Vệ Sĩ

Chương 41: Thiên đường thung lũng sông Hồng




Sở Tuần dùng thiết bị liên lạc tùy thân nói chuyện với Lâm Tuấn, bảo đối phương không cần chờ, cũng không cần đi tìm cậu, tự cậu đã thoát khỏi trang viên, đang ở nơi khác.

Lâm Tuấn: “Cậu…… Hiện tại rốt cuộc đang ở đâu?”

Sở Tuần: “Tóm lại là nơi an toàn, trở về nói sau.”

Lâm Tuấn: “Cậu…… Chú ý an toàn.”

Sở Tuần nghe ra được, Lâm Tuấn còn có nghi vấn, không cam lòng. Tiểu Lâm trong lời nói có ý, rõ ràng là đoán được cậu có thể đang ở với ai.

Lượng nước dồi dào trong mùa mưa ở thung lũng trút xuống đồng bằng, mặt nước rộng lớn mênh mông vô bờ, sóng gợn nhẹ nhàng, sơn cốc u vang. Trên bờ sông tích tụ đất đen phì nhiêu màu mỡ, những ngôi nhà nhỏ hai tầng đơn sơ san sát nối tiếp nhau, khói bếp lượn lờ.

Hoắc Truyền Võ bí mật mang người đến một trấn nhỏ trong đồi núi, cầu thang dẫn lên lầu hai mục nát, tường ván gỗ bị rêu xanh nhuộm ra những vằn xanh biếc, hôn ám, ẩm ướt.

Căn nhà nhỏ hai tầng có gác xép, phòng nhỏ hẹp đến mức hai người gần như không thể di chuyển, có một giường đơn, vài món gia cụ đơn sơ, làm Sở Tuần cảm thấy xa lạ, khác thường……

Sở Tuần hỏi: “Cậu ở chỗ này sao?”

Hoắc Truyền Võ gỡ súng trường bên mình xuống, sau thắt lưng dắt một khẩu súng lục không rời thân: “Trước kia từng ở, hiện tại rất ít đến.”

Sở Tuần hỏi: “Vậy mấy ngày nay cậu ở đâu?”

Hoắc Truyền Võ hạ mi mắt, miệng ngậm một điếu thuốc, thanh âm trầm thấp: “Trang viên Tisa La.”

Sở Tuần vào phòng liền nằm thẳng lên giường, không chút khách khí. Cậu thật không phải có ý đồ đen tối bất lương gì, mà là thực mệt mỏi, cảm giác kia tựa như một ngọn nến lớn bị cắt ra, lăn qua bếp lò một lần, cả người mềm đến chảy nước, xương cốt đều sắp xốp mòn, tan ra, cần thời gian làm lạnh ngưng kết lại, một lần nữa đem bộ xương cả người hợp lại.

Sở Tuần trên mặt phủ một tầng mồ hôi, mồ hôi cũ lau đi chưa được bao lâu lại toát ra một tầng mới, miệng còn ba ba nói không ngừng: “Thế ra cậu thật đúng là để Tisa La nuôi? Cậu không nghe cô ta đùa nghịch sai sử, cô ta lại cứ vậy tiêu tiền mướn cậu, nuôi cậu? Mụ đàn bà kia đúng là đốt tiền.”

Hoắc Truyền Võ thản nhiên, không trả lời lại.

Sở Tuần hỏi: “Cậu ở cùng cô ta mấy năm rồi?”

Hoắc Truyền Võ không nghĩ nói.

Sở Tuần lặng lẽ liếc nhìn biểu tình của anh: “Các người đối đầu với Kim Bách Thắng, cậu vì sao cứu tôi tới hai lần?”

Hoắc Truyền Võ hỏi lại: “Tôi cùng Richard Chung đánh quyền, vòng bảo hộ sàn đấu sao lại đứt?”

Hai người trong lòng biết rõ, vì sao cứu, sao lại có thể không cứu chứ?

Sở Tuần nằm ngửa trên giường trúc nhỏ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lại vô cùng bén nhọn, miệng lưỡi sắc bén, đột nhiên hỏi: “Nhiệm vụ của cậu, nhất định chính là lợi dụng mọi thủ đoạn tiếp cận mục tiêu, nhưng cậu không thể nói thật với tôi, đúng không?!”

Động tác chà lau súng trường trên tay Hoắc Truyền Võ đột nhiên dừng lại, ánh mắt ngưng trọng, đường nét sườn mặt như tượng đắp.

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ nghe tiếng hít thở cùng nhịp tim đập dồn nén của bản thân.

Sau một lúc lâu, Truyền Võ thấp giọng nói: “Biết còn hỏi.”

Sở Tuần nhắm mắt thở phào một hơi, quay trở lại. Cậu đã sớm đoán được sự việc, đáng tiếc mấy ngày nay chuyện này nối tiếp chuyện kia, vẫn không có cơ hội tự mình hỏi Truyền Võ.

Hồi tưởng ngày đó trên phố xá sầm uất bắn nhau không hẹn mà gặp, ở võ đài trong khách sạn lại gặp lại, Sở Tuần hiểu ra lời chú Hạ dặn dò trước khi đi, biên cảnh bên kia có người của chúng ta mai phục, con biết ở trong lòng, đừng ngộ thương người một nhà…… lão gia Hạ Thành này, còn che lấp không nói thật, Sở Tuần hiện giờ trăm phần trăm xác định, những lời Hạ Thành nói này, là đang ám chỉ cho cậu.

Hơn mười năm, cậu mỗi lần trở về đều trải bức tranh giấy ra, lấy tay vuốt ve trang giấy, cơ hồ tưởng tượng không ra bộ dáng chính xác của cậu bé trong trí nhớ kia nữa.

Sở Tuần kỳ thật vẫn không chết tâm, cậu không ngừng hết lần này đến lần khác lợi dụng chức vụ thuận tiện cùng tài nguyên trên tay, muốn biết Truyền Võ thế nào.

Cậu ấy sống có tốt không, trong cuộc sống có ai bên cạnh giúp đỡ không, có người bảo vệ không?

Cậu ấy hơn hai mươi tuổi, trở thành một tiểu tử trẻ tuổi cường tráng rồi, đã đến tuổi thành gia lập nghiệp, người trong thôn hết tốp này đến tốp khác tiến đến cầu thân, đạp tung cửa Hoắc gia, cậu ấy ở quê nhà đã sớm kết hôn đi, con cái chắc cũng sinh đủ một đội bóng rổ rồi.

Sở Tuần tra trong hệ thống dữ liệu của cục Quốc An (1), bao trùm dân cư cả nước, thực dễ dàng tra được người tên Hoắc Truyền Võ, nhưng mà hồ sơ của Truyền Võ thế nhưng không hoàn chỉnh, ở Thanh Đảo sau khi tốt nghiệp trung học, hồ sơ chặt đứt, người này không biết tung tích. Có phải đã xuất ngoại hay không, còn bình an sống hay không, cậu hoàn toàn không biết.

(1) Cục Quốc An: Cục An ninh quốc gia.

Cậu cũng không về quê Truyền Võ tìm người. Cậu không thể không báo cáo mà một mình rời kinh. Vả lại, Truyền Võ không đến tìm cậu, cậu dựa vào cái gì đi tìm cậu ấy đây? Lấy thân phận gì, người yêu cũ khó quên tình cũ sao? Ai dám khẳng định người này còn nhớ thương Sở Tuần số một năm đó?……

Bộ dạng Hoắc Truyền Võ không giống với trước đây, cảm giác hoàn toàn không giống, cả người cao lớn cường tráng, mạnh mẽ phóng khoáng, lãnh khốc mà trầm mặc, ánh mắt đen thẳm thâm thúy, liếc mắt nhìn không thấy đáy, nhìn không thấu người này trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Vết sẹo trên mặt Truyền Võ làm cho khuôn mặt càng thêm khốc liệt, lạnh lẽo, cự người từ ngoài ngàn dặm; năm tháng lấp không đầy cái khe này, cắn nuốt toàn bộ nhu tình ấm áp trên khuôn mặt anh.

Đừng nói Truyền Võ không nhớ rõ cậu, chính cậu gặp được anh, từ cái nhìn đầu tiên thế nhưng không nhận ra đối phương là ai!

Nhị Võ từ cái nhìn đầu tiên phỏng chừng cũng không nhận ra cậu, khuôn mặt của bản thân đã biến thành như vậy, còn xa mới đẹp như trước kia…… Mũi Sở Tuần đau xót, trong lòng khổ sở, tình cảm yếu đuối này từng chút từng chút khuấy động tâm tình, chỉ có thể tự mình nghẹn trong lòng, ngoài miệng ngượng ngùng nói ra.

Hoắc Truyền Võ ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra Sở Tuần.

Từ cái nhìn đầu tiên.

Đã biết sau bao nhiêu năm tháng trở nên thế nào, ngay cả mình cũng suýt nhận không ra, hoàn toàn thay đổi, nhưng anh vẫn không thể nào quên hình dáng Sở Tuần.

Anh nằm sấp bắn tỉa trên lầu hai, sát đường cái, ngắm bắn mục tiêu, khuôn mặt xuất hiện trong tầm nhìn, rõ ràng tràn ngập kính ngắm bắn, bao trùm màng mắt anh, giống như một viên đạn xoay tròn đốt trụi đại não anh, làm nứt ra lớp vỏ ký ức, đau đớn thấu tim.

Anh cố hết sức nhắm, mắt mở đến mức tối đa, ánh mắt nóng bỏng đau nhức, ở trong kính ngắm bắn gần như tham lam tỉ mỉ miêu tả gương mặt Sở Tuần, mỗi một phân, mỗi một tấc trên mặt.

Người này không giống Sở Tuần. Bộ dạng Sở Tuần so với trước kia hoàn toàn không giống, tóc không quăn, lông mày không cong, lông mi không hề vừa dày vừa dài, ánh mắt cười rộ lên không phải hình trăng non, môi không phải hình trái tim, mi tâm trên trán trống rỗng. Nhưng người này lại cố tình chính là Sở Tuần, ánh mắt linh động, làn da như sứ, mặc dù đã trưởng thành, trong mắt vẫn âm thầm không tự giác toát ra ánh sáng đẹp đẽ trong sáng của thiếu niên, khóe miệng cong lên là biểu cảm nhỏ có một không hai, khi chuyên chú nhìn có thói quen hơi mím môi…… Thực đáng yêu.

Sở Tuần tay chân co quắp một mình chiếm hết cái giường, Truyền Võ ra vào mấy bận, bật bếp đun nước ấm, đút cậu uống.

Áo sơmi Sở Tuần cởi bỏ nút thắt trước ngực, lộ ra nửa lồng ngực trắng nõn kèm theo đỏ ửng, phập phồng, thở dốc.

Truyền Võ giúp cậu lau mồ hôi, tay không cẩn thận đụng vào người, xuyên qua áo sơmi ướt đẫm, có thể nhìn thấy điểm hồng nhạt nổi lên trên ngực Sở Tuần, cứng thành hai hạt đậu đỏ.

Hai mắt Sở Tuần thẳng một đường nhìn chằm chằm Truyền Võ, ánh mắt thâm ảo, không nói lời nào.

Truyền Võ đột nhiên xoay mặt, bỏ đi, không nhìn hình dạng yếu ớt lại câu nhân của Sở Tuần ……

Thái dương lên tới đỉnh đầu, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài thấy con sông lớn chảy qua, lăn tăn những gợn sóng vàng.

Sở Tuần nghỉ ngơi đủ, ngồi dậy, nhìn thấy Hoắc Truyền Võ bưng một chậu nước ấm ở góc phòng, lau sạch miệng vết thương.

Hoắc Truyền Võ cầm một cái quần rằn ri sạch và quần lót, do dự một chút.

Mí mắt xinh đẹp của Sở Tuần khẽ chớp, mỉm cười nói: “Đừng tránh, cứ thay ở đây đi.”

Truyền Võ cụp mắt, yên lặng đi đến phía sau tấm mành bằng vải bố ở góc phòng.

Sở Tuần không hài lòng hừ một tiếng, hướng về phía bố mành nhún nhún mũi, nghe thấy tiếng Truyền Võ cởi quần, nhìn chăm chú, yêu sách nói: “Quần cộc màu đen.”

Truyền Võ một chân chấm đất, quần dài vừa lúc sượt qua mắt cá chân, động tác cứng đờ, một chân co lên, mém chút xíu tự mình làm mình ngã.

Sở Tuần cười ha ha, thực vô lại, đùa cợt nói: “Trốn cái rắm a, cậu trốn sau bức tường kia thử xem, Nhị gia nhìn thấy hay không?”

Truyền Võ không thể nhịn được nữa, dứt khoát không nhịn, ở phía sau mành lưu loát cởi quần lót, Hoắc gia cho đôi mắt nhỏ vô lại kia của cậu xem đủ!

Sở Tuần lập tức bị nghẹn nước miếng: “……”

Đều là đàn ông, sợ cái gì? Truyền Võ hơi khom lưng về phía trước, cơ bụng rắn chắc, quần lót cởi ra, đại điểu được gỡ bỏ trói buộc, lắc lư lộ ra, hoàn toàn bất đồng trạng thái nghỉ ngơi chiếm cứ trong đũng quần. Nam tính hồng nhuận no đủ theo động tác còn rung lên một chút, hai túi đạn nặng trịch trĩu xuống, giống một vật sống dồi dào căng tràn sức sống.

Sở Tuần ngồi xếp bằng trên giường, cách bố mành, kinh ngạc, lập tức không lên tiếng, nhìn chằm chằm. Cũng không biết rốt cuộc là ai đùa giỡn ai……

Chỉ một cái liếc mắt, Sở Tuần phát hiện bụng mình nóng lên, một dòng nhiệt xa lạ nhắm thẳng háng đánh tán loạn, đũng quần hiếm thấy sưng lên. Cậu cúi đầu thấu thị hình dạng bản thân, nhịn không được ở trong lòng so dài ngắn, nhất thời thêm vài phần ảo não. Cậu vội vàng cong chân, ngăn trước đũng quần, sợ bị đối phương trộm nhìn thấy.

Mười mấy năm trước so không lại Nhị Võ, giờ đây hơn mười năm đã qua đi, quả nhiên vẫn không dài bằng đối phương, mình nếu là tuýp kem đánh răng 200 gram, thì Nhị Võ chắc phải tới 250 gram, vượt định mức……

Trên tường gắn một cái gương nhỏ, bể một góc. Hoắc Truyền Võ lấy khăn mặt nhúng nước, nhìn gương, chậm rãi lau.

Sở Tuần từ phía sau đi qua, hai người dường như có sự ăn ý nào đó, không cần nói chuyện. Sở Tuần giúp anh cởi áo sơmi dính trên người, bả vai phủ kín vết thương lộ ra. Bên trong còn có một lớp áo lót bó sát người, cởi ra không được, Sở Tuần sau phải dùng kéo, cắt áo dọc theo miệng vết thương nhiễm máu, còn phải bóc ra khỏi da thịt……

Mắt Sở Tuần lập tức nóng lên. Lúc nhảy xuống sơn cốc, Truyền Võ cứ thế ôm cậu vào ngực, dùng phía sau lưng đỡ cho cậu.

Hai người cũng không nói chuyện, lặng lẽ, Truyền Võ ngồi trên giường nhỏ, Sở Tuần ngồi xếp bằng phía sau, bôi thuốc cho anh.

Tay Sở Tuần ngẫu nhiên chạm vào thắt lưng trần trụi của Truyền Võ, cơ lưng ở trong lòng bàn tay cậu hơi run lên.

Sở Tuần thuận miệng hỏi: “Trên mặt…… Sao lại bị thương?”

Truyền Võ khi đó hờ hững trả lời: “Đao cắt.”

Hoắc Truyền Võ mặt thon gầy, góc cạnh, thân thể cường tráng, mặt mày cực anh tuấn, chỉ có vết thương trên má phải kia, chém ngang khuôn mặt hoàn mỹ đẹp trai, nhìn thấy mà đau lòng……

* * *

Giữa trưa hôm đó, Hoắc Truyền Võ ở trong phòng nhỏ nấu cơm cho Sở Tuần.

Sở Tuần từ nhỏ là thiếu gia cơm đến há mồm, quần áo tận tay, vô luận ở trường học hay ở nhà, hoặc là ở phòng thí nghiệm biệt thự Tây Sơn luyện công, ở căn cứ bí mật Tổng tham thụ huấn, tóm lại một người trí tuệ cùng tài hoa đầy người như cậu tuyệt không dùng vào mấy việc thô nặng giặt quần áo nấu cơm này. Cậu đã quen để người ta phục vụ, ở trước mặt ai cũng không keo kiệt biểu hiện ưu việt của mình.

Sở Tuần duỗi chân ngồi trên giường, chỉ điểm.

Truyền Võ cầm tiền mua một ít thực phẩm từ nhà bà vú hàng xóm, dùng bếp gas nhỏ xào rau. Vô luận thái rau hay xào nấu, đều là phong cách hào sảng điển hình của đàn ông phương Bắc, không kỹ thuật hàm lượng, đem đồ nấu chín lấp đầy bụng liền xong. Ở đây thủy sản phong phú, những món ăn phổ biến đặc trưng là mắm cá tôm cay nấu đậu, măng ngâm xào thịt, canh dưa chua tôm, một mùi hương chua cay mặn tỏa ra, ăn vào làm cho người ta điên cuồng buồn nôn, muốn nôn ra hết nước chua.

Sở Tuần nhíu mày: “Đừng cho nhiều mắm tôm như vậy, buồn nôn lắm, tôi không thích ăn.”

“Còn có canh chua này, cà chua, còn cho thêm húng quế nữa, muốn có bao nhiêu khó ăn liền có bấy nhiêu khó ăn.”

Truyền Võ gõ xẻng xào lên thành nồi, lạnh lùng nói: “Ở đây chỉ có mấy thứ này.”

Sở Tuần chớp mi: “Tôi không ăn rau xào, cậu biết nấu cháo không?”

Truyền Võ: “…… Ráng ăn đi, ngày mai đưa cậu đi.”

Sở Tuần vừa nghe lời này, trong lòng khó chịu, Nhị gia không muốn đi, Nhị gia muốn gặp cậu, ai muốn đi chứ? Cậu không cam lòng, ngoài miệng càng không buông người: “Vội vã đuổi người sao? Tôi đây liền quấy rầy cậu mấy ngày, tôi ở chỗ cậu, cậu không để tôi thoải mái ăn một bữa cơm sao?”

Truyền Võ nhìn chằm chằm nồi rau xào, im lặng không nói. Trong lòng Truyền Võ thoải mái? Dễ chịu sao?

Trộm nửa ngày gặp nhau, có lẽ chỉ có mấy giờ ngắn ngủi, đối mặt nhìn nhau, sau này sẽ mỗi người đi một ngả……

Sở Tuần cắn răng phùng má nói: “Người cộng tác với tôi, lần trước ở khách sạn cậu có gặp, hắn nấu cơm ăn ngon hơn cậu nấu nhiều.”

Chỉ một câu này, Sở Tuần không nghĩ tới, Hoắc Truyền Võ một tay cầm xẻng xào đập vào nồi, lập tức “cạch” một tiếng.

Người này tính tình tuyệt đối tăng mạnh, Sở Tuần sửng sốt.

Đáy mắt Hoắc Truyền Võ đỏ lên, khó được lộ ra một tia táo bạo, khinh thường nói: “Người nọ không phải biết nấu cháo sao, cháo dừa, cháo cá, còn cháo gì nữa?”

Sở Tuần bĩu môi: “Phải, Tiểu Lâm biết nấu cháo, nấu ăn rất ngon……”

Hoắc Truyền Võ: “……”

Đáy mắt Sở Tuần chợt lóe sáng, giật mình hỏi: “Cậu làm sao biết?”

Hoắc Truyền Võ lập tức lúng túng, sắc mặt khẽ biến, không hé răng, cắn môi.

Sở Tuần nhìn chằm chằm sườn mặt anh: “Cậu làm sao biết Lâm Tuấn tối hôm đó nấu cháo gì?”

“Cậu nhìn thấy.”

“Hoắc Truyền Võ.”

……

Hoắc Truyền Võ đương nhiên nhìn thấy. Anh cả đêm ngồi trên chạc cây trong rừng rậm, trắng đêm không ngủ, ở sườn núi đối diện cửa sổ phòng ngủ Sở Tuần, gác đêm cho cậu. Anh chỉ nhìn thấy vệ sĩ của Sở Tuần nấu cháo gì. Trong kính ngắm bắn thấy không rõ mặt mày, anh hận không thể ở trên họng súng dựng thẳng một cái kính lúp, phóng đại một trăm lần tỉ mỉ ngắm khuôn mặt tuấn tú kia.

Bữa cơm này, Sở Tuần vùi đầu miệt mài ăn, dùng đũa cùng Truyền Võ tranh đoạt đồ ăn, đem đồ ăn ăn sạch.

Đây là bữa cơm Hoắc Truyền Võ làm cho cậu. Cậu cẩn thận nhai từng miếng, mặn, cay, nhấm nháp trong miệng, nuốt xuống bụng, hết thảy đều là một bụng oán phu tích tụ mấy năm nay ——mấy năm khó qua này, cậu đến tột cùng ở đâu?

Cậu vì sao không tới tìm tôi?

Biệt vô âm tín.

Nguồn:

Sở Tuần nhai đồ ăn, dường như lơ đãng hỏi một câu: “Tôi trước đây viết thư cho cậu, cậu sao không hồi âm cho tôi.”

Nói ra những lời này, đáy mắt Sở Tuần nóng lên, chua xót, không muốn ở trước mặt đối phương bóc mở những ngày tháng thống khổ khó qua nhất.

Mặt Hoắc Truyền Võ không chút thay đổi: “Thư gì?”

Sở Tuần: “……”

Cậu không hỏi tiếp nữa, cảm thấy không có ý nghĩa, làm kiêu. Có chút tình cảm cùng tâm tình, mất đi chính là vĩnh viễn. Đều là người trưởng thành, tách ra nhiều năm như vậy, quá tẫn ngàn phàm, tha hương gặp lại. Sao có thể vào lúc này còn muốn nhắc lại chuyện cũ, nói với Nhị Võ, cậu năm đó hứa hẹn với tôi, cây tể thái ở quê nhà mọc lên, cậu sẽ dẫn tôi đi hái cây tể thái, lời này cậu còn nhớ không…… Chờ mong đối phương có thể nói cái gì?

Gió trên sông thổi ra một vòng sóng, rõ là tâm người gợn sóng, ánh sáng nhạt lung linh, như khóc như kể.

Thuyền đánh cá ngang dọc, mấy bà mẹ đang giặt quần áo, chim bay ở thâm sơn rừng rậm phía xa, tựa như thân ở chốn đào nguyên không rành thế sự.

Sở Tuần để chân trần, ống quần xắn lên tới đầu gối, lộ ra cẳng chân, đi dạo ven bờ sông.

Dọc con đường đất vào thôn, hai cậu nhóc lái xe mô tô, xe đột ngột phóng qua, trên xe phát ra một chuỗi tiếng cười khanh khách, phía sau bánh xe xả ra khói đen cuồn cuộn.

Khuôn mặt thiếu niên ở dưới nắng chiều phát ra niềm hạnh phúc sáng lấp lánh. Sở Tuần giật mình, như con nít bướng bỉnh đòi đồ chơi, nâng tay: “Tôi muốn ngồi cái xe mô tô kia.”

Hoắc Truyền Võ biểu tình bình thản: “Được, mang cậu ngồi.”

Sở Tuần không nghĩ tới Truyền Võ sẽ đáp ứng cùng cậu chơi đùa như thế. Cậu vụt quay đầu nhìn anh, sườn mặt Truyền Võ kiên nghị, thâm trầm, hầu kết run run, phía dưới khuôn mặt bình tĩnh vô ba, cường áp cảm xúc……

Hoắc Truyền Võ mặc cả với dân bản xứ, bỏ hai trăm kyat, thuê một giờ. Anh lái chiếc xe mô tô cũ nát trên con đường đất xóc nảy, ra sức lái trên lớp bùn lắng ở bãi sông, mang theo Sở Tuần ngồi phía sau.

Sở Tuần ôm thắt lưng Truyền Võ, ngồi không yên ở phía sau, sống chết ôm, mông đau ê ẩm.

Đây là ghế xe tồi tệ nhất cậu từng ngồi.

Người đang ôm trong tay, là cậu nhóc năm đó của cậu.

Sở Tuần vừa ăn bụi, vừa há to miệng hào khí la hét: “Lái nhanh lên cho tôi!…… Chạy hết ga cho lão tử, phóng đi!!!”

Hoắc Truyền Võ hứng gió bụi, ở nơi Sở Tuần nhìn không thấy, khóe miệng lãnh ngạnh mím ra nụ cười.

Sở Tuần la hét: “Bộ xương lão tử thật vất vả mới hợp lại, lại mẹ nó động tan!”

Ngực Hoắc Truyền Võ khẽ chấn, cười.

Đến khúc cua phanh lại, mông Sở Tuần hất về phía trước, đâm vào sau thắt lưng Truyền Võ, gào khóc: “Ai u, đệt…… Lộn hết ruột gan phèo phổi Nhị gia rồi!!!”

Hoắc Truyền Võ: “……”

Sở Tuần dán cằm trên lưng Truyền Võ, mặt vùi vào thật sâu, ở nơi đối phương nhìn không tới, hốc mắt đỏ lên……

Có thể quá muộn. Con đường đã đi qua không bao giờ có thể một lần nữa quay lại, thời gian trôi qua vĩnh viễn không thể tìm về.

Đối với hai người, đây là một ngày trộm được, trốn sâu trong đào nguyên.

Sở Tuần không hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Hoắc Truyền Võ, cậu mấy năm nay làm gì?

Cậu vẫn làm việc cho Quốc An, hay là bộ đội?

Cậu vì sao không nói cho tôi biết?

Nhiều năm như vậy cậu không tới tìm tôi, cậu hận tôi, cậu còn oán cha tôi và anh hai, cậu buổi tối lúc tĩnh lặng nằm ở trên giường, có nhớ tới tôi từng đối với cậu thật tốt không?

Hoắc Truyền Võ cũng không hỏi Sở Tuần.

Tiểu Tuần cậu vì sao tới Mogaung, hết lần này đến lần khác xâm nhập hiểm cảnh?

Mặt cậu sao lại biến thành như vậy?

Cậu hiện tại đến tột cùng mang quân hàm, thân phận gì?

Tiểu Tuần cậu có thể giết người, cậu khi nào thì học được giết người?!

Dường như ăn ý dưỡng thành từ thời thiếu niên, trong lòng hiểu rõ, tín nhiệm nhau, có những chuyện không cần nói ra, có thể hiểu được đối phương có bao nhiêu khó khăn, có thể lý giải trọng trách gánh trên vai nhau có bao nhiêu nặng.

Hai người bọn họ lại càng không cần dặn dò đối phương, cậu đừng làm lộ tôi, đừng đem bí mật cậu biết về tôi nói ra.

Nếu trên thế giới này chỉ còn duy nhất một người, một người cuối cùng mình có thể vô điều kiện giao phó tín nhiệm, Sở Tuần nghĩ, người đó nhất định là Hoắc Truyền Võ.

Sở Tuần khi đó cảm thấy, cậu cùng Nhị Võ tựa như người xa lạ quen thuộc nhất, trân trọng nhau, giao thác toàn bộ tín nhiệm, Hoắc Truyền Võ có thể đem phía sau lưng giao phó cho cậu, nhưng là khi hai người mặt đối mặt, thậm chí không cố ý lảng tránh ánh mắt, ngay cả một cái ôm cũng chưa từng thử. Hai người rốt cuộc không thể quay về trước đây.