Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 69: Tình yêu của họ là mãi mãi




Đêm tân hôn…

Chú rể đưa cô dâu lên phòng!

Cẩn thận dìu cô dâu ngồi trên chiếc nệm êm ái!

Thời khắc đã đến, cũng là lúc, nàng quên đi tất cả, nguyện tâm nguyện ý làm vợ một người khác!

Hôm nay chú rể bên cạnh, cho nàng một cảm giác rất an toàn, ấm áp, có lẽ, cũng là lúc nên bắt đầu lại cuộc sống mới!

Đặt tay lên vòng cổ, lần mò chiếc nhẫn … vậy là từ hôm nay, nàng không còn là vợ anh nữa rồi, tim nhói!

Chiếc khăn từ từ được kéo lên, bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng nâng cằm vợ mình, đặt mặt nàng hướng thẳng mặt mình, nước mắt đã nhòe đi bao lớp son phấn…

Người đàn ông cất lời:

-“Cô dâu hay là cô bé lọ lem thế này? ”

Nàng chết sững, chưa kịp phản ứng thì môi đã bị cướp đi.

Ai đó dùng sức mạnh, nỗi nhớ, ép chặt người con gái trong lòng, ra sức cắn mút, cào xé.

Khi những khó chịu trong lòng được vơi đi chút chút, người đó gục hẳn vào bả vai nàng, cố che đi những giọt nước mắt.

Cái ôm này, hơi thở ấm áp này…quen thuộc tới vô cùng, nhưng mà nàng đã bao lần nhầm lẫn, nàng không dám tự tin vào cảm nhận của mình nữa…

Con người này, khiến nàng mềm nhũn, không còn đủ sức mạnh để đánh đập hắn, giọng nàng run:

-“Hoàng Tú…anh có ý gì? Anh Lân đâu…”

Hắn mất cả tự chủ, nghẹn ngào:

-“Ngan già, anh xin lỗi…chồng xin lỗi…để vợ đợi lâu rồi…”

-“Anh…”

-“Chồng đây, Vịt thối đây…vợ ơi, chồng nhớ vợ, chồng thật khốn nạn…”

Nàng dường như vẫn chưa hoàng hồn, hắn từ từ giải thích mọi chuyện. Từ chuyện giữa hắn và Tú, tới chuyện nàng là em ruột của Minh; hắn ra Bắc, nhưng hôm đó nàng lại đi chơi cùng Uyên, Minh và Lân.

Hắn nói chuyện với ba mẹ nàng, kể lại mọi người đã đau khổ, thương nàng bao nhiêu. Cuối cùng, muốn mượn tai nạn của Lân để giúp nàng có một ngày vui đáng nhớ!

Một ngày bao nhiêu tâm trạng, một ngày tiếp xúc với bao chuyện, nàng không biết tiếp thu cái gì trước, nên làm gì???

-“Vậy là anh Lân không phải bị vô sinh?”

-“Đúng!”

-“Vậy là trò che mặt cô dâu, bảo tôi đen đủi phải che mặt tới đêm tân hôn mới bớt đen, tôi và anh Lân khắc nhau là trò mèo của các người?”

-“Ừ…”

-“Người làm lễ ngày hôm nay với tôi là anh?”

-“Còn ai khác được nữa?”

Con Uyên thối, anh Lân, anh Minh, ngay cả hai cái người mà nàng vừa biết là ba mẹ đẻ của mình, cả Út Linh, Hai, tất cả đều biết…tất cả đều gạt nàng, nàng có thể chịu được.Nhưng Việt – nàng vạn phần phẫn uất!!!

-“Anh đã nhớ ra rồi nhưng không đi gặp tôi?”

Nàng bắt đầu nghiêm giọng.

-“Anh xin lỗi, anh chỉ nghe theo mẹ, muốn em được bất ngờ thôi, vả lại anh có công việc ở trong Nam liên quan tới Golden Face muốn giải quyết cho xong rồi toàn tâm toàn ý bên em…”

Nàng dường như không nghe giải thích, lại hỏi:

-“Anh đừng nói nhiều, chỉ trả lời đúng hay sai…Người cứu tôi ngoài biển là anh?”

-“Đúng”

-“Người thay áo quần cho tôi là anh?”

-“Đúng”

-“Hôm đó tôi đã không mơ, là thật sao?”

-“Đúng”

-“Anh trông thấy tôi đau khổ muốn chết cũng dương mắt ếch ra nhìn? Thực ra trong lòng anh không hề có tôi, phải không?”

Hắn cũng nhớ nàng lắm chứ, muốn gặp nàng ngay lập tức, hắn cũng phải nhịn nhục khó khăn lắm!

Nhưng nghĩ nàng đã khổ bao nhiêu rồi, giờ muốn mang cho nàng một đám cưới, một hạnh phúc bất ngờ, ai dè, có lẽ phản tác dụng!

-“Em…là anh sai rồi…anh xin…”

-“Xin? Xin giờ được gì?”

Khi con người đã tới giới hạn thì chuyện gì cũng có thể làm. Trong nàng bây giờ là điên tức hận giận đan xen phừng phừng, đạp cho người trước mặt một phát rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Hắn hoảng sợ đuổi theo.

Nàng bấm được thang máy, bấm loạn xạ khiến hắn chỉ còn cách chạy thang bộ, hắn hiểu, nàng muốn đi đâu!!!

Trăng sáng vằng vặc…trên tầng thượng cao nhất, người con gái mặc váy cô dâu trắng đang đứng gần vạch tử thần…

-“Xin em…”

Người con trai tái mét.

-“Đừng tiến lại gần…”

-“Được, tất cả nghe theo em, lại đây với anh đi…anh xin…”

-“Biết tôi hận anh như nào không?”

Nàng hét, hắn chỉ biết gật đầu, đau lòng.

-“Mẹ kiếp, anh hứa anh về ăn cơm tối, anh hứa chết cùng ngày, anh hứa chăm sóc yêu thương tôi cả đời, anh biết tôi đau lòng như nào không? TÔI KHÔNG QUAN TRỌNG THẾ SAO? MÀ không nhớ ra tôi? Anh không nhớ tôi còn chưa chắc đã tha thứ, đằng này, anh nhớ rồi mà còn dám….”

-“Anh xin vợ, tới đây, giận thì tới đây, xử anh, muốn thế nào cũng được…”

Nàng cười khẩy.

-“Tôi ngu đâu mà xử anh? Xử anh để tôi đau lòng à? Anh nghe cho rõ đây, hôm nay tôi sẽ nhảy xuống, tôi muốn trả thù anh, anh cũng phải được nếm cảm giác đau đớn, cô đơn xem nó kinh khủng như nào…”

-“Thôi vợ ơi, nguôi giận, mình còn phải xây dựng đại gia đình mà…”

-“Mẹ, tôi phỉ nhổ cái đại gia đình, với anh, ngay cả tiểu gia đình tôi cũng không thèm…”Nhìn dáng nàng liêu siêu, hắn toát mồ hôi lạnh, cố bình tĩnh:

-“Được, cô nhảy cũng được, tôi không cản, nhưng trước khi nhảy cô không ngại nghe tôi nói vài lời chứ…”

-“Nói đi, xem anh già mồm tới đâu?”

-“Tôi chẳng có gì già mồm cả, mà tôi nói cho cô biết, cô tưởng mình cô dám nhảy hả? Cô tưởng tôi chưa từng trải qua cảm giác sợ mất người yêu hả, mười ngày cô nằm bất động, hỏi tôi cảm thấy ra sao?”

Đoạn, hắn nhanh chóng di chuyển sang ngang, sân thượng bốn góc, thì giờ vợ chồng hắn, mỗi người một góc.

-“Nghi Lan, cô giỏi thì cô nhảy đi, cô nhảy trước, tôi nhảy sau…cô chết thì tôi cũng chết, đừng có mơ tôi ở lại nhớ nhung cô, mộng tưởng vừa thôi…”

Nàng điên.

-“Cái đồ khốn khiếp nhà anh!”

-“Đúng, tôi khốn khiếp đấy, cô không thích cùng sống trên thế gian này thì chúng ta sẽ cùng lên thiên đường vậy, không thì xuống địa ngục, cô đi đâu tôi theo đấy…”

-“Mẹ, đồ bám đuôi, anh điên rồi!”

-“Sao? Cô sợ không dám nhảy trước à? Thôi được, để tôi nhảy trước làm mẫu nhé…”

Việt làm bộ quả quyết bước chân ra trước. Nàng quả mắc mưu, run rẩy, vừa chạy vừa hét:

-“Tôi cấm, anh dừng lại mau…”

Thấy vậy, hắn như trút được tảng đá ngàn cân, vội vàng lao tới tóm chặt nàng, vác về phòng mặc kệ người kia có hét gào cào cấu….

………………………..

Về tới phòng, tiểu yêu bướng bỉnh giãy giụa, hắn cũng điên, liền lấy cà vạt cùng chiếc áo sơ mi trói chặt người làm loạn.

-“Hoàng Việt, anh dám…khốn nạn…”

-“Đúng, tôi khốn nạn đấy…”

-“Bỏ ra, tôi tự thay áo quần được…”

-“Không cần thay, chỉ cần cởi"

-“Đồ đểu nhà anh, tôi giết anh không tha!”

Hắn mặc kệ, vào nhà tắm, xấp nước khăn ấm, nhẹ  nhàng lau mặt mũi cho nàng.

-“Ngoan, anh thương…”

-“Ngoan thương cái đầu anh…biến…”

Ánh mắt hắn trĩu buồn…

-“Hận anh tới thế ư?”

-“Hận lắm, hận không xé xác anh ra…”

Hắn nới lỏng cà vạt, cởi trói cho hai tay nàng, rồi đặt vào đó một con dao.

-“Toàn bộ người anh là của em, muốn đâm chỗ nào thì đâm, nên nhớ, đâm xong thì không được hận nữa…”

Nàng nhìn hắn, tức!

Hắn không chần chừ, cầm chặt tay nàng, dẫn dắt nàng đặt mũi dao trước ngực.

Một giọt máu nhỏ ứa ra, hắn vẫn nhìn nàng rất nghiêm túc, nàng tái mét, vội vàng quăng con dao ra ngoài, nước mắt không ngừng rơi.

-“Dao gọt hoa quả thì chết làm sao, anh đừng có giả bộ…”

Nàng hét!

-“Được, tôi đi lấy dao khác!”

Hắn quả quyết.

Vừa định quay người, tay hắn bị ai kéo, người con gái run rẩy, bờ môi mấp máy:

-“Đừng đi…Việt…đừng đi….”

Kéo nàng vào lòng, hắn hôn nhẹ lên vành tai, thì thầm:

-“Anh sai rồi, anh xin lỗi…tha thứ cho anh …”

Nàng òa khóc, mỗi lúc một to, giọng nói mếu máo:

-“Em nhớ anh lắm! Vịt thối…em nhớ anh…em tưởng em không chịu được…”

Hắn cũng khóc!

Đêm tân hôn thứ hai của họ, hòa lẫn giữa ái tình nồng thắm và nước mắt hạnh phúc!!!

Chính văn hoàn.