng thành rồi, lại còn là một giáo viên, nếu như vào thời xưa, anh ta sẽ là người đại diên cho nhân phẩm con người, thế này không được xem là dụ dỗ trẻ vị thành niên sao? Hơn nữa Cẩn à, con còn nhỏ, suy nghĩ khó tránh khỏi không toàn diện, con và anh ta chênh lệch nhiều tuổi như vậy, bây giờ có lẽ chưa nhìn thấy gì, nhưng khi đã lập gia đình sống chung, thì không giống cuộc sống chiếu trên TV đâu. Chuyện này, người chịu thiệt là con, mà anh ta không chịu chút tổn thất nào. Con nói cho ba biết chuyện này tốt chỗ nào, đây là chuyện cả đời đó, quyết định này của con quá thiếu suy nghĩ, ba không coi trọng tương lai của con đâu. Cẩn à, con phải suy nghĩ thật kĩ, đây là suy nghĩ của ba."

Ba tôi tận tình khuyên bảo, tôi cũng biết những lời ông nói là thật lòng.

Tôi đồng ý với ông: "Ba, con biết rồi."

Ba tôi còn lục tục phân tích các mặt đen tối phía sau, lập tức đạp đổ tất cả mọi người tiếp xúc với tôi, thật giống như đang căn cứ vào hiệu quả và lợi ích mà tính xem tôi nên giao du với người nào.

Thật ra thì một người khi muốn phê bình người khác thì phải có căn cứ. Nếu không thì thật có vẻ như mình đang trèo cao, thật ra thì bản thân mình cũng rất lùn, làm vậy chỉ tự làm xấu mình thôi.

Ngoại trừ thân phận và lập trường của ba tôi, thì ông cũng chẳng có gì cả, làm một người đàn ông, mà bản thân có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, hoặc có thể nói ông là một người đàn ông vô tâm, chỉ quan tâm đến chuyện làm ăn, thì cũng không có tư cách phê phán người khác.

Tôi hiểu yêu là một chuyện, nhưng cuộc sống thực tế lại là một chuyện khác. Khi yêu ta hạn chế thời gian (dead-line), giống như thức ăn còn tươi. Nhưng khi hòa nhập vào cuộc sống, bị thực tế bào mòn, làm cho nó lộ ra bản chất thật.

Bao nhiêu người đã phải nhai đi nhai lại một thứ tình cảm đã quá hạn, nhớ lại quá khứ, tìm niềm vui trong sự đau khổ, tự lừa mình dối người.

Cũng như ba tôi, thời xưa không phải mẹ tôi cũng yêu say đắm ông đó sao? Ít nhiều cũng có đi.

Năm tháng trôi đi, sự oán giận của mẹ tôi ngày càng lớn, che dấu biết bao nhiêu tâm trạng ngổn ngang không muốn người khác biết.

Sau khi về nhà, trong phòng tối đen, tôi bước đi nhẹ nhàng, nhờ ánh sáng của ánh trăng mà đi vào phòng tắm.

Sau khi rửa mặt xong, đèn trong phòng đã mở.

"Em làm anh thức giấc sao?" Tôi thấy Phạm Đông Ly chỉ mặc một cái quần ngủ.

"Anh ra ngoài uống nước."

Anh ấy cầm lấy cái khăn lông trên tay tôi, giúp tôi lau những giọt nước còn vương trên tóc.

"Anh đi ngủ đi, không phải ngày mai anh có việc bận sao?"

"Nhiệm vụ của anh đã kết thúc gần hết rồi, mấy ngày nay đã hết bận, anh sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho em thật tốt." Anh ấy lau lau tóc tôi, rồi lại kéo tôi vào ngực mình.

Tôi gật đầu, mắt khép hờ tựa vào người anh ấy.

"Ba em.... ...."

"Hả?" Anh ấy dừng lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy: "Tin em ở đây, ba em đã biết rồi."

Anh ấy kê đầu trên vai tôi, nói nhàn nhạt: "Anh định chờ qua khoảng thời gian này, hết bận rồi, thì nói chuyện của chúng ta với người nhà."

"Ừ."

Anh ấy chuyển người tôi qua, nâng mặt tôi lên: "Ba em không hài lòng với anh sao?"

Tôi cười cười ôm vào hông anh ấy, lắc đầu: "Chỉ cần em hài lòng là được rồi."

Phạm Đông Ly vỗ vỗ lưng tôi, tôi thấy tay anh ấy lần mò vào áo ngủ của tôi, sau đó móc chiếc vòng trên cổ tôi ra.

Anh ấy hôn vào trán tôi một cái, sau đó nhìn vào mắt tôi: "Em vẫn muốn đeo nó sao?"

Tôi gật đầu, tay tôi cầm lấy tay anh ấy: "Anh cũng phải đeo."

"Được." Anh ấy cười cười hôn môi tôi, ôm tôi vào ngực: "Chuyện khác giao cho anh là được rồi."

"Ừ."

Tay tôi ôm lên cổ anh ấy, ôm chặt lại.