Ve Mười Bảy Năm

Chương 28




Phó Mặc lại sốt.

Không giống như lần trước nằm viện sốt nhẹ, trực tiếp sốt tới 39 độ, từ lúc trời tối đen đến lúc bình minh lên, một chút dấu hiệu hạ sốt cũng không có. Lúc hơn 5 giờ sáng Cố Chu Triệt chạy đến phòng khám tiểu khu gõ cửa, mời bác sĩ tới nhà truyền nước biển cho Phó Mặc. Tình trạng hai người đều hết sức chật vật, hầu như một đêm không ngủ, như vừa đánh nhau một trận, thoạt nhìn mệt mỏi đến cực điểm. Bác sĩ chích thuốc xong, còn ân cần hỏi: “Có cần gọi thêm người đến giúp hay không?” Phòng khám cũng có y tá.

“Không cần.” Cố Chu Triệt ngượng ngùng cười cười.

Phó Mặc lúc thì ngủ lúc thì tỉnh, khoảng cách mỗi lần đều không tới mấy phút, mỗi lần đều nhìn cậu một cái lại nhắm mắt lại. Không quan tâm vì virus mà dẫn đến sốt, cứ thình lình tỉnh dậy, thần trí nóng sốt không rõ, những lúc có chút ý thức liền kéo Cố Chu Triệt, lòng bàn tay khô hanh nóng hổi, nhiệt độ da vô cùng không ổn, thì thào căn dặn nói: “Đừng đi.”

“Tớ không đi.” Cố Chu Triệt sáp lại gần mặt hắn, giúp hắn lau mồ hôi, đắp túi chườm đá, giảm nhiệt vật lý. Cậu vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, thân thể và tinh thần mệt đến đỉnh điểm, nhưng trong lòng lại nhẹ bẫng, giống như vật gì đó đè nén bao lâu đã biến mất, dứt khoát nói tạm biệt với cậu.

Đó là một loại cảm giác khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, tương phản mạnh mẽ với sinh lý mệt mỏi. Cố Chu Triệt hồn nhiên không hay, chăm sóc Phó Mặc thẳng đến giữa trưa, lúc nấu nước nóng đột nhiên cảm thấy đầu óc cháng váng, hô hấp nóng hổi, trước mắt cũng biến thành màu đen.

Lúc Lý Hạnh tới gõ cửa, Cố Chu Triệt đang ngậm nhiệt kế nghe điện thoại. Cậu sốt đến đỏ bừng cả mặt, cắn nhiệt kế mập mờ không rõ “Ưm”, “Ưm”, giọng nói rất có lệ, một bên cho mở cửa Lý Hạnh, vừa nói: “Nhưng tao bệnh rồi.”

Bên kia nói gì đó, Cố Chu Triệt đem nhiệt kế lấy xuống liếc mắt nhìn, 38 độ. Giơ tay lên muốn chụp ảnh, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chạy vào phòng ngủ cầm lấy cái Phó Mặc đã dùng qua, còn chưa có hạ xuống, hướng về phía con số 39.7 độ chụp mấy tấm, gửi đi, bình tĩnh nói xạo: “Mày xem, tao sốt đến choáng váng.”

Lý Hạnh cầm theo thức ăn ở bên ngoài nhìn bọn họ: “…”

Hắn nghe không rõ đầu kia điện thoại nói gì, chỉ thấy Cố Chu Triệt lại phụ họa vài câu, cúp điện thoại. Lý Hạnh hỏi: “Hai đứa xảy ra chuyện gì?”

Cố Chu Triệt nói: “À… Phó Mặc cảm lạnh, em hình như bị cậu ấy lây bệnh…”

Biểu cảm Lý Hạnh rõ ràng không tin, Phó Mặc thì không nói, Cố Chu Triệt tóc tai lộn xộn, mắt thì sưng, trên cổ, trên càm còn có mấy chấm đỏ khả nghi, thật chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Lý Hạnh nghĩ đến Phó Mặc bệnh, lo lắng nói: “Đánh nhau?”

Cố Chu Triệt lắc đầu, đang nghĩ ngợi nên giải thích thế nào vài câu, điện thoại di động lại vang lên, cầm lên nhìn, là La Huân.

Cậu nhận điện thoại, chỉ “Alo” một cái tiếng, sau đó là im lặng nghe đối phương nói. Nghe xong hồi lâu, từ trên nét mặt nhìn là biết, cúi đầu có chút uể oải, nói: “Đã biết.”

Cậu cúp điện thoại, nói: “Lý Hạnh đại ca… Có thể làm phiền anh chăm sóc Phó Mặc một lúc không.”

Lý Hạnh nói: “Em phải về trường?”

“Vâng, em buổi chiều phải học bù.” Cậu chưa nói buổi sáng đã bỏ thi: “Em học xong sẽ lập tức trở về, sẽ không quá muộn.” Cậu đem Lý Hạnh kéo ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Nếu như Phó Mặc tỉnh hỏi em đâu, thì anh nói em đi mua thuốc.”

Lý Hạnh cảm thấy cậu chỗ nào cũng kỳ kỳ quái quái, nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ căn dặn cậu: “Em ăn một chút gì rồi đi, tiện uống thuốc luôn. Hắn truyền cái bình này là cái thứ mấy?”

Lý Hạnh mua một hộp đồ kho, thêm một ít điểm tâm, Cố Chu Triệt tùy tiện ăn vài miếng, lại uống thuốc hạ sốt của Phó Mặc, tắm rửa một cái rồi thay quần áo vội vã đeo balo chạy.

Trở về trường tìm phụ đạo viên trả phép, tìm lớp trưởng chào cảm ơn xong, lại chạy đi tìm thầy giáo bộ môn. Một tuần trước trốn học thoát được, đều là không điểm danh hoặc là không tính là tiết học lý thuyết, mấu chốt là mấy ngày đều xin nghỉ. Nhưng buổi sáng hôm nay là thi cuối kỳ ghi vào thành tích, Cố Chu Triệt cũng không phải không chú ý, mà cậu quên thật.

Nhưng nghiêm khắc mà nói, cậu cũng không cảm thấy nghiêm trọng lắm, cùng lắm thì nghỉ hè học lại. Dù sao một ngày trước lúc kích động nói ra câu muốn nghỉ học như vậy, sau đó nhớ lại cũng rất bình tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy hối hận. Có lẽ cũng chính là vì thái độ khác thường không nên xuất hiện này khiến người bên cạnh lo lắng, nên khi nhận điện thoại La Huân, khẩu khí hắn hiếm khi nghiêm nghị bảo cậu đừng làm bậy.

Có thật là cậu làm bậy hay không, là bạn bè chưa chắc sẽ rõ. Nhưng cũng chính vì là bạn bè, chỉ cần có những việc phát sinh bất ngờ là họ không thể bỏ mặt. Tình cảm nhiều khi sẽ là thứ dẫn dắt mọi chuyện, thậm chí có một số lúc, sẽ giúp đến mức tận cùng, dù cho không làm, vẫn có thể sản sinh ra năng lượng mạnh mẽ và ảnh hưởng.

Cố Chu Triệt bỏ thi môn ngôn ngữ C, môn này cậu học không tệ, thầy giáo bình thường đối với cậu cũng tốt. Nhưng không đến thi là vấn đề rất nghiêm trọng, thi xong thầy giáo có gọi điện cho cậu, Cố Chu Triệt không nhận, cũng không nhớ nổi chuyện này, mãi cho đến khi lớp trưởng gọi tới cậu mới đột nhiên ý thức được chuyện gì xảy ra. Thầy giáo rất tức giận, nhưng dù tức giận, thấy dáng vẻ học sinh đỏ mắt phát sốt cũng mềm lòng.

Cậu bình thường tới đi vội vàng, CLB nhiếp ảnh cũng đã lâu không đi, các anh chị khóa trên thích cậu, cũng không nói gì. Lần này mất tích một tuần, nghe được tin tới tìm, hỏi cậu: “Không có chuyện gì xảy ra chứ!?”

“Không có gì, trong nhà xảy ra chút việc, nên không đến được.” Cậu xin lỗi: “Chuyện xảy ra đột ngột, không kịp nói với mọi người, làm mọi người lo lắng rồi.”

“Có gì cần giúp cứ nói nha.” Mọi người an ủi cậu, thấy cậu không có ý muốn nói rốt cuộc là chuyện gì, cũng không hỏi lại nữa.

Học xong, La Huân tới tìm cậu. La Huân ở trong điện thoại rất hung dữ, khi thấy người ngược lại vẫn ổn, chỉ là thấy cậu rồi sửng sốt. Hắn cùng Cố Chu Triệt trở về phòng ngủ lấy vài thứ, hỏi cậu: “Còn cần cái gì không? Phó Mặc sao rồi?”

Cố Chu Triệt nói: “Ổn rồi, không sao…” Lúc cậu nói “Ổn rồi”, vẻ mặt không giống với trước kia, chỉ là có lẽ cậu không phát hiện, nghĩ một lát, lại nói: “Sẽ không có chuyện gì.”

La Huân yên lặng gật đầu. Cậu lấy vài thứ, chưa từng bỏ balo xuống, La Huân nói: “Đi ngay?”

“Em sáng mai trở về.” Cố Chu Triệt vội vã nhìn thời gian, “Em phải trở về trông Phó Mặc, không cần tiễn, tự em đi được.”

“Cái đó…” La Huân cố gắng hết mức để biểu cảm mình bình thường, trong lòng do dự vài giây, vẫn là nói: “… Ngày mai mặc áo cổ cao đi.”

Cố Chu Triệt sửng sốt, không hiểu ý của hắn. Tự mình sờ sờ cổ, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, trong nháy mắt từ tai đến gương mặt đỏ bừng, vốn đã có chút sốt nhẹ, lúc này cả người thoạt nhìn giống như muốn bốc hơi, vừa luống cuống lại bối rối, lúng túng đứng ngây người tại chỗ, trong lúc nhất thời quên phải phản ứng như thế nào.

La Huân xoa nhẹ tóc của cậu, ngữ khí như không có chuyện gì xảy ra: “Vùng ngoại thành muỗi độc rất nhiều, anh khi còn nhỏ bị cắn còn nhiều hơn, không sao, mấy ngày nữa sẽ lặn.”

Cố Chu Triệt có chút đờ đẫn, không biết đang suy nghĩ gì, hồi lâu sau mới nghe một tiếng “Ừm”. Cậu không nhận thấy vẻ mặt biến hóa của chính mình, nhưng La Huân lại nhìn hiểu.

Đây là ngôn ngữ chung của người phàm tục, không cần giải thích. Đọc hiểu nó cần tùy theo tâm tình từng người, hàng nghìn hàng vạn yếu tố làm tâm tình hỗn loạn, cũng không cách nào biến nó trở về dáng dấp ban đầu.

Mặc dù Cố Chu Triệt nói không muốn tiễn, lúc đi còn giống như chạy trối chết, nhưng La Huân vẫn đưa cậu đến cửa trường học, nhìn cậu lên xe. Xe mới vừa lái đi không lâu, một người liền vội vã từ đường cái đối diện chạy tới, là Hứa Thanh Ngạn, đã lâu không gặp không biết vì sao lại thay đổi ngoại hình, một đầu tóc vàng chói mắt. La Huân vội vã chào hắn một tiếng, Hứa Thanh Ngạn thở hồng hộc chạy tới: “Anh có thấy Cố Chu Triệt không? Có người chỉ điểm nói cho em biết nó về rồi!”

La Huân: “… Cái gì người chỉ điểm? Em không thể trực tiếp gọi điện sao?”

Hứa Thanh Ngạn nói: “Gọi điện thoại nó luôn ấp úng, phải bắt ngay hiện trường buộc nó thành thật khai báo mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Nó ở đâu?!”

La Huân chỉ chỉ bóng lưng xe bus: “… Mới vừa đi. “

“Con bà nó!” Hứa Thanh Ngạn vô cùng phẫn nộ, vô cùng xù lông, ở cửa trường học trình diễn cảnh sụp đổ, dẫn tới vô số người vây xem. Hắn chỉ biết là Phó Mặc bị bệnh, chờ hắn xong việc lúc muốn đi thăm thì người đã xuất viện, sau đó Cố Chu Triệt quái lạ chừng mấy ngày không có động tĩnh, hắn trực giác xảy ra chuyện khác, nhưng mỗi lần hỏi Cố Chu Triệt đều một bộ dạng không có gì đâu mày đừng lo, rõ ràng rất có nhiều việc cần lo. Nếu không phải vì đang trong đoàn phim, hắn đã sớm hận không thể trực tiếp xông về, thật vất vả mới trở về trường được chợt nghe nói cậu cũng quay về rồi, lập tức mạnh mẽ bóc lột xe đạp của bạn học đang chạy ngang để chạy tới đây, kết quả người đã chạy?!

Hứa Thanh Ngạn tức giận đến mức muốn đạp xe đuổi theo, La Huân vội vã ngăn lại: “Em ấy ngày mai sẽ về! Ngày mai về! Đừng kích động!”

“Thật sự?!” Hứa Thanh Ngạn trợn mắt: “Em đây đêm nay sẽ ngủ ở ký túc xá mấy người! Ngủ giường nó! Xem xem ngày mai nó còn chạy đi đâu được!”

Thời gian này là lúc tan trường, cũng là công ty tan làm, chính là giờ cao điểm xe bus chật chội nhất.

Cố Chu Triệt đứng ở trên xe hơn 10 phút, rốt cục có chỗ ngồi, cậu hầu như vừa ngồi xuống liền không khống chế được ngủ gật ngay. Đến lúc phản xạ có điều kiện giật mình thức dậy, mở to mắt nhìn mấy trạm cuối cùng, lúc xuống xe sắc trời đã chìm tối.

Lúc đi đến dưới lầu, cậu không kìm lòng nổi nhớ tới ngày hôm qua giờ phút này ở chỗ này đã xảy ra chuyện gì. Cậu đứng ở chỗ Phó Mặc đứng lúc đó, ngẩng đầu, thấy được ban công của bọn họ. Trên ban công có trồng một chậu bạc hà, lớn đến mức sắp bung khỏi chậu, đã tỏa ra mùi thơm ngát dày đặc. Bên cạnh cây bạc hà có đặt một bình tưới nước nhỏ, trên sào là hai đôi vớ, một cái T-shirt, và một cái quần đùi.

Trong khoảnh khắc, như đã kết thúc mọi chuyện, những nỗi lo lắng phiền muộn dần dần rút đi. Trong cơ thể cậu lại vẫn như cũ sót lại chút chậm chạm thường ngày, như may mắn cùng sống sót sau tai nạn kinh tâm động phách. Phó Mặc khi thì dường như đứng ở đó, khi thì lại giống như đang ở trong thế giới giả tưởng chẳng biết đi phương nào, tâm sự của hắn rơi xuống đáy, bản năng ngược lại treo ở trên không, khẩn cấp cần một người cùng chống đỡ.

Phần cấp bách này bỗng nhiên thúc đẩy làm cậu nóng ruột lên, chạy nhanh lên lầu. Đẩy cửa ra, phát hiện Lý Hạnh đã rời khỏi, một người trẻ tuổi ngồi ở trong phòng khách, đang chán ngán nghịch điện thoại, thấy cậu vào, liền vội vàng đứng lên: “Hạnh ca có chút việc, bảo tôi ở đây trông một lúc, bệnh nhân bên trong vẫn luôn ngủ.”

“Cảm ơn cảm ơn.” Cố Chu Triệt vội vàng nói cám ơn, muốn giữ đối phương lại ăn, nhưng đối phương nói còn muốn trở về chợ để dỡ hàng, nhét điện thoại vào liền chạy.

Cố Chu Triệt bỏ balo xuống, đẩy cửa phòng ngủ ra. Bình nước biển đã truyền xong, trên giá dây truyền dịch được cuộn lại đặt ở một bên. Phó Mặc nằm nhắm mắt, cậu nhẹ tay nhẹ chân, từ bên kia giường bò lên, dán lên trán Phó Mặc, đã không còn nóng như vậy nữa.

Có hơi thở nóng ấm phả lên trên mặt, Phó Mặc giơ tay lên, nắm eo cậu, đem cậu kéo vào trong lòng. Cố Chu Triệt theo động tác của hắn tiện thể nằm xuống, Phó Mặc vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng tứ chi đều quấn lên, lưu luyến đem cả người cậu ôm vào trong lòng, gương mặt chôn sau vai cậu. Cố Chu Triệt cũng đưa tay ôm lấy hắn, kề sát ngực hắn, cọ cọ cằm trên của hắn: “Còn khó chịu không?”

Cậu cảm giác Phó Mặc ôm mình gật đầu, không nói gì, lại ôm cậu chặt hơn nữa.

Cố Chu Triệt trấn an ở phía sau lưng hắn nhẹ vuốt, một tay ẩm ướt. Thân nhiệt cơ thể như lò sưởi, cả người cậu giống như rơi vào rừng mưa nhiệt đới, lại luyến tiếc bỏ đi. Cậu cảm giác được mồ hôi của mình theo thái dương thấm ra, trĩu nặng ướt đẫm, mệt mỏi, rã rời khiến mí mắt cũng thấy nằng nặng.

Rõ ràng đang trong hoàn cảnh cực kỳ khó chịu, cậu vậy mà lại được Phó Mặc ôm ngủ thiếp đi.

Không biết mơ mơ màng màng ngủ bao lâu, có lẽ cũng không lâu lắm, Cố Chu Triệt bị nóng tỉnh. Nửa người của cậu đều ướt đẫm, vô thức muốn rời khỏi nguồn nhiệt bên cạnh, tay đẩy đẩy, người bên cạnh vốn đang yên giấc bỗng nhiên giống như bị kinh động, bất thình lình thu lại sức lực, cậu bị hắn trở mình mạnh sợ đến vừa giật mình mở mắt, cái gì cũng không thấy rõ, Phó Mặc đã hôn xuống.

Hai đôi môi khô hanh dán vào nhau, rất nhanh theo sự xâm nhập mà trở nên nóng ấm mềm mại. Lúc này không giống ngày hôm qua, Cố Chu Triệt bị hôn đến tỉnh người, mùi hương của Phó Mặc ùn ùn kéo đến, trong chớp mắt cậu cảm giác mặt mình như bị lửa đốt, trái tim ở trong lồng ngực kịch liệt gióng lên, tay chân cậu tê dại. Động tác của Phó Mặc có chút dã man, sức nặng toàn thân đều áp ở trên người cậu, hôn đến mức Cố Chu Triệt sắp hít thở không thông, nhịn không được bắt đầu cào cào sau lưng hắn. Phó Mặc thở gấp ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng thần kỳ, gần trong gang tấc nhìn cậu, bỗng nhiên cúi đầu, kề lên trán của cậu, thấp giọng nói: “Đừng đi.”

Thanh âm của hắn vì bệnh mà khàn khàn cùng mệt mỏi, xen lẫn chút khẩn cầu khó nhận ra. Hắn giống như đứa trẻ muốn tìm người để ỷ lại, chỉ biết lặp lại hai chữ này. Rõ ràng trước đó người muốn đi là hắn, cuối cùng bị giữ lại lại là Cố Chu Triệt.

Cố Chu Triệt cảm giác cả trái tim mình như tan chảy. Cậu hô hấp bất ổn, ôm lấy cổ Phó Mặc, thân mật hơn đem đối phương kéo về phía mình, dỗ dành nói: “Không đi.”

Cậu đã hiểu rõ, đây là bước đầu tiên cậu cần phải làm, dù cho hắn khóc hay cười, dù cho hắn muốn thứ gì, sau này cậu cần phải thêm nghiêm túc hơn nữa, không sợ bị làm phiền mà hứa hẹn với hắn, cho hắn cảm giác an toàn.

Đây từng là thứ cậu cố gắng muốn tìm kiếm từ trên người Phó Mặc, nhưng mà một chữ yêu này, khiến người ta có thể đòi hỏi, cũng khiến cho người ta cảm thấy trọn vẹn. Trao đổi sự mạnh mẽ và mềm yếu, là năng lượng đầu tiên cần có.

Cậu ở trước mặt Phó Mặc đã thoát khỏi vỏ, trở nên mạnh mẽ tin cậy hơn, đây chính là trách nhiệm của cậu.