Vệ Sĩ

Chương 50: Lò sưởi nhỏ Tuần Tuần




Sở tổng từ khi trở về, tâm tư vẫn luôn xoay quanh Hoắc gia, cũng không có tâm để ý những người khác. Cậu bộ dạng này, chú chó Nhật lông xù đeo chuông bên cạnh hệt như cô vợ nhỏ trung khuyển, thật sự không thể nhịn được nữa, mặc kệ, tới tận cửa làm ầm ĩ.

Sở Tuần chân trước vừa đến công ty, Thang Gia Hạo đã theo sau vào văn phòng. Thư ký đều biết cậu ta, Sở tổng qua máy nội bộ vừa dặn dò “Nói tôi không ở đây”, Thang Gia Hạo đã tức giận mặc kệ thư ký, tiến lên vặn nắm cửa, ló mặt vào, kéo dài thanh âm mềm mại, “Sở tổng, anh không ở đây, vậy người trong phòng này là người nào a ——”

Sở Tuần đang đứng trước cửa sổ lớn sát đất uống cà phê, một tay đút túi, áo sơmi quần âu tôn lên dáng người thon dài, bị ánh sáng bao phủ, thập phần đẹp đẽ.

Thang Gia Hạo kêu như thế, Sở Tuần “phụt” một cái liền phun hết cà phê lên cửa kính, không nói gì, ngón tay tao nhã lau đi bọt cà phê trên ngực.

Sở Tuần đeo kính mắt viền vàng, quay sang, cười đến dường như không có việc gì: “Người trong phòng, là hai ta a.”

Hai người này phải so ai mặt dày hơn, ai quấn dai hơn, kia thật đúng là khó nói.

Thang Gia Hạo đến bắt người, khóa trái cửa văn phòng, rầm rầm rầm nhào qua, hai chân nhảy lên người Sở Tuần……

Sở Tuần la: “Ai, ai! Cà phê, cà…… Quần áo của anh, đệt……”

“Bỏng chết anh! Bộ em không sợ nóng sao?”

Sở Tuần kêu rên, tức giận đến bó tay.

Ly cà phê nóng trong tay Sở Tuần lật úp, toàn bộ hắt lên ngực hai người. Nhóc điên Thang Gia Hạo này làm như không sợ nóng, hoàn toàn không để ý cà phê làm dơ một thân tây trang xám nhạt tinh tế, hệt như một con khỉ bướng bỉnh nghịch ngợm, cả người treo trên người Sở Tuần, hai chân ôm lấy thắt lưng Sở Tuần, cọ cọ không ngừng. Tiểu Thang chôn mặt trong hõm vai Sở Tuần, dùng sức hít hít: “Chồng à, đổi nước hoa sao, anh cũng thật thơm!”

Sở Tuần để cậu cọ, dở khóc dở cười. Này nếu là người khác, cậu đã trực tiếp phất tay hất đến góc tường rồi, nổi điên cái gì, con mẹ nó cút đi cho Nhị gia.

Nhưng là đối với Tiểu Thang, cậu vẫn là không đành lòng, hoặc là nói, cậu chàng này chơi cũng rất vui, một người thực đáng yêu, lại thích cậu như vậy.

Người này nếu không phải mục tiêu nhiệm vụ của cậu, nếu hai người từ lúc bắt đầu tiếp xúc là thẳng thắn cùng thành khẩn, quân tử tương giao, Sở Tuần nghĩ, cậu vốn có thể cùng Tiểu Thang trở thành bạn bè không tồi. Bản thân cậu rất phức tạp, cho nên thích nhất người tính tình đơn thuần vui vẻ. Thang Gia Hạo là người đơn thuần, nhưng bởi vì sự tồn tại của Sở Tuần, cuộc sống của Tiểu Thang mới có thêm chuyện phiền lòng phức tạp.

Lần này nhiệm vụ hoàn thành, quan hệ song phương cũng kết thúc.

Hai người đều là một thân hỗn độn, Sở Tuần không thể không bảo thư ký của cậu đi cửa hàng bên cạnh mua hai cái áo sơmi mới.

Chạng vạng ngày hôm đó hai người cùng nhau ăn cơm trong một nhà hàng xa hoa ở phố Trường An, gọi món ăn ngon nhất mắc nhất, Sở Tuần hào phóng thanh toán.

Sở công tử quét thẻ thanh toán mắt cũng không chớp, động tác tao nhã, viền kính mắt sáng loáng. Thang Gia Hạo tựa hồ ý thức được điều gì: “Anh Tuần, hôm nay hào phóng như vậy, mời em ăn cơm?”

Sở Tuần hỏi lại: “Anh trước kia không mời em ăn cơm sao?”

Thang Gia Hạo bĩu môi: “Trước kia rõ ràng đều là em mời anh, anh thực keo kiệt, vắt cổ chày ra nước.”

Thang thiếu gia trong lòng cũng nhận ra, họ Sở trên bàn cơm vắt cổ chày ra nước, trên giường cũng là một cọng lông cũng không rụng. Cậu không cam lòng, đêm nay nghĩ phải vặt trụi lông đuôi con gà trống hoa kiêu ngạo keo kiệt này!”

Đêm đó, vắt cổ chày ra nước thật đúng là trụi lông xuất huyết. Sở công tử chủ động mở một ván bài, tìm mấy hồ bằng cẩu hữu đến chơi, dỗ Tiểu Thang Bao giải buồn. Sở công tử ở trên chiếu bạc thua tơi tả, thua tiền mặt cũng không đổi sắc, mí mắt cũng không chớp, đem một đống jeton đổ lên trước mặt Thang thiếu gia, vung tiền như rác không chút nào tiếc rẻ.

Sở Tuần một đêm thua Thang thiếu gia mấy chục vạn, khi đẩy jeton biểu tình vô cùng thư sướng, trong mắt Thang Gia Hạo, rõ ràng tựa như thống khoái sắp vứt được một gánh nặng, trước khi đi vứt cho cậu một món “phí chia tay”, cỡ nào hào sảng khẳng khái……

Thang Gia Hạo đêm khuya lại không đi, theo Sở Tuần quay về phòng ngủ trên lầu công ty, hai người ở sau cánh cửa hôn ám dây dưa quấn quít.

Sở Tuần nằm ngửa trên giường, Thang Gia Hạo đè trên người cậu, nhất định phải ở trên một cái giường ngủ một đêm.

Sở Tuần không kiêng nể, vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Tiểu Thang, đây là lần cuối cùng.”

Sắc mặt Thang Gia Hạo đột nhiên ảm đạm, khó chịu hỏi: “Tại sao là lần cuối cùng?”

Sở Tuần nghiêm túc nói: “Không thể tiếp tục chơi như vậy nữa. Nhà anh giới thiệu đối tượng, trước quen nhau, hai năm nữa liền kết hôn.”

Thang Gia Hạo truy vấn: “Bạn gái nào? Nữ sinh nhà ai, có tiếng tăm không?”

Gia đình có bối cảnh thâm hậu, thông gia đều coi trọng môn đăng hộ đối, có thể xứng đôi với thái tử Tổng tham, tất nhiên không phải khuê nữ nhà bình thường. Thang thiếu gia xòe tay, trong lòng nhẩm nhẩm từng cô gái đã đến tuổi của những gia đình hồng quý ở Đại lục mà mình từng gặp mặt nghe thấy, rồi loại bớt từng người. Phụ nữ gia thế phú quý bộ dạng rất xấu, minh tinh danh viện tướng mạo xinh đẹp, xuất thân cùng thanh danh lại rất tệ hại, trong cảm nhận của cậu, người nào cũng không xứng với Sở công tử. Sở Tuần có thể lấy ai?

Sở Tuần hé miệng cười nói: “Là thế giao với nhà anh, biết nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, hai nhà sớm đã định rồi, anh khẳng định ở bên hắn.”

Sở Tuần trong lòng thoảng qua thân hình cao lớn nam tính tuấn lãng dương cương kia, gương mặt vừa khốc vừa anh tuấn, nhịn không được nhếch miệng cười toe.

Thang Gia Hạo vẻ mặt uể oải, nhưng cũng sớm có đoán trước, lông mi cụp xuống: “Em vài năm nữa tóm lại cũng phải kết hôn…… Em biết, trong lòng anh sớm đã có người khác, căn bản là xem em như kẻ ngốc.”

Sở Tuần nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Những lời này là thật tâm, nhưng mà Thang Gia Hạo bị Sở Tuần đùa giỡn quá nhiều, hiện giờ căn bản nhận không ra từ miệng Sở công tử đến tột cùng câu nào là thật, câu nào là hư tình giả ý.

Thang Gia Hạo đêm đó phi thường chủ động, quấn quít lấy Sở Tuần không cho ngủ, nếu là đêm cuối cùng, hai người trước khi chia tay giải tán phải hết sức làm tình một lần cuối, một đêm điên cuồng, đây mới là đàn ông.

Sở Tuần cùng Tiểu Thang gần như là vật lộn trên giường, nhéo cánh tay, nhéo đùi nhau, chăn bông đắp lại rồi xốc lên, đá tới đá lui, gối đầu đánh nghiêng cả đèn đầu giường.

Sở Tuần cuối cùng mệt mỏi, đầu nghiêng sang bên, tứ chi duỗi ra, nằm ngay đơ giả chết, “Em cứ ầm ĩ đi, anh ngủ, mệt lắm rồi, ngày mai còn đi làm.”

Sở Tuần nghiêng người đưa lưng lại, mặc kệ cậu ta. Thang Gia Hạo chưa từ bỏ ý định, từ phía sau ôm lấy Sở Tuần, ôm thắt lưng cọ mông nhau. Cậu cọ của mình đến nóng rực cứng lên, sau đó đưa tay đào chim to của Sở thiếu gia, đào tới nơi lại phát hiện người này mềm nhũn, xoa nắn thế nào cũng không cứng. Sở Tuần dáng người hoàn mỹ thon dài, bộ dạng chỗ kia thực đủ tư sắc, bộ lông rậm xoăn màu nâu phía dưới bụng, dương v*t hồng nhuận no đủ sáng bóng, nhưng sao làm thế nào cũng không thể khiến bổn thiếu gia thống khoái một lần? Người ngủ, chim chóc cũng đi ngủ theo à?!

Sở Tuần ngủ say phát ra tiếng ngáy khò khè, cái mũi nổi bong bóng, cả người lẫn chim đều nằm mơ đi gặp cái mông cong vểnh săn chắc của Nhị Võ nhà cậu.

Giữa trưa hôm sau, hai người từ trên lầu đi ra, còn khiến thư ký cùng nhân viên trong công ty đều ghé mắt một phen, châu đầu ghé tai bát quái, ai u Sở tổng đẹp trai tiêu sái phong lưu phóng khoáng của chúng ta……

Sở Tuần rất có phong độ tiễn Thang thiếu gia tới tận xe, Thang Gia Hạo quay đầu, đột nhiên kiễng chân tập kích……

Sở Tuần nhanh chóng ngửa mặt ra sau, động tác mau lẹ!

Thang thiếu gia gặm một hơi trên mặt Sở Tuần, cuối cùng vẫn là kém một tấc không hôn trúng cái miệng ngọt như mật của anh chàng phong lưu này, thật là chia tay cũng khiến người ta chết không cam lòng!

Hai người chỉ dây dưa nửa phút, một màn này bị mấy người bên kia đường thấy được toàn bộ.

Quán cà phê góc đường đi ra mấy người đàn ông thân hình cao to, bả vai rộng lớn dáng người cường tráng, vừa nhìn liền biết là đàn ông phương Bắc, khẩu âm thấp lại nặng, nghe ra là hán tử Sơn Đông.

Đó là Hoắc Truyền Võ cùng hai người bạn lớn lên từ nhỏ với anh, Quốc Khánh và Cát Tường.

Hoắc Truyền Võ sao lại ở đây? Vết thương cũ của anh sớm đã khỏi hẳn, cả người sinh long hoạt hổ. Mặt trên ra mệnh lệnh, để anh tạm lưu lại Bắc Kinh chờ đợi an bài công tác mới, tạm thời không thể về nhà. Mặt trên mấy ngày nay có nhiệm vụ trọng yếu đưa xuống, Hạ tổng vẫn do dự không quyết, đối với người nào đó, dùng, hay không dùng. Nếu không dùng Tiểu Hoắc, còn có thể dùng ai?

Truyền Võ trên người vẫn đang giữ tuyệt mật của nhà nước trong năm năm, các phương diện đều bị nghiêm khắc hạn chế. Anh ở Bắc Kinh cũng chỉ quen biết hai huynh đệ của mình. Gia đình hai người kia năm đó cũng bởi vì sự kiện kia mà bị cách chức biếm truất, về quê đi học. Hai người không đi lính, sau lại đi ra buôn bán, mở nhà máy, một lần nữa đến Bắc Kinh phát tài, cũng trở thành ông chủ nhỏ.

So ra, nghèo túng nhất lại là Hoắc gia lão Nhị.

Quốc Khánh châm cho Truyền Võ điếu thuốc, vừa đi vừa hỏi: “Nhị Võ, nhẫm cứ vậy xuất ngũ, quân tịch cũng không, bằng cấp cũng không, bộ đội sắp xếp cho nhẫm đến cái nhà xưởng vừa nhỏ vừa tàn? Vậy thôi, đến Bắc Kinh cùng huynh đệ làm ăn đi.”

Hoắc Truyền Võ hút thuốc, cũng không để ý.

Cát Tường nói: “Nhị Võ, mấy năm nay tết đến yêm về quê, hàng năm đều đến nhà nhẫm thăm hỏi, mẹ nhẫm vẫn nhắc tới nhẫm luôn.”

Truyền Võ lộ ra ý cười, ôm quyền: “Cám ơn.”

Truyền Võ khôi phục tên cũ. Anh mười mấy năm qua không tới Bắc Kinh, một lần nữa hiện thân, chỗ này cũng không ai biết chuyện của anh. Tội phạm hắc đạo “Hàn Thiên” ở Bắc Myanmar đã trở thành lịch sử, người này hoàn toàn không tồn tại trên đời. Anh hiện giờ chính là Hoắc gia Hoắc Truyền Võ, chẳng qua ở trước mặt bạn thân, lịch sử nằm vùng kinh tâm động phách, công trạng vinh quang chói lọi chỉ có thể mai một trong túi hồ sơ, huân chương không thể quang minh chính đại đeo trên ngực, người ngoài đều nghĩ anh là một tên lính xuất ngũ ngốc nghếch không tiền không thế không có chỗ tốt nào.

Hai anh em cố ý mang anh lính ngốc này đi mở mang tầm mắt, đi bộ ngắm cảnh trên đường Trường An. Quốc Khánh vừa nhấc đầu, nhíu mày nói: “Chậc, xem hai tên kia kìa, đi thặng sao vậy?” (Làm gì vậy?)

Cát Tường cũng nhìn thấy, cười mắng: “Mẹ ôi, ghê tởm quá đi, hai thằng đàn ông như vậy, còn hôn môi.”

Hoắc Truyền Võ phóng mắt nhìn mông lung, không để ý, tầm mắt đảo qua, bỗng dưng ngừng bước, ngây ngẩn cả người……

Quốc Khánh cùng Cát Tường không nhận ra Sở thiếu gia, dù sao rời khỏi đại viện đường Ngọc Tuyền đã lâu, hơn mười năm không gặp nhau, mười năm này quan cùng dân, cuộc sống tiêu chuẩn giữa các giai cấp trong xã hội kéo ra một rãnh lớn, căn bản không phải người trong cùng một giới.

Bên đường Trường An đậu chiếc xe mui trần đời mới sang quý của Thang thiếu gia, hai vị công tử nhà giàu quần áo chỉnh tề phong độ, Thang Gia Hạo hôn xong, còn chưa chịu thôi, nhéo tay Sở Tuần: “Đáng ghét, còn trốn người ta.”

Sở Tuần nghiêng đầu, lộ ra nụ cười mê người, vung tay lên. Trong tay cậu nếu có một cái khăn nhỏ, nhất định có thể vắt ra vài giọt nước mắt ly biệt lưu luyến, giống mấy cảnh mama lau khóe mắt.

Cậu cười đến thoải mái thích ý, thuần túy là tâm lý nhẹ nhõm, bớt đi một gánh nặng lớn khó giải quyết, dựa theo tâm tình tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, tự mình tiễn người, từ nay về sau đường ai nấy đi. Cậu nào biết, tôn phật Thang thiếu gia này cũng không dễ phủi như vậy, thế nhưng lại vừa vặn bị Hoắc gia gặp phải.

Sở Tuần cười đến tuấn mỹ, mặt mày cong thành trăng lưỡi liềm, eo thon khẽ xoay, còn hơi nghiêng về phía trước, tựa như thân sĩ cúi đầu trước mỹ nữ, bày ra tư thế “Mời” với Tiểu Thang. Hoắc Truyền Võ từ phía xa kinh ngạc nhìn thấy, hốc mắt ảm đạm lạnh đi, trong lòng chua lòm, đau như bị kim đâm. Sở Tuần để cho người khác hôn?

Cát Tường quay sang: “Trong phố nhỏ kia có một nhà tắm không tồi, Nhị Võ, đi.”

Hoắc Truyền Võ vốn không có ý định đến đó. Anh lạnh lùng liếc nhìn Sở Tuần, rồi đi cùng anh em.

Một phòng ba giường nhỏ, ba hán tử nửa thân trần nằm sấp trên giường, mát xa.

Hoắc Tiểu Nhị ban đầu ngượng ngùng cởi, khóe miệng lộ ra ngại ngùng: “Đuổi thặng sao a (Làm gì vậy?), lớn vậy còn ở bên ngoài cởi quần áo.”

Người này một khi xấu hổ, nói chuyện giọng liền mềm, thanh âm cùng thân hình cực không tương xứng, nghe lại càng thú vị.

Quốc Khánh cùng Cát Tường đều đã sớm lột sạch, dáng người vạm vỡ, nằm sấp trên giường, hạ thân quấn khăn lông, xoay qua, cùng nhau chê cười anh: “Ai u Nhị Võ nhẫm bao nhiêu tuổi rồi mà còn như vậy, cởi chạy nhanh đi, ngượng ngùng cái gì?”

Quốc Khánh nói: “Nhẫm không phải từ trong bụng mẹ đã trần truồng sao?”

Cát Tường ha ha cười nói: “Nhẫm bao nhiêu năm rồi chưa làm qua xoa bóp mát xa nắn chân hả? Nhẫm đồ dế nhũi!”

Hoắc Truyền Võ thực chưa từng làm mấy thứ này, không quen, quả thật là dế nhũi, hơn nữa trời sinh nội hướng, không muốn tiếp xúc với người ngoài, cũng không thích cùng người xa lạ ở bên cạnh mát xa, để người ta sờ mình.

Hai anh em kia ban đầu gọi tới ba nhân viên nữ, Truyền Võ vừa thấy là nữ: “Từ bỏ, không làm.”

Quốc Khánh trừng mắt: “Nhẫm nghĩ đi đâu vậy, trung y xoa bóp mát xa, cũng không phải cái kia!”

Hoắc Truyền Võ đanh mặt, vẻ mặt nghiêm túc cứng nhắc cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm, bướng bỉnh lắc đầu: “Yêm không làm.”

Nhân viên nữ kia trắng mặt liếc anh, thực mất hứng, anh là ai a? Anh nghĩ chúng tôi là tiểu thư mại dâm sao, tên nhà quê, anh có tiền chúng tôi cũng không hầu hạ.

Quốc Khánh không có cách với anh, cố ý gọi tới một nhân viên nam. Cậu trai mới vừa ấn tay đến thắt lưng, cơ bắp phần eo của Truyền Võ liền căng chặt, xoay người bỏ tay đối phương ra: “Đừng động, không làm nữa.”

Kết quả chính là một phòng ba giường, hai anh em kia làm mát xa, Hoắc Truyền Võ để lưng trần nằm sấp trên giường, ngủ ngon. Quốc Khánh tức giận, khoát tay chặn lại nhân viên phục vụ: “Đừng để ý tên dế nhũi kia, nhẫm ấn trên người yêm hai lần, yêm trả tiền cho hắn, đem hai phần tiền ấn cho lão tử!”

Trong phòng thực ấm áp, giường còn thực thoải mái, Hoắc gia trực tiếp nằm sấp ngủ, hai chân duỗi thẳng, khẽ thổi bong bóng mũi.

Nguồn:

Anh cũng không biết hai người bạn từ khi nào đã quấn khăn đi ra ngoài, ở hồ nước nóng dưới lầu ngâm mình. Anh ngủ thực say, mông lung cảm thấy ánh đèn tối đi, cửa phòng khóa lại.

Khóe mắt thoáng qua một thân ảnh thon gầy đeo khẩu trang, mặc áo trắng của nhân viên, một đôi tay ấm áp nhẵn nhụi dừng trên lưng anh, Hoắc Truyền Võ giật mình, bất ngờ, thần kinh chiến đấu phản xạ có điều kiện, mạnh giật khuỷu tay ra sau!

Đây là chiêu Hàn Thiên ở trên quyền đài tập kích Richard Chung, một khuỷu tay đánh xuống đem trán Richard Chung sưng tấy, mi cốt vỡ tan.

“A ——”

Hoắc Truyền Võ nghe thấy tiếng liền mạnh mẽ thu tay, bả vai thiếu chút nữa rời ra, rút gân!

Sở Tuần làm như trúng chiêu ôm lấy tay anh, thuận thế ba chân bốn cẳng vật ngã trên người anh, học xấu rầm rì: “Ai u, cậu đánh tôi, cậu dám đánh tôi ——”

Hoắc Truyền Võ khẽ nhếch miệng, xoa bả vai: “Đuổi thặng sao?” (Làm gì vậy?)

Sở Tuần trầm mặt: “Còn nói tôi, cậu đuổi thặng sao?!” (Cậu làm gì đó?)

Hoắc Truyền Võ ung dung: “Cậu mặc quần áo bọn họ?”

Sở Tuần nheo lại đôi mắt nhỏ, con ngươi nhìn kỹ, cách khăn lông xem hết từ trên xuống dưới: “Đều cởi hết?”

Truyền Võ đặc biệt thành thật nói: “Còn quần lót.”

Sở Tuần khinh thường nói: “Quần nhỏ màu trắng, Nhị gia đã sớm mẹ nó nhìn thấy.”

“Ai, nữ không cần, nam cũng không muốn, vậy cậu muốn dạng gì đây? Nói tôi nghe một chút ——”

Sở Tuần cười đến mờ ám, giọng điệu đùa cợt.

Truyền Võ thế mới biết đối phương đã nghe lén toàn bộ, Tiểu Tuần cậu sao lại hư thế hả!

Mới vừa rồi trên đường, Hoắc Truyền Võ nhìn thấy Sở Tuần, xoay mặt bỏ đi. Sở Tuần tiễn Thang thiếu gia, quay lại, lập tức nhìn thấy hình bóng Truyền Võ lướt qua. Người này lạnh lùng nghiêm mặt, vẻ mặt giận dữ cô đơn, nhanh chóng xoay người bước đi?! Sở Tuần nhìn liền biết động chuyện, cái cậu này, còn biết phát cáu đấy.

Hai người im lặng đối diện, Sở Tuần chậm rãi xoay người anh lại: “Nằm sấp nào, tôi ấn cho cậu.”

Hoắc Truyền Võ lúc này không phản kháng, không để Sở Tuần đi. Nhân viên nữ không được, nhân viên nam cũng không được, nhưng Sở Tuần không giống…… Sở Tuần không phải nam cũng không phải nữ, người này chính là Sở Tuần, không giống những người khác.

Sườn mặt Hoắc Truyền Võ thực anh tuấn. Sở Tuần mát xa gáy cùng bả vai của anh, phác họa đường nét khuôn mặt Nhị Võ. Hình xăm hoa hướng dương sau gáy trong lúc nằm viện đã được xóa đi, vết sẹo ngang má phải cũng được xử lý, vết sẹo đỏ sậm đáng sợ hóa thành một đường trắng nhạt mỏng manh. Không phải lãnh đạo chỉnh dung cho đồng chí Tiểu Hoắc, mà là loại bỏ dấu hiệu khiến bại lộ thân phận.

Sở Tuần tách hai đùi khóa ngồi trên thắt lưng Truyền Võ, đùi trong cọ xát vào thắt lưng anh. Hai tay cậu dùng sức đẩy xuống, xương bả vai của Truyền Võ ở trong lòng bàn tay cậu run lên, lại căng cứng, tựa như khó nhịn nhiệt độ trong lòng bàn tay cậu. Tấm lưng kiện mỹ như con bướm mở rộng hai cánh, cơ bắp tuyệt đẹp, thu hẹp dần vào thắt lưng, đường mông cong lên no đủ, rãnh mông thực sâu.

Mười ngón tay Sở Tuần ấm mềm dài mảnh, sờ xuống từng tấc từng tấc một, cẩn thận mát xa, ấn từng bắp thịt, từng khớp xương. Ấn đến huyệt vị, Truyền Võ bỗng dưng vùi mặt vào gối đầu, lồng ngực phủ một tầng mồ hôi mỏng……

Rất thư thái, chưa từng thoải mái hưởng thụ như vậy.

Sở Tuần còn cứ vậy ấn xuống nữa, anh liền cương, đũng quần nhô lên. Có thể là tách ra lâu lắm, phương diện kia rất mẫn cảm, hai người cọ một hồi anh liền chịu không nổi.

Hoắc Truyền Võ từ trong gối đầu lộ ra một con mắt dài nhỏ, ánh mắt hỗn độn, say mê. Anh ngại nói với Sở Tuần, hai tháng ở bệnh viện, đêm dài an tĩnh trằn trọc nhớ đến ai, buổi tối ngủ không được, buổi sáng thức dậy luống cuống tay chân giặt quần lót, trong phòng bệnh treo một dãy quần lót……

Tuần công tử làm thực chuyên tâm, tận hết sức lực lấy lòng, trên trán xuất mồ hôi. Cậu là ai chứ? Cậu đời này từng nhọc công làm việc hầu hạ người thế này sao?

Sở Tuần biết Nhị Võ khẳng định thấy.

Hoắc Truyền Võ cũng biết, Sở Tuần thấy, đuổi lại đây.

Truyền Võ đâu chỉ thấy công tử ca trắng mịn phong tao kia ôm gặm Sở Tuần, anh còn thấy nhiều hơn thế. Ở trang viên Kim Bách Thắng, anh nhìn thấy cận vệ kia hôn lên tóc Sở Tuần, hai người ngủ cùng một phòng.

Có một số việc anh cho tới bây giờ không mở miệng hỏi, không tất yếu, tách ra nhiều năm như vậy, song phương đều là đại nam nhân, Tiểu Tuần nhất định có cuộc sống của mình, có bằng hữu của mình. Anh không muốn can thiệp đối phương, không nghĩ cãi nhau, bản thân tựa hồ cũng không có tư cách can thiệp, nói cái gì?

Truyền Võ nằm sấp ngẩn người, thất thần, Sở Tuần cố ý nhéo nách anh, nhéo thắt lưng, rồi lại nhéo mông anh, anh ngứa chỗ nào liền nhéo chỗ đó!

Truyền Võ bị nhéo đến mức mông run lên, khăn cũng trượt xuống dưới, lộ ra quần lót. Quần lót trắng bao không hết cái mông rắn chắc bắp thịt căng đầy, lộ ra da thịt, nhất thời xấu hổ.

Truyền Võ: “Đừng nháo.”

Sở Tuần cố ý chọc anh, cười hì hì nghịch ngợm: “Tôi cứ nháo, cứ nhéo cậu……”

Sở Tuần ngang ngược cưỡi người, Truyền Võ thô thanh thở dốc, cơ thể xinh đẹp màu nâu nhạt sáng bóng ở dưới thân Sở Tuần vặn vẹo rối rắm, hai chân lại không dám giãy dụa quá mức, sợ đạp người xuống dưới giường.

Sở Tuần nhanh mắt nhanh tay, ngón tay cực kỳ linh hoạt, trêu cợt người rất lão luyện, không để cho phản kháng, chuyên chọc vào những nơi không che chắn trên cơ thể Truyền Võ, chọc thắt lưng cùng đùi anh……

“Ai, Tiểu Tuần!”

“Đừng nháo.”

“Đừng náo loạn!”

“Nhẫm người này, đừng náo loạn……”

Hoắc gia bị tiện chiêu chó con mèo con chọc phiền, hùng sư đột ngột vẫy đuôi xoay người, bốn móng vuốt dứt khoát lưu loát phản áp người, khi phát lực cơ ngực cùng cơ tay cứng như sắt!

Sở Tuần ha ha ha, tươi cười chậm rãi thu vào khóe miệng, ánh mắt tối đen thâm thúy.

Truyền Võ áp xong mới phát giác không tốt lắm, bản thân xích lõa chỉ mặc quần lót, chỗ phồng lên để trên đùi đối phương. Ở bên ngoài, hai người thân phận có hạn, cực lực nhẫn nại, hầu kết Truyền Võ đổ mồ hôi ròng ròng.

Hai người đều biết “Nháo” ở đây là cái gì. Sở Tuần ngoài miệng không nói, đây là chạy tới dỗ dành cậu bé của cậu. Truyền Võ thực không có cách với Sở Tuần, nguyên bản một người rắn rỏi mặt ngoài kiên cường bên trong yếu ớt, trái tim bị châm đầy lỗ nhỏ nhìn không thấy, bàn tay Sở Tuần ấm áp như có ma lực, giống lò sưởi nhỏ, giao toàn bộ những lỗ hổng nơi trái tim cho cậu xoa bằng.

Hoắc Truyền Võ người này, lần nào cũng bị chèn ép đến không có chỗ trốn, khàn giọng nói “Đừng náo loạn”, đường nét lãnh ngạnh trên mặt chợt biến mềm mại, trên mặt lộ ra một má lúm đồng tiền, đặc biệt chọc người.

Hoắc Truyền Võ thấp giọng hỏi: “Nhẫm cũng mát xa cho người khác?”

Sở Tuần nằm ngửa cười, nụ cười hồn nhiên lại mang chút tinh nghịch, cố ý học đại hán tử: “Yêm mạt du đâu!” (Tôi không có!)

Truyền Võ phốc một tiếng cười ra, phía sau lưng kịch liệt run rẩy: “Nhẫm cũng thật nhận người.”

Sở Tuần nhìn sâu vào anh, hàm ý sâu xa: “Tay tôi không nóng với người khác, chỉ nóng với cậu.”

Tai Truyền Võ liền đỏ, xoay mặt đi, lập tức ngồi dậy, đưa lưng về phía cậu, mím chặt môi, trầm mặc không nói gì.

Hai người ai cũng không vạch trần, nhưng là Sở Tuần biết, Nhị Võ nhớ rõ cậu đã từng nói với anh những lời này.

Sở Tuần đưa tay xoa bóp khuôn mặt buồn bã đỏ lên của Nhị Võ. Có một số việc tôi hiện tại không thể thẳng thắn với cậu, có chút chuyện bây giờ tôi chưa thể nói với cậu, có lẽ ba năm, năm năm sau, chúng ta cũng không phải thân phận hiện tại, tôi sẽ nói rõ ràng cho cậu.

Sở Tuần thật tâm cũng không áy náy hổ thẹn. Cậu làm những việc này, đó là công việc của cậu, công việc cùng tình cảm cậu phân rất rõ ràng. Muốn nói áy náy, cậu cảm thấy người mình càng có lỗi là Thang Gia Hạo, tuyệt đối không phải Hoắc Truyền Võ. Nhiều năm nay cậu có lỗi với rất nhiều người, duy độc không có lỗi với Nhị Võ. Cậu ngày thường đối đãi một ngàn người có một ngàn khuôn mặt, cũng chỉ có đối mặt Nhị Võ, cậu hoàn toàn thiệt tình, không mang theo giả dối.

Hai cậu bạn thân kia đi ngâm nước nóng sắp trở lại, Sở Tuần đeo khẩu trang tránh đi, trước khi đi cách khăn lông vỗ một chưởng lên mông Hoắc Truyền Võ.

Cậu ở hành lang nhận được điện thoại của cấp trên.

Sở Tuần lơ đãng, thấp giọng nói: “Con đang ở cùng hắn, trong nhà tắm.”

Hạ Thành thực nghiêm túc: “Về sau đừng ở chỗ công cộng tiếp xúc với Tiểu Hoắc, tận lực làm bộ như không biết.”

Sở Tuần vẫn chưa hiểu được thâm ý: “Tụi con chỉ ngâm mình thôi…… A, được rồi.”

Hạ Thành nói: “Tây Sơn chỗ cũ, thượng cấp có nhiệm vụ bố trí cho các cậu.”

Sở Tuần giật mình, ý của Hạ bộ trưởng, bố trí nhiệm vụ cho “các cậu”……

Sở Tuần lặng lẽ đổi trang phục rời khỏi nhà tắm, cuối hàng hiên hiện ra một đôi mắt khôn khéo nhìn chăm chú.

Sở Tuần không nghĩ tới, cậu bình thường khôn khéo nhanh nhẹn, theo dõi người khác, thế nhưng bên cạnh cậu cũng có người theo dõi. Đi bộ ven bờ sông, sao có thể không ướt giày, đều sẽ bại lộ dấu vết rước lấy hiềm nghi.

Người này là một người bạn làm ăn của Thang thiếu gia, tên Jim, thuộc loại bạn nhậu, trong giới này không tính quá thân cận, nhưng tụ hội thường xuyên cùng nhau chơi bời. Jim cũng từng thông qua Thang thiếu gia giật dây, liều mạng muốn cọ sòng bài của Sở công tử, muốn cùng Sở Tuần lôi kéo làm quen, nhưng là Sở Tuần Thẩm Bác Văn bọn họ rất kén người làm bạn, Sở công tử không vừa mắt, anh có tới tặng tiền cũng không mang anh cùng chơi.

Người này lách mình ở nơi bí mật, cầm điện thoại: “Thang công tử, tôi đang ở nhà tắm Lãng Tiên, cậu biết tôi gặp ai không?”

Thang thiếu gia không có tâm tình, lười biếng: “Ai a ——”

Jim hắc hắc cười nói: “Tiểu Thang, Sở công tử cậu yêu thích kia, đang ở cùng một người đàn ông.”

Thang Gia Hạo: “Đừng nói bậy, tôi vừa rồi mới ở cùng anh ấy đây.”

Jim: “Hai người kia vừa mới ở phòng mát xa làm, cỡi hết lăn cùng một chỗ, tôi thấy toàn bộ, ảnh chụp đều ở trong tay tôi, cậu thật đáng thương.”

“Tiểu Thang, cậu để người ta xem như kẻ ngốc đùa giỡn từ đầu đến đuôi, tốn mấy trăm vạn, còn ký hợp đồng ngàn vạn, đem nửa gia sản bồi vào. Tôi sớm đã nhắc nhở cậu, Sở Tuần có mục đích, người này xuống tay thực hắc, hắn đang tính kế công ty cậu, sản nghiệp Thịnh Cơ nhà cậu.”

Thang Gia Hạo hốc mắt nóng lên, không tin: “Sở Tuần sẽ không đùa giỡn tôi như vậy, anh ấy vì sao phải làm vậy?”

“Anh ấy không phải là loại người âm hiểm, anh ấy không xấu xa như vậy……”

“Hắn thực dám làm vậy, khi dễ tôi, tôi… Tôi… Tôi sẽ không để yên cho hắn!”

Thang thiếu gia bị đối phương châm ngòi đổ thêm dầu vào lửa, mắt đỏ lên, nói như thế.