Vẻ Đẹp Quyến Rũ

Chương 27




Tuyết vừa rơi, ~diễn đàn lê quý đôn~ nhưng mặt trời lại tỏa nắng rất rực rỡ, tôi sắp xếp đồ đạc về nhà họ Phạm, lúc tới nơi thì trời đã gần tối.

Tôi xách hành lí, xe trên đường cũng không nhiều, tôi đi bộ dọc theo con đường, tuyết đọng dọc đường bị tôi đạp nghe ra tiếng, tôi không dám đi nhanh vì sợ trượt chân.

Mở cửa ra, một mùi thơm truyền tới, thím Phạm đang nấu ăn trong bếp, bà ấy nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy tôi, vội lấy khăn lông lau tay.

Tôi cười cười, để hành lí xuống, “Thím muốn con giúp một tay không?”

“Được! Thím đã làm nhân bánh rồi, con nặn sủi cảo đi.” Bà thân mật vỗ tay tôi.

Chú Phạm không ở nhà, tôi hỏi ra mới biết chú ấy đã đi chợ mua thức ăn rồi, hôm nay đường trơn, thím Phạm muốn đi chợ, chú Phạm không cho, nên cầm giấy đi một mình, nhìn đồng hồ chắc chú ấy cũng sắp về rồi.

Nhân bánh thím Phạm làm có tôm tươi, thịt heo, còn có bánh ngọt ở trong, thím Phạm nói có chút bánh ngọt thì ăn thịt mới không ngán, còn ngon hơn.

Khi chú Phạm về, tôi còn đang làm hoành thánh, thím Phạm đang nhấc nồi lên bếp.

“Tiểu Cẩn, con đến rồi à.” Chú Phạm cười ha hả chào tôi.

“Ông già, đi chợ về rồi à? Đưa tôi xem xem.”

“Mua theo giấy bà ghi mà, cũng đâu phải tôi chưa từng đi chợ, bà lo cái gì.” Chú Phạm nháy mắt với tôi, thím Phạm bĩu môi.

Tôi cong cong khóe miệng, thím Phạm và chú Phạm rất thích cãi nhau, thím Phạm rất thích càu nhàu, chú Phạm già rồi, mà lại như lão ngoan đồng vậy*.

*Lão ngoan đồng: Chỉ những người già rồi mà giống trẻ con.

Lúc tôi ra ngoài, trời đã tối, ngoài cửa, tuyết lại bắt đầu rơi, gió không lớn, nên tôi cũng không cảm thấy lạnh.

Thím Phạm sờ tay tôi, ''Tiểu Cẩn, mặc thêm áo đi, coi chừng cảm lạnh.”

“Con đã mặc thêm rồi, thím biết tay con luôn lạnh mà.” Tôi cười nói.

“Oh, ngày mai thím đưa con mấy gói trà, đó là trà Thổ Phương Tử, chữa chứng bệnh này rất hiệu quả...”

“Được rồi, trời tối rồi, bà còn nói nữa, thì thằng nhóc kia nằm trong bệnh viện chờ mòn con mắt luôn đấy.” Giọng chú Phạm truyền từ đầu hành lang tới.

“Lão già này...” Thím Phạm sẳng giọng, vỗ tay tôi, ý bảo tôi đi xuống.

Lúc xe của chú Phạm tới bệnh viện thì đã là bảy giờ tối. Tôi chào tạm biệt chú Phạm, bảo chú ấy lúc về lái xe cẩn thận.

Gió lạnh hơn, tôi choàng khăn quàng cổ che kín nửa khuôn mặt, sờ hộp cơm, đáy nó vẫn còn nóng.

Tuyết trên con đường mòn vào bệnh viện đã được quét ra hai bên, tôi đội mũ, chạy nhanh về phía phòng bệnh.

Chợt tôi bị trượt chân, tôi vội vàng ôm chặt hộp cơm trong ngực, may mắn chỉ lảo đảo ngã xuống chứ không sao.

Chân hơi đau, nhờ có ánh sáng của đèn đường máng trên cây ngô đồng, tôi từ từ cởi giày ra.

Nhấn mấy cái, hơi đau, tôi thở dài, kế bên có cái ghế đá, nhờ cây ngô đồng cản tuyết, nên ghế đá không bị ướt.

Lúc ngồi xuống thì hình như tôi nghe được tiếng gì đó. Tôi ngồi trên ghế đá, nhìn xung quanh.

Không ngờ lại tìm thấy, sau ghế đá là một chú chó nhỏ nằm sấp, cơ thể bé nhỏ của nó run run, thỉnh thoảng lại kêu lên mấy tiếng.

Tôi cởi khăn quàng cổ xuống, gói kĩ hộp cơm lại để trên ghế, sau đó ngồi chồm hổm xuống nhìn nó.

Tôi cởi bao tay, đầu ngón tay đụng vào đầu nó, bộ lông của nó màu trắng, chỗ cụp xuống chỗ lại dựng lên, hơi dơ.

Lỗ tai nó cử động, nó đáp lại ô ô, nó ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên nhìn tôi, nó có một cái mũi màu đen xinh xắn, một đôi mắt trong veo như thủy tinh, và một vẻ mặt ngờ nghệch.

Nó hơi sợ hãi lè lưỡi, làm chóp mũi rung động, muốn liếm ngón tay tôi.

Tôi suy nghĩ, rồi rụt tay về, không đụng tới nó nữa.

Tới phòng bệnh của Phạm Đông Ly, có thể nghe được tiếng TV vọng ra. Tôi cười, gõ gõ vào cửa kính.

“Vào đi.”

Tôi vặn nắm cửa, thấy chân Phạm Đông Ly được gác lên, trên đầu gối một cái gối xem TV.

“Đói bụng chưa.” Tôi cười, lắc lư hộp cơm.

Anh ấy ngoắc tôi, cười nói, “Lạnh không?”

Tôi lắc đầu, lật cái bàn xếp nhỏ dưới giường lên, ngồi trên mép giường, mở hộp cơm ra.

“Em ăn chút đi.” Anh ấy gắp đồ ăn.

“Ở đây còn mà.” Tôi lấy một hộp khác trong túi ra.

Anh ấy cười kéo tay tôi, “Ăn thêm chút nữa đi.”

Trong phòng có lò sưởi, tôi cởi bộ quần áo bằng nhung bên ngoài ra, suy nghĩ một chút rồi đi rửa tay.

Nhìn xuyên qua nhà vệ sinh bằng thủy tinh, vừa đúng lúc đối diện với boulevard, tôi đứng một lát, rồi mới đi ra ngoài.

Sau khi ăn xong, dọn dẹp mọi thứ xong, tôi mới từ từ đỡ anh ấy xuống.

Từ lúc xảy ra sự cố đến giờ đã được 50 ngày, bác sĩ nói vài ngày sau sẽ kiểm tra độ hồi phục của xương.

Mỗi ngày Phạm Đông Ly đều kiên trì rèn luyện, mặc dù không thể hoạt động mạnh, chỉ tăng co duỗi các ngón tay, từ từ vẽ vòng tròn nhiều hơn, không dừng lại, tránh cho nó bị thoái hóa.

Bác sĩ nói anh ấy rèn luyện rất tốt, chỉ còn chờ thời gian thôi, đợi tới thời gian thích hợp thì sẽ từ từ tốt lên thôi.

Lúc mới đầu, thím Phạm còn nấu rất nhiều canh xương, người xưa có câu: ăn cái gì, bổ cái đó.

Nhưng bác sĩ nói, lúc xương đang hồi phục, không thể uống canh xương. Ngộ nhỡ có gì sai, thì xương sẽ lâu lành hơn những bộ phận khác rất nhiều.

Nghe như thế, thím Phạm sợ tới mức chảy mồ hôi hột, nói sau này muốn làm gì, đều sẽ hỏi y tá bác sĩ trước.

Trong khoảng thời gian này, tôi đi từ bệnh viện tới trường học, trường học tới bệnh viện, nên kiến thức ở phương diện này cũng nhiều hơn.

Tôi kéo một cái ghế tới, ngồi xuống, Phạm Đông Ly nhất định phải nằm trên giường.

Tôi cố ý chọc ghẹo, “Giáo sư Phạm, tay chân anh bị thương rồi, làm gì được nữa đây.”

Anh ấy nheo mắt lại, tôi cảm thấy không bình thường, nên vội vàng đứng lên muốn chạy.

Anh ấy kéo tay tôi lại, tôi sợ anh ấy động tới vết thương, không dám làm gì, nên chỉ đành giả bộ đáng thương mong anh ấy tha thứ, “Phạm Đông Ly à, em sai rồi.”

“Càng ngày càng bướng bỉnh.'' Anh ấy nắm mũi tôi.

Giường của Phạm Đông Ly cũng lớn, tôi cởi giày ngoan ngoãn nằm chung với anh ấy.

Tay phải anh ấy vòng lên eo tôi, bả vai anh ấy, không nói tiếng nào, tôi nhè nhẹ vuốt cánh tay anh ấy từ trên xuống dưới.

Tôi dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh ấy, “Phạm; Đông; Ly......”

“Lúc trước anh phải rất vất vả mới nuôi em béo lên một chút, tay mập mạp, bây giờ.....” Tay của anh ấy vòng theo eo tôi, rồi bóp tới ngực tôi.

Tôi che miệng anh ấy lại, mặt đỏ lên, “Anh.....anh vẫn như vậy, không biết an phận gì cả.”

Anh ấy siết chặt mặt tôi, “Giận sao?”

Thấy tôi trừng mắt nhìn anh ấy, anh ấy càng ôm sát tôi, lại gần hôn tôi, “Gần đây cực khổ cho em rồi.”

Tôi lướt qua lỗ tai anh ấy, lắc đầu.

Anh ấy vỗ đầu tôi, “Tối nay ở lại đây đi.”

Tôi gật đầu, lót một cái ghế dưới chân anh ấy, ~diễn đàn lê quý đôn~ để anh ấy thoải mái hơn.

Tôi nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường chiếu xuống đất có thể thấy được những bông tuyết đang tán loạn, “Tuyết lại rơi rồi.”

Anh ấy chau mày, “Sao vậy?”

Tôi chần chờ, rồi mới nói chuyện con chó nhỏ vừa nãy cho anh ấy biết.

“Em muốn nuôi sao?”

“Cũng không phải, chỉ là gặp nó đúng lúc, lại thấy nó tội nghiệp, nhưng em lại sợ nó là chó lang thang, có bệnh truyền nhiễm, ừ...không dám ôm nó.” Tôi thành thật trả lời.

“Anh cũng không biết em thích động vật đó.” Anh ấy xoay xoay tóc tôi, “Em đi xem một chút đi, nếu có duyên, nó vẫn ở đó, vậy thì mình nhận nuôi. Khi anh không ở bên cạnh, em cũng có người làm bạn.”

“Bây giờ.” Lòng tôi thật ra cũng hơi rục rịch.

“Kế bên có một phòng khám thú y, nếu không cho em đi, sợ rằng tối nay em sẽ không ngủ được mất.” Anh ấy cạo cạo mũi tôi, cười trêu ghẹo tôi.

Tuyết rơi lớn hơn, tôi cầm theo một cây dù. Đi dọc theo hàng ngô đồng, tới cái ghế đá ban nãy.

Tôi thở ra, ngồi chồm hổm, con chó ban nãy nằm im không nhúc nhích, tôi đặt tay lên đầu nó, nó bỗng phát ra tiếng nghẹn ngào.

Tôi cười ôm lấy nó, rất nhẹ, cũng không biết nó là giống chó gì.

Bỗng cảm thấy mình đang ở trên cao, con chó trong tay tôi, uốn éo người, liếm vào mặt tôi, thở hừ hừ.

Chờ khi tôi từ phòng khám đi ra, tôi cong khóe miệng, không ngờ nó lại là một con chó chồn.

Kết quả kiểm tra thấy nó chỉ bị suy yếu, cũng không có bệnh truyền nhiễm, nhưng vẫn cần tiêm thuốc.

Bác sĩ nói nên để nó ở đây qua đêm, ngày mai hãy đem về.

Do lòng thương hại quá lớn, nếu vừa rồi xuống lầu tôi không gặp nó, tôi cùng đành trở về.

Chẳng qua là tôi chưa từng nuôi chó, nhìn con chó nhỏ khiếp sợ, làm cho ấn tượng tốt của tôi đối với nó cũng tăng lên.

Lần sau khi vào bệnh viện thăm Phạm Đông Ly, bên cạnh có thêm một người hộ tống, tôi gọi nó là: Đại nhiều.

Nó rất dính tôi, thường xuyên vẫy đuôi với tôi, nhưng lại sủa Phạm Đông Ly.

Phạm Đông Ly nắm đuôi nó xoay chiều, sau đó đưa cho tôi nói, “Không trách được....”

Thấy tôi không hiểu, anh ấy ho một cái, nói, “Khác phái hấp dẫn nhau, đồng phái thì xa cách.”

Tôi che miệng cười, nó chắc cũng cái hiểu cái không, rũ mông, bốn chân ôm chân tôi, cái đầu nhỏ cọ vào cánh tay tôi, còn ngậm ngón tay tôi vào miệng.

Phạm Đông Ly bắn lỗ tai nó, “Tết em có về không?”

“Em muốn ở lại với anh.” Tôi xoa xoa lỗ tai nhỏ của nó.

Thật ra thì nhà mới đã có thể ở được, đã lắp đặt các thiết bị xong, giấy tờ nhà đất tôi cũng đã có rồi.

Chỉ là gần đến cuối năm, lại phải đón năm mới trong bệnh viện.

“Em đã nói với người lớn chưa?”

Tôi gật đầu, mẹ tôi cũng biết, còn ba tôi, thái độ của ông đối với Phạm Đông Ly bây giờ tôi cũng không đoán được, nhưng cũng không tốt. Chỉ là trước kì nghỉ, tôi đã xin phép ông rồi.

Tốc độ khôi phục của Phạm Đông Ly khá tốt, cho dù sau này có di chứng gì, thì ba tôi cũng không thể lấy lý do gì tới để chia rẽ chúng tôi được.

Không biết gì hết, chờ khi mọi chuyện xảy ra rồi thì buồn coi bộ tốt hơn.

Kết quả chụp phim của Phạm Đông Ly đã có, đã kết vảy rồi, bác sĩ nói đã có thể rèn luyện mạnh hơn.

Đêm 30, lúc tôi tới nơi, anh ấy đang chống tay trái lên tường, năm ngón tay từ từ đặt lên cao hơn, mùa đông thời tiết khắc nghiệt, vậy mà cả khuôn mặt của Phạm Đông Ly đều đầy mồ hôi.

Chân của anh ấy vẫn không thể chịu lực, ngồi bên giường bệnh, nghiêng người đối mặt với vách tường. Tôi gấp gáp đi tới vịn tay anh ấy, oán trách nói, “Sao không đợi em tới rồi mới tập, ngộ nhỡ ngã xuống thì sao?”

Anh ấy cười nhìn tôi, “Tại anh sốt ruột.”

Tôi cầm khăn giấy lau mồ hôi cho anh ấy. Sau đó đấm bóp cho cùi chỏ của anh ấy, “Có tốt hơn không?”

Phạm Đông Ly gật đầu, sau đó hướng mắt về phía cửa, “Đã nói tên hộ hoa sứ giả này sao không tới chứ.”

Tôi quay đầu nhìn con chó nhỏ đang thở ô ô, nhảy đến cạnh chân tôi, bật cười.

Buổi tối, tôi ngồi trong phòng bệnh với Phạm Đông Ly.

Vốn chú Phạm và thím Phạm cũng tới, nhưng cuối cùng, bọn họ lại lẩm bẩm kiếm cớ ở nhà.

Đại nhiều không chịu đi, chỉ xoay vòng vòng quanh chân tôi, thím Phạm muốn ôm nó, thì nó liền kêu ô ô, sau đó ngồi thẳng lên, lấy hai cái móng vuốt nắm quần tôi, không ngừng quẫy cái đuôi nhỏ.

Tôi ôm lấy nó, tay nâng mông nó lên, nó lập tức lấy lòng lè lưỡi liếm mặt tôi, đầu không ngừng cạ cạ vào cằm tôi.

Phạm Đông Ly nắm cổ nó, nhìn nó đang giương nanh múa vuốt giữa không trung, sủa to.

“Muốn ở lại?” Phạm Đông Ly hỏi.

Tôi sợ động đến vết thương của Phạm Đông Ly, nên ôm nó về, chỉ thấy nó nhanh chóng sủa anh ấy.

Tôi cố gắng nhịn cười, dường như nó nghe hiểu được chúng tôi nói gì.

Tôi để một chút thức ăn trong cái đĩa nhỏ, để dưới chân giường, Đại Nhiều vui vẻ chôn mặt trong cái dĩa.

Phạm Đông Ly thích ăn tôm, có người tặng hải sản, tôi nấu luôn, không có thêm gia vị, tôi lột mấy con để vào trong dĩa anh ấy.

“Ăn lúc còn nóng.” Anh ấy múc mấy cái bánh trôi đưa cho tôi.

Là thức ăn mình làm, chân dày da mỏng, ăn rất ngon.

Sắp xếp đồ đạc xong, đã gần tám giờ, tôi ôm Đại Nhiều tựa vào ngực Phạm Đông Ly, cùng nhau xem chương trình cuối năm.

Tôi nhẹ nhàng ấn đầu nó xuống, nó kêu nho nhỏ, mở miệng ngậm lấy ngón tay tôi.

Phạm Đông Ly nhéo lỗ tai nó, nhìn nó mở miệng trách móc, khua chân lên bụng, tôi cười khẽ.

Tối nay là tết giao thừa đầu tiên tôi ở bên cạnh Phạm Đông Ly, địa điểm cũng là ở bệnh viện.

Tôi muốn nhiều năm sau nữa, ~diễn đàn lê quý đôn~ giao thừa đầu tiên này, vẫn sẽ tồn tại trong trí nhớ của chúng tôi.