Vệ Sĩ

Chương 43: Sự thực của vết sẹo




Vài giây sau, người của ông chủ Kim phá cửa vào, mấy khẩu súng tiểu liên nhắm vào trong phòng, chuẩn bị bắt sống.

Các tay súng dựng thẳng tai nghe ông chủ ra lệnh một tiếng, nhưng khi mọi người vào nhà, điều đầu tiên nhìn thấy chính là một màn thô bạo nóng bỏng thế này.

Ván giường kịch liệt chấn động, một trận hỗn độn thở gấp, hai thân thể đàn ông nhẵn bóng kiện mỹ chồng lên nhau, chiếc giường nhỏ trông như chịu không nổi động tác chân tay kịch liệt thô bạo. Thân thể Sở thiếu gia tuấn mỹ thon dài, đặt ở mặt trên, vào lúc đám người ập vào lập tức giật tung ra giường bao lấy nửa người dưới.

Sở Tuần nhất thời không rút ra được, quay đầu tức giận gầm nhẹ: “Này, mới làm có một nửa, các người làm gì đây?!”

Tròng mắt Kim Bách Thắng muốn rớt ra ngoài: “Ai u……”

Lâm Tuấn trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn nói không nên lời: “……”

Kinh doanh tình dục nam nữ, sòng bạc ở Tam Giác Vàng rất phát đạt, xa hoa trụy lạc, hắc đạo kiêu hùng cái gì mà chưa thấy qua? Nhưng mà cảnh hoạt sắc sinh hương trên giường cho dù miễn cưỡng che đậy, cũng dấu không được huyết mạch sôi sục kịch liệt, đó là hai thân thể đàn ông cực khỏe mạnh hoàn mỹ, phía dưới ra giường là bốn chân cường tráng mở ra, theo động tác phập phồng thoáng run.

Hơn nữa, Sở thiếu gia dáng người đơn bạc thế nhưng cưỡi ở mặt trên.

Người đàn ông đang bị cậu cưỡng ép làm, hai tay bị trói bởi chiếc quần rằn ri do chính cậu cởi ra, cột lên thanh ngang trên đầu giường, miệng bị khăn mặt bịt kín nói không nên lời, sắc mặt đỏ bừng ngũ quan vặn vẹo, cơ thể màu nâu xinh đẹp rung lên từng đợt, lồng ngực cường tráng kiện mỹ bởi vì động dục mà mồ hôi nóng đầm đìa, đầu ngực cứng đến phát tím……

Mọi người ở đây bị một màn này kích thích, nòng súng đều hạ thấp, toàn bộ quên mất là tới bắt người, mỗi người đều tham lam nhìn chằm chằm, đánh giá từ trên xuống dưới, nuốt nước miếng. Có đến một nửa số người ở đây chim chóc trong đũng quần cương lên, mặc dù kỳ thật đối với đàn ông không có phương diện tính thú kia.

Cảnh tượng này sở dĩ cực độ kích thích cảm quan thần kinh mọi người, hoàn toàn là bởi vì người đàn ông trên giường bị trói tay cường bạo là Hàn Thiên.

Hàn Thiên là ai? Thủ hạ cường hãn hạng nhất của nữ phỉ Mogaung, tay súng số một số hai trong giới, trên sàn đấu một cú đá xoáy đá gãy cổ cao thủ Thái quyền Richard Chung, Richard Chung toàn thân tê liệt, ông chủ Kim còn đang buồn bực muốn tính món nợ này đây. Hàn Thiên mặt lạnh lãnh huyết, giết người như giết chết một con kiến, khiến đám người đồng đạo ngầm thưởng thức, cũng khiến rất nhiều người hận thấu xương, muốn tìm cơ hội nhanh chóng trừ khử. Người đàn ông cường hãn không ai bì nổi như thế bị đặt ở phía dưới làm, nhìn người này giãy dụa, nghe người này kêu giường, có bao nhiêu mất hồn……

Kim Bách Thắng nhịp nhịp khẩu súng trong tay, tạm thời nhét vào bao da, chắp tay với Sở thiếu gia đang cong người trên giường: “Xin lỗi, Sở lão đệ, thực xin lỗi a!”

“Tôi nghe nói có người ẩn náu ở đây, nên đến xem thử, Hàn Thiên, mày quả nhiên ở đây.”

Hàn Thiên miệng bị bịt kín, không nói lời nào, tròng mắt sắc bén, quang mang nơi đáy mắt tựa như có thể giết người, cho dù bị áp vẫn là một con sư tử đang bị giam cầm ngủ đông vận sức chờ phát động, thân hình giống một con dã thú hoa lệ có lực hấp dẫn trí mạng.

Sở Tuần triển khai tư thế bảo vệ người dưới thân, khó chịu nói: “Anh Kim, anh đây là sao? Mang nhiều người đến như vậy, muốn quấy rầy hưng trí của Nhị gia sao?!”

“Đều vây quanh tôi xem cái gì? Cong mông chờ Nhị gia lần lượt thao các người hử?”

Sở Tuần khẩu khí kiêu ngạo, tà khí khi đàn ông đang bị dục hỏa thiêu đốt lại mang theo lực chấn nhiếp nào đó khó có thể hình dung, lực áp bách trời sinh.

Kim Bách Thắng biểu tình chế nhạo, tà cười nói: “Lão tử thật đúng là mẹ nó không biết, Sở lão đệ thích cái này?”

Sở Tuần cười đến không chút nào che dấu, phóng túng không kềm chế được: “Chê cười, tôi thích người rắn rỏi thế này. Càng cứng, càng không được tự nhiên, Nhị gia làm càng hăng, càng hứng.”

Kim Bách Thắng cười nói: “Ông anh bội phục, bội phục, chú cư nhiên ngắt được con chim cứng Hàn Thiên này.”

Sở Tuần chớp mắt, mờ ám nói: “Hàn Thiên nhi đã cứu mạng Nhị gia, lão tử đây là dùng phương thức tối đàn ông…… Báo – đáp – hắn.”

Sở Tuần khi nói chuyện, dường như khiêu khích vỗ vỗ hai gò má người dưới thân.

Cũng may là Sở Tuần ở mặt trên, một bộ lãng ngôn lãng ngữ thành thạo thế này, đổi là Hoắc Truyền Võ, nhất định nói không nên lời.

Gương mặt đỏ bừng của người nào đó trên giường vẫn như cũ lạnh lùng cứng rắn, quật cường, đáy mắt lóe ra hàn quang, dời đi tầm mắt.

Đóng kịch phải đóng trọn bộ, thân thể Sở Tuần vẫn như cũ cứng rắn, để ở giữa mông Truyền Võ, càn quấy đẩy vào trong. Cú đẩy này của cậu làm đầu hành chọc đến vật chôn bên trong, thuận thế đem thứ bên trong vùi vào nửa tấc, càng sâu thêm. Vốn là Kim Bách Thắng không biết cậu nắm giữ tình báo, nhưng làm việc chỉ sợ vạn nhất, cậu thực lo lắng họ Kim từ trên giường tìm kiếm đồ vật gì đó……

Bả vai Truyền Võ mạnh chấn động, cái quần đang trói bị lực đạo của anh xoạt một cái xé ra, cả người co rút. Nửa người dưới của anh phát ra một dòng điện, dị vật cùng thứ cực nóng của Sở Tuần cùng nhau đỉnh vào, khoái cảm xa lạ xen lẫn đau nhức, giống như mở điện, dòng điện từ khe mông tràn ra lập tức xâm nhập khắp cơ thể, làm anh khó có thể chịu được. Anh liều mạng cắn môi, là người nội liễm cấm dục, dù có là ai cũng khó nhai loại tâm lý kháng cự cùng rối rắm sinh ra vào lần đầu bị “xâm phạm” này.

Sở Tuần nhìn ra được, Hoắc Truyền Võ quả thật là không thể thừa nhận trường hợp thế này, cảm giác sỉ nhục, nan kham, loại tâm tính này cùng biểu tình rất nhỏ lờ mờ lộ ra ngược lại vừa lúc khớp với cảnh hỗn độn xấu hổ trước mắt, đóng kịch hoàn toàn tự nhiên. Cậu thậm chí không cần mắt thấy, cũng có thể cảm nhận được khác thường dưới ra giường, Nhị Võ bị cậu làm cứng. Dương cương của anh sưng to dựng thẳng trên giường, chịu đựng cậu xâm phạm.

Cả Sở Tuần cũng cứng đến không chịu nổi, độ cứng làm cậu không ngừng hút khí, khó có thể tin. Mông Truyền Võ rất tròn, thịt rắn chắc, ma xát thứ của cậu, hút lấy nó, cảm giác kia thực thư thái, khiến cậu nóng như bị lửa thiêu, đầu óc sốt đến hôn mê, còn phải cực lực trấn định ứng phó một đám bát nháo trước mắt.

Trong phòng người tối nhẫn không được nhìn không được là Lâm Tuấn.

Lâm Tuấn mạnh mẽ đè nén yết hầu khó chịu, ngực co rút đau đớn, dời tầm mắt khỏi tấm lưng nhẵn bóng của Sở Tuần, bình tĩnh nói với Kim Bách Thắng: “Ông chủ Kim, Sở tổng chúng tôi đang như vậy, phiền ngài đem mấy người xem náo nhiệt mời hết ra ngoài, có chuyện gì mọi người từ từ nói.”

Đám người mang súng lưu luyến lui ra ngoài, trước khi đi còn ngoái cổ quay đầu lại xem. Trong phòng chỉ còn mấy người.

Kim Bách Thắng một chuyến này quả thật là nhận được tin báo, muốn thừa cơ tiêu diệt cái đinh trong mắt. Tisa La nghĩ Hàn Thiên là người của hắn, Kim Bách Thắng cũng không đem Hàn Thiên làm người một nhà. Hắn kiêng kị thuật bắn súng của Hàn Thiên, khó giải quyết tên lãnh ngạo không theo đàn này, muốn quơ về dưới trướng lại sợ uy thế của mình cũng không trấn được đối phương. Người này nếu không thể vì mình sở dụng, không bằng mượn cơ hội diệt khẩu, diệt trừ hậu hoạn.

Hắn cũng không nghĩ đến Hàn Thiên thông đồng với Sở thiếu gia, nhìn hai người kia vô cùng thân thiết, vừa thấy liền biết không phải giả vờ. Ông chủ Kim ngày thường cũng là người thân kinh bách chiến, trong trang viên thê thiếp mỹ miều thành đàn, hơn nữa nam nữ thông ăn. Cho dù có ra giường che hắn cũng nhìn ra, hai thân thể trên giường hàng thật giá thật “gắn” cùng một chỗ, cổ ngực Hàn Thiên đỏ sẫm, cơ thể phát run, bộ dáng động dục khi bị thao, người này thế nhưng có khẩu vị kia? Lại nói, lấy vũ lực cường hãn lấy một địch tám của Hàn Thiên, Sở tiểu thiếu gia tay trói gà không chặt áp nổi người này? Người này rõ ràng là cam tâm tình nguyện……

Sở Tuần cảm thấy đóng kịch cũng hòm hòm, nên nói chuyện.

Cậu dịch khỏi người Truyền Võ, trở mình, ra giường vẫn bao bọc hạ thân, từ trong gói thuốc lấy ra một điếu, không châm, ngậm ở miệng, biểu tình một bộ bất cần đời.

Hai chân Sở Tuần thích ý đan vào nhau, cắn thuốc nói: “Anh Kim, anh dọa bạn tôi, sau này hắn nếu không dùng được, tôi sẽ tìm anh tính sổ.”

Kim Bách Thắng hỏi: “Người này cậu tính giữ lại?”

Sở Tuần làm như thật trừng lớn mắt: “Người Nhị gia coi trọng! Tôi bảo hắn sớm đừng đi theo mụ đàn bà kia, theo tôi quay về Đại lục.”

Kim Bách Thắng híp mắt cân nhắc lời Sở Tuần là thực hay giả. Sở thiếu gia tài đại khí thô mang người đàn ông này quay về Bắc Kinh, nuôi bên người làm bạn giường kiêm vệ sĩ, lý do này thật cũng đầy đủ.

Ông chủ Kim nhìn Hàn Thiên chằm chằm: “Cậu quăng mụ đàn bà kia? Tisa La tâm ngoan thủ lạt, tâm địa rắn rết, cậu không sợ cô ta trả thù chỉnh cậu sao?”

Hoắc Truyền Võ lúc này đã cởi trói, bỏ khăn mặt đang nhét trong miệng, lăn sang góc giường, lạnh lùng nói: “Cùng cô ta, hừ, đám lính của cô ta bị ông chủ Kim ngài tiêu diệt bảy tám phần, bị quân chính phủ đuổi đánh, không còn sống được mấy ngày, tôi còn đi theo cô ta?”

Sở Tuần nhếch miệng cười, cười đến thâm sâu: “Thức thời, tôi thích người như thế.”

“Thứ cô ta có thể cho anh, tôi cũng có thể cho, hơn nữa cho càng nhiều. Ngay cả thứ cô ta không thể cho…… Tôi cũng có thể cho, Nhị gia có thể cho anh dục – tiên – dục – tử.”

Sở Tuần nói xong, cách ra giường ngả ngớn vỗ cái mông cong của người nào đó. Hoắc Truyền Võ xoay mặt, khẽ đập cái tay hư, mông căng thẳng.

Sở Tuần nheo mắt, ý vị sâu xa nói với ông chủ Kim: “Ông chủ Kim, tôi không vừa mắt mụ đàn bà kia, anh vừa đọ sức đánh với cô ta một trận, anh cần tiền, cần vũ khí hạng nặng, cứ tính vào tôi, tôi giúp anh giật dây bắc cầu.”

Kim Bách Thắng bắt không được sơ hở, trong lòng vẫn có nghi ngờ, nhưng hắn tuyệt không dám động Sở công tử.

Hắn ở trong lòng nhanh chóng cân nhắc lợi hại, có đáng giá vì trả thù một tên Hàn Thiên mà đắc tội kim chủ hay không.

Thân phận Sở Tuần dù sao cũng là nhị thái tử tổng tham Đại lục, mọi người trong giới đều biết, trừ phi anh tính hồ đồ công khai trở mặt khiêu chiến quân đội Trung Quốc, bằng không phải đối với người này khách khí nhún nhường, đốt hương cung phụng vị tôn Phật gia này. Các phe phái thế lực hắc đạo hành tẩu ở miền Bắc Myanmar mấy năm nay phát triển lớn mạnh, kỳ thật phải dựa vào tận sức ôm đùi khắp nơi, mượn sức hai phía Mỹ Trung Quốc đạt được nâng đỡ, Kim Bách Thắng cũng không nguyện đắc tội chỗ dựa to lớn vững chắc này. Nguồn:

Kim Bách Thắng làm như tùy tay mở chiếc hộp sừng tê giác ở đầu giường, vừa thấy là một chiếc đồng hồ kim cương sang đẹp quý giá, hừ nói: “Chú em thật đúng là hạ vốn gốc, đối với Hàn Thiên lại hào phóng như thế.”

Cùng lúc đó, hai gã cận vệ của Kim béo mang súng nhìn chung quanh phòng, dùng nòng súng chọc chọc, đem những nơi có thể lục lọi trong phòng lục lọi một lần, chạn thức ăn, mấy bộ quần áo đều chọc qua.

Sở Tuần liếc mắt nhìn, nghĩ thầm may mắn mình phòng bị đầy đủ, họ Kim quả nhiên cáo già. Phòng ở rất nhỏ, vật bày biện bốn phía nhìn qua không sót thứ nào, vài món gia cụ cũ kỹ rách nát, giấu đồ không được, chỉ có thể binh đi nước cờ hiểm. Một chiêu này của Sở Tuần là bị bắt tương kế tựu kế, lợi dụng thân thể Hàn Thiên giấu kín tình báo, lợi dụng cảnh giường chiếu che dấu thân phận mật công của mình.

Trừ không xong cái đinh trong mắt, Kim Bách Thắng oán khí khó tiêu, lúc gần đi quay đầu lại, muốn vỗ mông ngựa kim chủ thiếu gia, lại muốn nhục nhã Hàn Thiên, mở mồm mang ý dâm loạn: “Họ Hàn, tôi nghe nói cậu lúc trước vì không lên giường mụ đàn bà tao kia, tự mình hủy đi khuôn mặt, lão tử giờ mới biết, thì ra cậu thích kiểu như Sở thiếu gia của chúng ta……”

Sở Tuần lên tiếng: “Anh Kim, đối với tiểu tình nhân của tôi khách khí chút.”

Nghe hắn nói năng lỗ mãng, trong lòng đột nhiên căng thẳng, làm sao vậy……

Kim Bách Thắng ngẩng cổ cười ha ha hai tiếng: “Tisa La kê đơn hắn cũng không thu phục được hắn.”

Yết hầu Sở Tuần khó chịu, khóe miệng kéo lên: “Có ý gì?”

Một tay cậu duỗi vào ra giường, nắm lấy tay Truyền Võ, cả người hoảng hốt, bị một ý nghĩ chấn kinh! Nằm vùng mà chưa từng trải qua cực hình, vậy không phải ngưu bài nằm vùng chân chính, cậu sớm nên nghĩ đến. Hoắc Truyền Võ lặng lẽ tránh thoát tay cậu, bên dưới gương mặt cường ngạnh là kìm nén, ẩn nhẫn……

Sở Tuần thẳng đến hôm nay mới từ miệng ông chủ Kim biết được chân tướng.

“Hàn Thiên” gánh vác nhiệm vụ nửa đường chen vào bên cạnh nữ phỉ, Tisa La giảo hoạt đa nghi, sao có thể tín nhiệm một tên mới tới làm tâm phúc?

Hàn Thiên giết người cướp của không nương tay, vì Tisa La lập công không nhỏ. Ngoài ra, thân tín bên cạnh cô ta đều phải giao nộp một “Đầu danh trạng” (1) —— Tisa La dùng thủ đoạn khống chế thân thể đàn ông để khống chế lòng trung thành của bọn họ.

Ở trong băng đảng Tisa La, mỗi một lần đắc thủ thu binh trở lại trang viên, chiến tướng dưới tay đều được tưởng thưởng nhục dục: cô ta cho nhóm kỹ nữ lõa thể quỳ úp sấp thành một hàng, một đám đàn ông cường hãn bịt kín mắt, từ phía sau cưỡi lên thay phiên làm mấy kỹ nữ này, lấy việc này tìm hoan mua vui, xem ai làm lâu nhất, súng vàng không ngã. Mà người đàn ông cô ta chân chính thưởng thức coi trọng, đương nhiên là đưa vào phòng kéo đến trên giường, giữ ở bên người hưởng dụng.

Hàn Thiên là một tên thủ hạ khác loài của ả, từ ngày đầu tiên quy thuận, tuyệt không dính nữ sắc nam sắc, nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Tisa La cũng coi trọng Hàn Thiên, thập phần thưởng thức. Người này làm việc lưu loát thân thủ cường hãn, tính tình lãnh ngạnh trầm mặc ít lời, càng là đàn ông lãnh khốc cấm dục, càng có thể kích khởi dục vọng chinh phục có chút gần như biến thái của ả.

Vài lần câu dẫn không được, Tisa La kê đơn trong rượu……

Hàn Thiên bị treo ở trên tường, khóa sắt giam cầm tay chân. Anh cường ép chống lại tác dụng thuốc, cơ thể căng cứng run rẩy, da ở hạ thể sắp căng rách, bị dược lực kích thích cứng như sắt đá, sưng đỏ khó nhịn.

Tisa La duyệt đàn ông vô số, cũng có kiêu ngạo của mình, cô ta muốn người trước mắt này bị thuốc tra tấn muốn tiết cũng tiết không được, sau đó quỳ trên mặt đất, liếm ngón chân cô ta, cầu cô ta sủng hạnh.

Cô ta nói: “Cầu tôi, cầu tôi làm anh.”

Hàn Thiên cắn môi dưới, hai mắt mơ hồ dại ra.

Cô ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất khiêu khích, nhìn người đàn ông vô địch cường hãn này cả người mồ hôi như mưa, cơ thể co rút khóe miệng cắn nát, lồng ngực phát ra từng trận đau đớn, thế nhưng tuyệt không mở miệng, không chịu đi vào khuôn khổ…

Cô ta nói: “Anh mở miệng cầu tôi, tôi lập tức giải thoát cho anh, cho anh dục tiên dục tử.”

Mặt Hàn Thiên bị mồ hôi thấm đẫm, lông mi phủ đầy mồ hôi, đầu chầm chậm cúi xuống, nhắm mắt lại, một chữ cũng không nói.

Trận “khổ hình” hương diễm này nghe nói tiến hành liên tục ba ngày ba đêm, Hàn Thiên bị người hết lần này đến lần khác cường ngạnh trút thuốc, tựa như chết đi một trận, hoặc căn bản là sống không bằng chết. Cương liên tục không được làm dịu, là tra tấn cực kỳ thống khổ, nhanh bị dày vò đến phế đi. Anh ngẩng mặt lõa thể nằm trên sàn nhà lạnh như băng, từ từ nhắm hai mắt, Tisa La đặt một con dao găm trên mặt anh, ở trên đó vạch một chữ thập, phế một con mắt của anh, để gương mặt anh tuấn hoàn mỹ này về sau không cách nào gặp người.

Hàn Thiên chết cũng không theo.

Sau đó, bị buộc quá mức, anh mặt không đổi sắc cầm dao tự rạch mặt mình, “Từ nay về sau không hề gặp người.”

Hàn Thiên vừa vặn bởi vì phản kháng hủy dung này, ngược lại càng làm Tisa La thưởng thức cùng tín nhiệm. Người đàn bà này trước kia cũng đào ra nội gian ẩn núp trong bang phái, đều là những tên tiểu nhân nịnh nọt ngoan ngoãn nghe lời không hề kháng lệnh, kiểu tính tình cao ngạo cổ quái giống Hàn Thiên này, một tên đầu gỗ vì giữ trinh tiết cả mạng cũng không cần, vô luận thế nào cũng không giống mấy tên nằm vùng hao hết tâm tư trà trộn vào trong…… Cô ta cứ vậy tin tưởng người đến đầu nhập vào đám đàn ông của mình

Một vết sẹo sâu từ mũi xẹt ngang qua má phải kéo đến bên tai, cắt đứt da thịt, máu chảy đầy mặt.

Hoắc Truyền Võ dùng dao găm tự hủy mặt mình, xuống tay bình tĩnh, không mang theo một tia thương hại, tựa như khuôn mặt anh cắt chỉ là một túi da “vô ích”, nội tâm đóng băng, đời này không cần gặp người.

Ngày đó khi đoàn người rút khỏi căn phòng nhỏ, Sở Tuần đảo mắt với vệ sĩ Lâm Tuấn của cậu, âm thầm đối mặt.

Cậu cũng nhìn ra được sắc mặt Lâm Tuấn đau đớn, ẩn nhẫn không phát, chỉ thấp giọng dặn dò một câu: “Bên ngoài thực loạn, Sở tổng chú ý an toàn.”

Lâm Tuấn ở bên cạnh Sở Tuần nhiều năm như vậy, là một người rất thông minh, có gì mà không rõ?

Tất cả mọi người nhìn đều hiểu, cũng nghe hiểu, “Hàn Thiên” đối với người khác tình nguyện hủy dung thà chết chứ không chịu khuất phục, lại cam tâm tình nguyện nằm dưới thân Sở công tử, mặc Sở Tuần muốn làm gì thì làm. Lâm Tuấn thậm chí không cần hỏi lại Sở Tuần, người đàn ông kêu “Hàn Thiên” này rốt cuộc là gì của cậu? Hắn cho dù không nhận rõ gương mặt thành thục kia, nhưng cũng nhớ rõ một ngày hơn mười năm trước, một cậu nhóc dường như nổi điên vọt vào nhà ga, đuổi theo xe lửa dần khuất khỏi tầm nhìn, ngồi xổm trên mặt đất khóc rống……

________________________

(1) “Đầu danh trạng” là thuật ngữ dùng trong Thủy Hử, rất phổ biến trong chính trị. “Đầu danh trạng” là việc phải làm một số việc để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia. Dù đã nộp “đầu danh trạng” cho đối phương, nếu thực lòng muốn trở về đội ngũ, chỉ cần nộp “đầu danh trạng” khác, ác liệt, quan trọng hơn là được.Trong Thủy Hử, nộp “đầu danh trạng” là nộp đầu người.

Trong cuộc sống hiện đại, Putin cũng đã từng phải nộp “đầu danh trạng” để cam kết không phản bội tập đoàn Elcin.

Nguồn http://aivietnguyen.blogspot.com/2014/07/au-danh-trang.html