Ve Mười Bảy Năm

Chương 6




Giữa hè tháng chín, nhiệt độ lên cao nhất chưa từng có trong vòng 5 năm nay. Phía Bắc khô nóng từ trước đến nay, cây hòe cao lớn trong sân trường đã cản một phần khí nóng, nhưng sân trường vẫn nóng cháy như cũ. Thiêu đốt lối đi trắng bạc màu, xối nước xuống là bắt đầu bốc hơi cực nhanh.

Trong ký túc xá đều là thanh niên bản địa sống tại phương Bắc, Cố Chu Triệt người duy nhất đến từ phía nam trở thành giống quý hiếm, vừa nhập học liền trở thành đối tượng được bảo vệ, lý do là: Vì ký túc xá chúng ta đen trắng trong ngoài không đều, nên vì bộ mặt của ký túc xá, xin mọi người hãy chiếu cố bảo vệ tốt Tiểu Cố đồng học. Đừng để cho cậu rám đen.

Nhưng sau khi học quân sự xong, bộ mặt của ký túc xá liền biến đen, ký túc xá trưởng vô cùng đau đớn, mua 5 cân dưa chuột về, để toàn bộ ký túc xá cùng nhau đắp mặt nạ dưỡng da.

Chuyên ngành đại học của Cố Chu Triệt là công nghệ thông tin. Học viện cách ký túc xá rất gần, mỗi ngày đi học đều có thể chậm rãi tản bộ. Cậu sống sáu năm thành phố ấm áp ẩm ướt, rất nhiều năm không gặp khí hậu khô nóng như vậy, cho dù nóng cũng thích mỗi ngày đi dạo khắp nơi. La Huân cùng ký túc xá cũng là một người thích ra ngoài chạy nhảy, hai tên không chịu ngồi yên gộp lại, không đến vài ngày đã quen thuộc khu vực xung quanh.

La Huân là người bản xứ, so với Cố Chu Triệt lớn hai tuổi, vì để học ngành mình thích mà thi lại hai năm. Có hắn dẫn đường, cậu nhanh chóng quen thuộc với nếp sinh hoạt nơi đây. Hắn hỏi Cố Chu Triệt: “Em từ phía Nam tới, đã quen bên này chưa?”

Cố Chu Triệt nói: “Em sinh ra ở phía Bắc, lúc học trung học chuyển về phía Nam.”

“Vì sao?” La Huân thuận miệng hỏi, Cố Chu Triệt cũng không ngại gì: “Ba em qua đời, mẹ muốn đưa em sang nơi khác bắt đầu lại.”

“Xin lỗi, khiến em nhớ lại chuyện không vui.” La Huân xin lỗi.

Thời gian qua lâu, kỳ thật trong lòng Cố Chu Triệt đã sớm có thể thản nhiên chấp nhận chuyện này, nhưng cậu có thể hiểu được người khác rất nhạy cảm với vấn đề này, cũng không giải thích thêm gì. La Huân nói sang chuyện khác: “Vậy quê gốc của em là ở thành phố phía Bắc?”

Cố Chu Triệt nói: “Em ở Nam Thanh.”

“Nam Thanh?” La Huân nói, “Nam Thanh cách chỗ này của chúng ta rất gần, anh lúc học trung học thường qua đó chơi.”

Cố Chu Triệt giật mình, nhưng không nói gì.

Gần trường Đại học rất náo nhiệt, nhất là chạng vạng sắp đến giờ cơm chiều, đi ra mấy con phố, đều là các cửa tiệm sầm uất cùng tiếng rao hàng của những người bán hàng rong. Về muộn chút nữa thì là học sinh sinh viên xen lẫn, xe cộ chậm rãi đi, xa xa có một tàu điện ngầm rít gào chạy qua. Hết thảy giống như đã từng quen thuộc. Cố Chu Triệt nhìn cái bóng của chính mình trong cửa sổ một cửa hàng, trong gương là một người trẻ tuổi đưa mắt cùng cậu nhìn nhau, khí tức thanh xuân đã qua, nay đã hoàn toàn là một người trưởng thành.

Thay đổi không phải chỉ có mình cậu. Mọi người đều có sự từng trải của riêng mình để trưởng thành, dáng vẻ cũng đã sớm hoàn toàn thay đổi. Trên thế giới này con người đều bị thời gian dẫn dắt, phải dựa vào cái gì mới có thể nhận ra nhau?

Mặc cho quá khứ qua đi, dường như chính là cách thức duy nhất.

Cuộc sống mới kéo dài được một thời gian, các câu lạc bộ bắt đầu nhân cơ hội này chiêu người mới. Cố Chu Triệt đi xem một vòng, gia nhập câu lạc bộ nhiếp ảnh.

Cậu tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh cũng không phải là vì hứng thú, bản thân cậu cũng không có nội tình gì, chỉ là trong nhà có di vật quay chụp của ba Cố. Mua máy camera mới để nhập môn, tự mình lên mạng tìm tòi giáo trình, lại cùng câu lạc bộ tham gia hoạt động mấy lần, là loại mù mờ trong nhóm. Thế nhưng cậu tính tình tốt, dễ nói chuyện, làm chuyện gì cũng cẩn thận tỉ mỉ lại biết chiếu cố người khác, các đàn chị đi xa chụp ảnh hoặc là nhận được công việc gì đều thích tìm cậu hỗ trợ, còn tranh nhau giới thiệu bạn gái cho cậu.

Cố Chu Triệt từ chối một lần, từ chối hai lần, từ chối bảy tám lần, nhiều lần giải thích tạm thời còn chưa muốn yêu đương, ký túc xá trưởng sau khi biết liền đích thân đứng ra: “Mọi người đều là đồng học, xin bỏ cho bộ mặt ký túc chúng tui. Chúng tui muốn nuôi hai năm nữa để tăng giá trị tài sản, tương lai bàn được giá tốt sẽ san tay.”

Đàn chị: “Cậu chăn heo hả!”

Ký túc xá trưởng: “Cậu không hiểu sao! Tiểu Cố bây giờ còn nhỏ, như là em trai. Qua hai năm nảy nở rồi, là có thể đi làm bạn trai người ta, giá trị mị lực đương nhiên không thể so sánh.” Đồng thời thấm thía giáo dục Cố Chu Triệt: “Các anh em cũng đang chờ em dẫn bọn anh bay cao, em nhất định phải yêu quý chính mình, chống chọi mọi mê hoặc nha!”

Kỳ thật đều là nói đùa, mọi người biết cậu mềm lòng rất khó từ chối người khác, nói như vậy là vì giải vây cho cậu. Dù sao ngành kỹ thuật độc thân vừa đủ một bó to, không có gì lạ.

Trong tháng mười có tiết chính trị, học trưởng câu lạc bộ gửi wechat cho Cố Chu Triệt, tìm cậu giúp đỡ, Cố Chu Triệt đồng ý, trở về ký túc xá vọt vào tắm một cái rồi chạy qua. Cách trường của bọn họ không xa có một Đại học Truyền Thông, rất có tiếng tăm, câu lạc bộ nhiếp ảnh cùng chuyên ngành bên kia có quan hệ không tệ, bình thường hay cùng nhau hoạt động. Lần này học trưởng muốn tham gia thi, nhờ quan hệ tìm một sinh viên khoa diễn xuất có chút danh tiếng để chụp mấy tấm, Cố Chu Triệt đi cũng chỉ là hỗ trợ đỡ giá, giúp thay ống kính các loại.

Buổi chiều ba bốn giờ, mặt trời còn rất gắt nắng. Cố Chu Triệt chưa quen đường ở trong trường đảo tới đảo lui, tìm nửa ngày cũng không tìm được địa chỉ học trưởng gởi tới. Một bên tìm một bên ở trong lòng cảm thán, không hổ là Đại học Truyền Thông, ngay cả giá trị nhan sắc và khí chất người đi đường cũng hoàn toàn khác với trường của mình, bên hồ còn đang có người quay MV, dưới tàng cây nhiều bóng râm, một đám người giơ tấm phản quang tìm góc độ.

Cố Chu Triệt thả chậm cước bộ, nhìn xung quanh một lúc, chặn một cô gái chạy xe đạp đi ngang hỏi: “Bạn học xin chào, quấy rầy một chút, xin hỏi nhà hát ở phía nào?”

“Cậu tìm nhà hát? Đi ngược lại nha.” Nữ sinh chỉ ngón tay: “Cậu phải đi sang bên kia đi, hơi xa chút.”

Cố Chu Triệt nói cảm ơn, vẻ mặt đau khổ gọi điện thoại cho học trưởng: “Học trưởng, em Cố Chu Triệt đây. Em đi ngược đường, anh chờ chút nữa em...”

Cậu đang gọi điện, hoàn toàn không có chú ý tới nam diễn viên quay MV bên cạnh bỗng nhiên sửng sốt một chút, nhìn về phía cậu. Đối phương nghe cậu nói chuyện xong, mắt thấy Cố Chu Triệt sắp xoay người rời đi, cùng người bên cạnh khoát khoát tay ý bảo chờ một chút, chạy chậm hai bước đuổi theo cậu, do do dự dự theo sát cậu, giơ tay lên vỗ vai cậu một cái: “Cậu chờ một chút.”

Cố Chu Triệt giật mình, rúc vai quay đầu lại, kinh ngạc nhìn người đến. Người này vóc dáng đẹp, ngũ quan cũng đẹp, vô cùng giống các minh tinh có phong cách thanh xuân vườn trường trên mạng, nhưng cậu chưa gặp bao giờ, vô thức hỏi ngược lại: “Làm sao vậy?”

“Cậu tên gì?” Đối phương dán sát vào mắt cậu, toàn bộ người trong đoàn phim phía sau cũng mờ mịt, không hiểu chuyện gì xảy ra nhìn bọn họ.

Cố Chu Triệt đáp: “Tôi tên... Cố Chu Triệt.”

“Cố Chu Triệt?” Đối phương dán lại càng gần, “Cậu biết tôi không?”

Nhìn ánh mắt đám người xung quanh không hiểu sao Cố Chu Triệt thấy chột dạ, cậu đương nhiên không biết người trước mắt này, đây là lần đầu tiên cậu tới trường này. Lẽ nào đối phương biết cậu? Bạn học trước kia? Cố Chu Triệt do dự lục soát trong đầu, phổ thông cậu đa phần đều nhớ, ngược lại trung học thì quên rất nhiều... Nhưng trong đám bạn trung học cũng đâu có ai đẹp trai như vậy đâu? Vì vậy thành thật lắc đầu: “Không biết.”

“Không biết?” Nam sinh đối diện nghe vậy, mắt nhất thời trừng to, chớp mắt một cái liền nổi giận: “Không biết! Mẹ nó! Cậu nói cậu không biết tôi!”

Gầm một tiếng, cả người Cố Chu Triệt hoảng hốt, mọi người phía sau càng hoảng sợ hơn, tiếp theo liền thấy nam sinh kia bỗng nhiên ôm chầm Cố Chu Triệt, toàn thân nhảy lên trên người cậu, dùng tứ chi quắp lên người cậu, bắt đầu gào khóc.

Phía sau một hồi thét chói tai, Cố Chu Triệt cũng vô thức ôm lại để giữ cân bằng, nhưng đã không kịp, lảo đảo hai bước hai người cùng nhau ngã xuống đất. Nam sinh khóc ngồi dậy, ngồi trên người Cố Chu Triệt bắt đầu đấm cậu: “Mày XX! Đồ khốn kiếp! Mày có lương tâm hay không! Ngay cả tao mày cũng không nhận ra!”

Cố Chu Triệt đang đi đường, nồi từ đâu úp tới sau lưng, oan uổng muốn chết. Nhưng lúc này cũng không rãnh để ý tới ánh mắt của người khác nữa, ngay cả mình là đương sự của vở kịch này cũng không có tâm tư suy nghĩ, cậu sắp bị đánh chết, luống cuống tay chân chụp tay người phía trên. Nhưng người này quả thật rất dã man, Cố Chu Triệt trong đầu rối tung cố gắng quay ngược lại lời hắn vừa mới nói, tỉ mỉ nhìn gương mặt của đối phương, vậy mà lại thật sự nhìn ra vài điểm như đã từng quen biết. Trong lòng đang mờ mịt bỗng nhiên sáng tỏ: “... Hứa... Hứa Thanh Ngạn...?”

Đối phương ngốc nghếch dừng lại công kích, trong nháy mắt đổi sắc mặt: “Mày còn nhớ tao hả!” Mang theo nước mắt nước mũi, oa oa khóc chôn mặt vào trong lòng cậu.

Cố Chu Triệt nằm trên mặt đất, cậu bỗng nhiên thấy trong lòng trống rỗng, trong chớp mắt máu huyết toàn thân như xông thẳng lên đầu, khiến trước mắt hoàn toàn mơ hồ, cái gì cũng không nghe được, cũng cái gì cũng không thấy được. Thật lâu sau cậu mới tỉnh lại một chút, thấy xung quanh một đống người bắt đầu chụp ảnh. Tay Cố Chu Triệt run run vỗ lưng Hứa Thanh Ngạn, nhỏ giọng nói: “Đứng lên.”

Hứa Thanh Ngạn mắt điếc tai ngơ, tiếng khóc càng lớn hơn. Cố Chu Triệt rốt cục lấy lại được bình tĩnh, bản thân cũng không biết mặt mình đang cười toe toét, ngắt Hứa Thanh Ngạn một cái, thấp giọng uy hiếp nói: “Nhanh cút xuống, đừng có khóc!”

Hứa Thanh Ngạn từ trên người cậu đứng dậy, lại kéo cậu lên, lau mặt xong chạy về tìm đạo diễn: “Đạo diễn, tôi xin nghỉ, có thể để mai quay tiếp không.”

Đạo diễn bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hãi, nào dám không đồng ý, liên tục gật đầu: “Được được được được không thành vấn đề.”

Cố Chu Triệt quần áo lộn xộn, ở dưới đất tìm điện thoại bị Hứa Thanh Ngạn đánh bay. Hứa Thanh Ngạn sưng mắt đỏ mặt thu dọn đồ đạc cực nhanh, có người kéo hắn, hỏi hắn chuyện gì xảy ra. Hứa Thanh Ngạn trả lời: “Ah, đây là bạn thân nhất khi còn nhỏ của tôi, bọn tôi đã nhiều năm không gặp mặt rồi.”

Cố Chu Triệt nghe thấy, viền mắt bỗng nhiên nóng lên.

Cho đến khi Hứa Thanh Ngạn kéo cậu chạy khỏi vòng vây đầy người, chui vào một tiệm trà sữa ngồi xuống, cậu mới tìm về được một chút cảm giác chân thực — Ngồi đối diện cậu thật sự là Hứa Thanh Ngạn, là người chơi với cậu từ tiểu học, bọn họ đánh bậy đánh bạ gặp lại nhau ở thành phố mới này.

Hai người lúc tách ra đôi bên vẫn còn là trẻ con, nhiều năm như vậy, tướng mạo cùng điểm đặc trưng đã sớm biến hóa hoàn toàn. Hứa Thanh Ngạn hoàn toàn khiến Cố Chu Triệt không nhận ra được, gia hỏa khi còn bé chỉ biết xem phim hoạt hình nay lại thay đổi nhiều như vậy, còn đi học diễn xuất. Nhưng Hứa Thanh Ngạn chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra cậu, từ lúc nghe cậu xưng tên gọi điện thoại, lại gần quan sát mặt của cậu, ngay lập tức đã xác nhận đây là Cố Chu Triệt.

“Mày biết không, gương mặt mày cùng khi còn bé một chút cũng không thay đổi, một chút — cũng không.” Hứa Thanh Ngạn cảm thán: “Tao vừa nhìn thấy lỗ mũi cùng hai con mắt này, liền lập tức biết đó là mày. May mắn tao phản ứng nhanh, nếu không… Lại để tên khốn kiếp mày chạy, mày cái tên khốn kiếp chạy đi đâu hả?! Mày tại sao không nói với tao?!”

Cố Chu Triệt nhìn hắn cười khúc khích, Hứa Thanh Ngạn nói: “Không cho mày khóc! Từ nhỏ chỉ biết khóc, tao vừa thấy mày khóc liền sợ, cho nên tao phải giành khóc trước. Mày nếu dám khóc, tao hiện tại đi ngay.”

Nói xong lập tức hối hận: “Quên đi, mày muốn khóc thì khóc đi!”

Hắn vừa nói xong chữ cuối, nước mắt Cố Chu Triệt đã rơi ra ngoài.

Tuy Hứa Thanh Ngạn nói hưu nói vượn, nhưng thật ra rất hiểu cậu. Cậu ở trong thời điểm mọi người không biết mà trưởng thành, nhưng đối mặt với người đã từng là bạn thân nhất, thì không cần bày ra dáng vẻ kiên cường.

Cố Chu Triệt bụm mặt, cảm giác rất mất mặt, rất cố gắng khụt khịt đem nước mắt nuốt trở về, một lát sau thả tay xuống, lại nhìn Hứa Thanh Ngạn hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Ba tao qua đời.”

“Tao biết.” Mắt Hứa Thanh Ngạn lại đỏ lên: “Thầy Từ có nói... Nói ba mày qua đời, cho nên mày chuyển trường. Nhưng sao mày không nói cho tao biết chứ?”

“Tao không kịp nói.” Cố Chu Triệt vuốt mắt, “Tao cũng rất muốn liên lạc với mọi người, nhưng lúc đó tình hình gia đình tao rất không ổn, tao ở nhà bà nội, mẹ tao thật lâu sau mới bình tĩnh lại. Nhưng lúc đó tao đã đi rồi.”

Thời điểm cậu chậm chạp nhớ tới điều này, thì đã quá muộn.

Cố Chu Triệt cho tới bây giờ không có nói với ai những chuyện này, tâm tình kiềm nén nhiều năm lúc này cuồn cuộn ở trong lồng ngực, làm cho cậu vô cùng hỗn loạn, nói mấy câu cũng không xong. Hứa Thanh Ngạn mất mác nói: “Tao lúc đó buồn vô cùng, cảm thấy sao bỗng nhiên mày bỏ đi, mỗi ngày đều đến trước cửa nhà mày nhìn xem mày trở lại chưa. Còn có Phó Mặc, cậu ấy nhiều lần...”

Trong lòng Cố Chu Triệt chợt hoảng hốt: “Phó Mặc? Phó Mặc làm sao?”

Cái tên này đã lâu lắm không nhắc tới, từ trong miệng mình nói ra, cậu cũng thấy có chút xa lạ.

“Cậu ấy cũng đến nhà tìm mày.” Hứa Thanh Ngạn thành thật nói, “Còn hỏi tao có phải mày sẽ không trở lại nữa hay không. Con bà nó, xát muối vào vết thương, tao lúc đó vừa nghe càng khóc dữ dội hơn.”

Cố Chu Triệt ngẩn người hồi lâu: “Sau khi tao đi, hai người có khỏe không? Sau lại thế nào?”

“Còn có thể thế nào, nên làm gì thì làm thôi. Bất quá sau đó thành tích Phó Mặc lại đi xuống, ngồi cùng bàn với Lâm Thư Ngữ cũng vô dụng.”

Mặc dù đã qua rất lâu rồi, nhưng Cố Chu Triệt vẫn mơ hồ nhớ được Lâm Thư Ngữ là người có thành tích đứng đầu lớp họ lúc đó. Cậu ngơ ngẩn nói: “Thật hay giả?”

“Thật.” Hứa Thanh Ngạn ngậm ống hút: “Tao còn hỏi mà, hỏi hắn vì sao thành tích lại kém rồi, nhưng hắn không để ý tới tao.” Nói xong thở dài một hơi: “Tao cảm thấy hắn cũng rất khổ sở. Nhưng tao về sau cũng chưa từng buông bỏ hi vọng, tao vừa rồi thật sự thật không dám chắc chắn, nhưng tao quá kích động, sợ lỡ như bỏ lỡ, về sau thật sự không có cách nào gặp lại nữa.”

Trường học hai người bọn họ gần như vậy, mấy tháng qua nói không chừng đã thoáng gặp qua vài lần. Duyên phận thật sự là điều kỳ diệu, trước đây để cho bọn họ xa nhau dễ dàng như vậy, hiện tại lại dễ dàng giúp bọn họ về lại với nhau như vậy.

Cố Chu Triệt gọi điện cho học trưởng bị mình cho leo cây nói rõ tình huống, xin lỗi nhiều lần, sau đó hai người trò chuyện đến tối. Sau khi cùng nhau ăn cơm tối, Hứa Thanh Ngạn tiễn Cố Chu Triệt về trường, Cố Chu Triệt nói: “Mày không cần tiễn, tự tao trở về được rồi.”

“Không được.” Hứa Thanh Ngạn rất kiên quyết: “Nếu như mày không có ở đây thì làm sao bây giờ, tao phải xác nhận một chút, để mày chạy khỏi hòa thượng không chạy được khỏi miếu.” Sau đó thật sự tiễn cậu đến dưới lầu, còn luyến tiếc rời đi, mỗi bước đi còn cẩn thận phất tay, nói: “Nhớ gửi wechat cho tao!”

“Biết rồi!” Cố Chu Triệt cười nói.

Cậu còn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Hứa Thanh Ngạn, phía sau cánh cửa một người bước ra: “Tiểu Cố? Làm gì đó?”

Là La Huân, đang xách túi rác đi vứt, Cố Chu Triệt lên tiếng chào hắn: “Là người bạn đã lâu không gặp, hôm nay vô tình gặp lại, rất rất vui.” Lúc cậu nói chuyện không nhận ra thần thái phấn chấn trên mặt mình.

La Huân nhìn vẻ mặt của cậu, trêu ghẹo nói: “Đã nhìn ra, quả thực rất vui.”

Hai người sóng vai đi lên lầu, La Huân lấy điện thoại ra: “Em lên Top rồi đó biết không?”

“Hả?” Cố Chu Triệt mờ mịt nhận lấy điện thoại di động của La Huân, thấy trên trang bìa weibo có một video, nội dung: Buổi chiều hôm nay (16 tháng 10), bên hồ Đại Tân trình diễn ra một màn kinh động lòng người, một nam sinh đang trong quá trình quay MV bỗng nhiên nhào về phía một người qua đường, ôm lấy đối phương không buông tay, dẫn tới hiện trường một mảnh xôn xao. Sau khi hỏi thăm mới biết được, hai người đã từng mất liên lạc nhiều năm, nam sinh đang quay liếc mắt liền nhận ra bạn thân lúc nhỏ, hai người tại chỗ nhận ra nhau, ôm đầu khóc rống. Bạn học vây xem nhao nhao biểu thị chúc mừng. Weibo up: Tân Đại Quan Phương weibo.

Cố Chu Triệt: “...”

Lúc đó một đám người vây xem, xem ra có người trong số đó phát weibo rồi. Bất quá cũng không ngạc nhiên khi người ta viết như cha con nhận nhau, Cố Chu Triệt nghĩ lại tình hình lúc đó cũng cảm thấy mất mặt. La Huân nói: “Còn có video quá trình...”

Cố Chu Triệt: “Không xem không xem không muốn xem!” Bị La Huân đuổi chạy trối chết.

Cậu đang chạy, điện thoại bỗng vang lên, Hứa Thanh Ngạn bắt đầu dùng icon oanh tạc wechat cậu. Cố Chu Triệt vừa cười vừa trả lời lại một cái icon đánh người.

Cậu hơn sáu năm nay lần đầu tiên cảm thấy hạnh phúc tận đáy lòng.

Phần hạnh phúc này quá mức mạnh mẽ, khiến cho hi vọng từ trước đến nay cậu không dám nghĩ tới cũng bắt đầu rục rịch, cộng thêm lời Hứa Thanh Ngạn nói, từ chiều đến giờ làm cho tinh thần cậu không cách bình tĩnh được: Cậu một lần nữa tìm được Hứa Thanh Ngạn rồi, có phải là đại biểu, cậu cũng có cơ hội tìm được Phó Mặc hay không?

La Huân đi ở phía sau, thấy Cố Chu Triệt trước mặt cúi đầu, nhịp chân thoải mái lại ngập ngừng. Hắn không biết Cố Chu Triệt đang nghĩ gì, nhưng trực giác cậu đang nghĩ tới ai đó, với cậu mà nói rất không tầm thường.