Về Tình Yêu Chúng Ta Hiểu Quá Ít

Chương 20




Mới qua khai giảng hai tháng, khoảng thời gian này của học kỳ chính là dành cho mọi người chơi đùa vui vẻ, thứ nhất không phải lo lắng mấy chuyện thi cử, thứ hai tiền bạc trong tay cũng dư dả.

Tôi cùng Lục Tử Kiện sa đọa suốt mấy cái cuối tuần, dần dần cảm thấy được chút kỳ quái.

Một hôm, tôi cuối cùng cũng bắt được cơ hội, tra khảo đối phương: “Nói đi, thành thật khai báo cho em, mau.”

“Gì cơ?” Nó vẫn giả ngu.

“Biết chính sách của em là gì không?”

“Biết.”  Lời uy hiếp của tôi bắt đầu phát huy tác dụng, nó đành thành thật, “Thẳng thắn thì khoan hồng, kháng cự liền nghiêm phạt.”

“Ừ, tốt, thái độ không tồi. Mau…cho anh một cơ hội nữa.”

“Là tiền mừng tuổi mà! Của ba mẹ… Còn có họ hàng… Còn mụ phù thủy nữa…” Nó dừng lại một chút, chỉ hận không thể cắn đứt luôn đầu lưỡi của chính mình.

Tôi biết mà! Trước mặt tôi còn dám nói dối? Kẻ dạy được nó còn chưa sinh ra đâu nhé!

“Mụ phù thủy cho anh nhiều hay ít?” …

“Vì cái gì chị ta cho anh nhiều tiền như vậy! Chị ta có bắt trao đổi có hại gì không?”

Sau khi tra khảo xong, tôi thiếu chút nữa giận đến ngất đi! Thì ra, tên Kiện heo này không cần đến Lục Tử Nhu hành hạ tra tấn, cưỡng bức dụ dỗ, liền đem vấn đề riêng tư của chúng tôi khai ra sạch sành sanh. Đổi lại, mụ phù thủy đem tiền mừng tuổi nhét đầy túi cho nó coi như chút an ủi.

“Anh vốn không định nói nhiều đâu, nhưng chị ta nhất định không để yên. Anh nghĩ dù sao cũng lừa không được, hơn nữa còn có ưu đãi, với hai ta cũng không hại gì…”

“Anh… Anh…” Tôi như cảm giác máu đang tràn lên não, “Em từ này về sau không bao giờ…gọi anh là heo nữa!”

“Hở?” Đói phương xem chừng không hiểu được ngụ ý trong đó.

“Tiếp tục sỉ nhục loài heo như vậy, em thật không làm nổi nữa!”

Hậu quả to lớn nhất của sự kiện này, chính là tôi thề không bao giờ dám đặt chân đến Lục gia nữa. Phải biết như thế chính là phải hy sinh thật nhiều lắm, nhớ đến tay nghề của mẹ Lục, tôi liền không thể ăn ngon, sau đó thành ra tuyệt thực, còn kéo thêm Lục Tử Kiện áy náy, nuốt cũng chẳng vào. Hừ, đây chính là sự trả thù của tôi dành cho nó!

***

Mùa xuân tới rồi, Lục Tử Kiện lại bắt đầu thời kỳ động dục, suốt ngày quấn lấy tôi cầu hoan. Có điều, trong trường học kiếm đâu được chỗ nào bí mật đây? Bình  thường hai đứa làm này nọ đều vô cùng vất vả. Vì thế, nó đề nghị tôi về nhà.

Nhà của nó nhất định không xong, cho nên về nhà tôi chính là lựa chọn duy nhất.

Dù sao, đối với quan hệ giữa hai đứa tôi, trong lòng cả nhà đều biết rõ, thêm Lục Tử Kiện da mặt quá dày, cho nên cứ mỗi cuối tuần, chúng tôi lại thường xuyên ra vào Lâm gia.

Dần dần, tôi cũng hiểu được khổ tâm của Tử Kiện khi cố gắng dùng vẻ mặt ôn hòa để đối diện với ba tôi. Như lời nó nói: “Ông là người bảo thủ, không thể tiếp nhận chuyện của hai đứa mình cũng là bình thường, mà đồng ý mới là bất bình thường. Được như hiện tại đã là không dễ dàng gì, không phải đều là vì em sao, em còn cái gì khiến bản thân không thể thả lỏng đây?”

Ba tôi hình như có để tâm đến thằng con này, dù sao thì trong người tôi còn chảy dòng máu của ông. Nhưng mà vực thẳm mười mấy năm kia, thật không dễ lấp đi. Tử Kiện nói tôi thuộc loại người thiếu nhiệt huyết, phải từ từ mà tiến thôi.

Chỉ có Tử Kiện nhà tôi, thật giống như cá gặp nước. Ba và dì Lâm giống như thèm con trai, vừa trông thấy nó mặt mày liền hớn hở. Ngay cả Gia Minh ban đầu có chút không tự nhiên cuối cùng vẫn bị tên kia thu phục, thân thiết theo đuôi gọi anh Tử Kiện anh Tử Kiện lui.

Sao nó không nộp đơn đi học trường ngoại giao nhỉ? đúng là phí một tài năng.

Nó luôn tìm mọi cơ hội đối với ba tôi nói bóng nói gió thăm dò chút chuyện, còn biết được hạng mục hợp tác của nhà tôi cùng Cao gia tiến hành rất thuận lợi, cũng coi như giúp tôi giải quyết chút khúc mắc trong lòng.

Có lẽ, tôi nhiều lúc quả thật rất vô tâm.

Có một lần khi Cao Tường tặng quà sinh nhật, tôi còn chẳng để ý trong đó là gì. Lại thêm khi ấy Tử Kiện đứng ngay bên cạnh, thuận tay nhận thay. Sau này, tôi mới biết ra tên kia đem quà đi cho người khác, quả thật không có đầu óc kinh tế gì cả. Người như Cao Tường tặng quà, kia nhất định là đồ có giá trị. Cái tên này thật thích ăn dấm chua, chẳng biết muốn ăn đến khi nào đây.

Mà sỡ dĩ, câu nói khi ấy của Cao Tường tôi nghe được, thật ra bởi vì Tử Kiện bận cầm nhiều đồ trên tay, nên không kịp che lại hai tai tôi.

“Bảo Bảo, nếu sau này gặp chuyện không vui, đừng bận tâm mà hãy đến tìm anh. Vòng tay anh luôn rộng mở với em.” Nói buồn nôn một chút là, như vậy mới hợp với con người anh tuấn này. Khuôn mặt thâm tình thế kia, thật xứng là cảnh đẹp ý vui.

Bất quá, tôi vẫn như cũ hận Cao Tường. Những lời này một chút giá trị thực tiễn cũng không đáng, thêm nữa còn để tôi bị Tử Kiện bắt được nhược điểm, giành mất một tháng chủ động trên giường, cộng thêm hung tợn uy hiếp: “Em nếu dám trèo tường, anh liền khiến em cả đời không trở lên được!”

Nó cũng không ngẫm lại bản thân đi, tôi mỗi ngày đều bị nó làm tới làm lui, lấy đâu tinh lực dư thừa đi trêu hoa ghẹo nguyệt đây?

***

Đã sắp mười ba phút hai mươi bốn giây, tôi nhìn xuống đồng hồ, bụng tức anh ách.

Lục Tử Kiện bị hoa khôi của khoa quấn đến mất kiên nhẫn, lại thêm sợ rằng tôi sẽ bỏ đi mất, ánh mắt không ngừng liếc qua, ở trên người tôi đảo tới đảo lui.

Cuối cùng đả được thả đi, đối phương lết sang vỗ vai tôi một cái.

Tôi thản nhiên hếch mặt, ý bảo chớ chọc vào, rất phiền.

“Chờ rất sốt ruột sao? Lần sau gặp cô ta, anh nhất định đi đường vòng!”

“Không cần. Lần sau gặp cô ta, em đi.” Tôi bước nhanh về phía trước, tỏ ra không hiểu ý nó.

“Em nói gì đó? Em có ý gì?” Nó sững sốt, giữ chặt tôi lại, cũng có chút không khách khí.

“Anh thông minh như vậy, còn không hiểu sao? Người như vậy rất thích hợp để chọn làm bạn gái đó.”

“Em ghen đi? Anh có em rồi, sao còn dám hai lòng? Hí hí…”

“Ít cợt nhã với em! Em nói sự thật đó!”

“Đến bây giờ em còn nói như vậy?!” Nó thật sự tức giận, khuôn mặt đỏ tím, tay cũng giơ sẵn lên cao.

Nó còn dám đánh tôi?

“Hiện tại còn chưa có trễ, làm gì đó vẫn còn kịp. Anh cứ đi tìm bạn gái, không cần lén lút quan hệ với em nữa!” Tôi bắt đầu nói ra mấy lời trái lòng.

“Em không phải trách anh vẫn còn giấu giếm gia đình chứ? Phải hay không?!” Nó hỏi thẳng tôi.

“Em không có nói vậy! Gạt được thì tốt, khỏi phiền toái!”

Nhìn biểu tình của đối phương, xem chừng giống như muốn thật sự đánh nhau tới nơi. Tôi chống nạnh, trừng mắt nhìn nó. Ánh mắt tên kia rọi lòe lòe, sau đó quay đầu bỏ đi.

Đây là chuyện xảy ra hồi ba giờ, mà hiện tại đã là sáu giờ, nó vẫn còn không để ý tới tôi.

Sáng sớm tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn một mình nó, hình như đang có việc đợi tôi. Tôi thật cao hứng, tên kia cuối cùng đã hết giận. Tôi ngồi lại, chuẩn bị tâm lý, mặc kệ đối phương nói gì, đều sẽ bày ra khuôn mặt tươi cười mà đáp lại.

Nó nghe được tiếng động của tôi, vẫn không buồn quay đầu lại, chỉ nhìn vào khoảng không mà nói: “Anh về nhà đây, lấy phí sinh hoạt.”

Tôi ngây người, nhìn đối phương rời khỏi ký túc xá, bóng dáng xa dần.

Nó là thật sự về nhà lấy phí sinh hoạt sao? Nói không chừng này chỉ là cái cớ, để né tránh tôi đây mà. Được, giỏi lắm, có bản lĩnh thì cả đời này đừng quan tâm ông đây!

Kỳ thực, ngày đó tôi tức giận cũng có phần không đúng. Chẳng biết làm sao lại thành như vậy, nhìn tên kia với Hoa khôi nói chuyện vui vẻ, cảm giác rất không thoải mái. Tôi cũng không phải thật sự muốn nó cùng người trong nhà ngả bài, Lục ba Lục mẹ dịu dàng như vậy, tưởng tượng đến cảnh bọn họ thường tâm, tôi liền thấy áy náy.

Tôi nằm trên giường, suy nghĩ miên man, muốn ngủ trưa cũng chẳng xong.

Di động rung lên. Có khi nào là Tử Kiện không? Tôi vội vàng bắt máy, là số của đối phương!

Tôi cố gắng để cho giọng mình có vẻ bất cần, không cao hứng: “Hở?”

Thanh âm Lục Tử Nhu vang lên, vừa lo lắng còn có kích động: “Là Bảo Bảo phải không?! Em mau tới đây! Kiện heo nó… Ai dà…”

Lòng tôi giống như bị thứ gì đó phang mạnh, gáy ứa đầy mồ hôi, thanh âm run rẩy: “Hắn… Hắn…bị làm sao vậy?”

Đại não tôi trống rỗng, vọt ra khỏi cổng, ngăn lại một chiếc taxi, chạy thẳng đến nhà Tử Kiện.

Nó rốt cuộc làm sao vậy? Bệnh cấp tính? Sáng sớm nay rõ ràng vẫn khỏe mạnh lắm mà! Vừa về đến nhà… Có khi nào tên kia giận quá không suy nghĩ mà ngả bài với người trong nhà không? Càng nghĩ càng thấy đáng ngờ, tưởng tượng đến cảnh nó hiện tại thương tích đầy mình, lòng tôi liền đau vô hạn, đau đến cả người phát lạnh.

Tới được nhà nó, người tôi đều là mồ hôi. Hai ba bước đã vọt đến trước cửa, rung chuông.

Lục Tử Nhu ra mở cửa.

Tôi vừa thấy chị ta liền hỏi: “Tử Kiện đâu?”

“Nó ở trong phòng của mình.” Chị ta lạnh nhạt đáp.

Tử Kiện nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường, không chút động đậy.

“Tử Kiện!” Tôi gọi nó một tiếng, sau đó liền bổ nhào lên người đối phương, òa khóc.

“Ừ…” Nó hừ một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt. Nhìn thấy tôi, nó có chút sửng sốt.

“Anh tỉnh rồi?” Tôi thật sự mừng rỡ, ôm chầm lấy mặt nó mà vừa hôn vừa khóc.

“Bảo Bảo… Em bị sao vậy? Sao lại khóc? Đừng khóc, đừng khóc mà…” Nó đáp lại nụ hôn của tôi, lại khẽ dỗ dành.

“Anh sao? Anh thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nó, kỳ quái, gương mặt đối phương đỏ hồng, tinh thần xem chừng vẫn rất tốt.

“Anh hả? Anh tốt lắm mà!” Tên kia ngơ ngơ ngác ngác trả lời tôi.

“Vậy anh vừa rồi… Như thế nào không nhúc nhích gì hết vậy?”

“Anh đang ngủ trưa mà, sao thế?”

Hai đứa ngây ngốc nhìn nhau, sao lại thành ra thế này?

“Òa… Thật cảm động quá đi!” Thanh âm rung rợn của Lục Tử Nhu từ cửa truyền tới.

Cả hai cùng quay đầu, bắt gặp Lục Tử Nhu gian xảo tựa bên cửa, tủm tỉm cười với chúng tôi: “Bảo Bảo, yêu Kiện heo nhà chị đến vậy sao? Ai chà, cũng không uổng mối tình thắm thiết tên ngu ngốc này dành cho cưng.”

Tử Kiện lập tức cảnh giác hỏi: “Chị đã giở trò gì đó?”

“Dữ dằn cái gì chứ, gọi một cú điện thoại thôi mà.” Chị ta nhún nhún vại, còn bày ra bộ dạng đắc ý: “Ai kêu nhà mi vừa về nhà liền gào thét phải trở lại trường, hiện tại Bảo Bảo cũng đến đây rồi, không còn vội vàng bỏ đi nữa chứ?”

Tôi bi phẫn nhìn chị ta: “Cái đồ đại lừa đảo kia ~~~!”

Đối phương đắc ý vung vẩy: “Là tại cưng nghĩ xúi quẩy thôi! Chị đây nào có nói dối câu nào! Cưng ngẫm lại xem có phải hay không!” Nhìn biểu tình của chị ta, xem chừng là đang tự đắc về bản thân đây.

Trời ạ, nhà Tử Kiện sao lại chứa chấp một mụ ma nữ thế này đây!

Tôi rúc trong ngực Tử Kiện, nhỏ giọng hỏi: “Tử Kiện này… Anh không giận chứ hả?”

Nó nhẹ nhàng hôn hôn mặt tôi: “Bảo Bảo ngốc nghếch… Có khi anh thật muốn chọc em tức chết! Ai da, nhưng anh làm sao nỡ để em ủy khuất. Chính là, em nghĩ mà xem, chúng ta bây giờ còn phải dựa vào cha mẹ, anh nào có đủ năng lực bảo vệ em. Chờ cả hai sau này tốt nghiệp rồi, anh nhất định công khai quan hệ của tụi mình, sẽ không để em chịu ủy khuất nữa. Tin tưởng anh đi, anh sẽ yêu em thật nhiều, khiến cho em hạnh phúc!”

Tôi mếu máo sắp khóc: “Được, em tin anh!”

Ngày mai là sinh nhật Tử Kiện, tôi vốn định tự thắt trên người mình một cái nơ, sau đó đem bản thân tặng cho nó. Sau tưởng tượng đến, tôi tùy thời đều có thể cùng nó trên giường, như vậy cũng không tính là thành ý cho lắm.

Cuối cùng, đợi mãi đến lúc tên nằm bên cạnh đã ngủ say, tôi ngồi lên, bắt đầu luyện tập cho tình huống tặng quà vào ngày mai. Tôi ngoái nhìn sườn mặt nó đang khi ngủ, nhẹ nhàng nói ra: “Tử Kiện, em yêu anh. Tử Kiện, em yêu anh. Tử Kiện, em yêu anh.”

Rõ ràng, hiện tại chữ nghĩa rất ư trôi chảy, vì cái gì, đến thời điểm bị tên kia nhìn thẳng, tôi liền nói không nên lời? Tôi lại tiếp tục, luyện thêm chục lần nữa, ngày mại nhất định có chuyện gì đi nữa, cũng không thể thất bại. Tưởng tượng đến phản ứng đối phương lúc nhận quà, tâm liền bừng bừng khí thế.

Luyện trôi chảy rồi, tôi quyết định nghỉ ngơi, vừa đặt lưng nằm xuống, tên kia liền trở mình, đem tôi kéo vào trong lòng. Tôi suýt chút nữa bị dọa nhảy dựng lên, sẽ không phải bị tôi đánh thức đi? Im lặng liếc mắt dò xét, phát hiện nó còn đang ngủ đến quên trời quên đất, không biết có phải vừa mơ thấy gì đó mà khóe miệng còn đang nhếch cao.

Tôi an tâm nhắm mắt lại, đêm nay nhất định mộng đẹp.

Ngày mai chắc chắn phải tặng quà thành công.

Tử Kiện, em yêu anh.

H O À N