Vì Anh Nghiện Em Rồi

Chương 12: Vì anh là núi (Phần 2)




Rồi chẳng để tôi kịp phản ứng, nó ấn tôi ngồi xuống cái ghế gần nhất... quỳ xuống nắn khớp chân cho tôi. Đau nhói! Tôi quên cả xấu hổ, kêu lên:

- Á! Đau! Nhẹ thôi! Anh muốn vặn chân tôi ra đấy à?

Sơn ngước nhìn tôi, cười hiền lành:

- Anh xin lỗi.

Tôi đứng tim. Sơn cười đẹp quá. Mặt tôi nghệt ra y hệt con ngố. Bỗng Huy lên tiếng:

- Hết giờ riêng tư, mời "Vợ chồng A Phủ" ổn định tinh thần chúng ta vào vấn đề chính!

Ngay lập tức Sơn lấy lại vẻ nghịch ngợm vốn có:

- Xin lỗi mọi người! Cho mình giới thiệu đây là Dương, bạn gái mình!

Tôi ngẩng lên, tính sẽ cố rặn một nụ cười xã giao nhất có thể coi như chào hỏi. Chợt tôi giật mình, bắt gặp ánh mắt quen thuộc, đang nhìn mình chằm chặp. Phải! Ánh mắt đó, khuôn mặt đó, con người đó...! Tôi như mê đi, hai tai ù lên. Tự nhiên tim đập loạn xạ và toàn thân run rẩy. Sơn tiếp tục:

- Còn giới thiệu với em, đây là Huy bạn thân anh, cùng lớp mình nên chắc em cũng biết. Đây là anh Giang, anh Trung, anh Phương... Còn đây là anh Phong, cũng người Hạ Long chỗ em đấy, chân cứng trong DotA team bọn anh luôn... Mọi người làm quen với nhau nhé!

Mặt đất quanh tôi như quay cuồng chao đảo. Đèn vụt tắt, tiếng nhạc lại vang lên át tiếng tim tôi đang cào xé. Tôi ngồi bất động, Sơn lo lắng thì thầm:

- Có chuyện gì à?

Tôi không trả lời, đẩy nhẹ Sơn:

- Tránh ra cho Dương thở chút. Khó thở quá!

- Ừ - Sơn bối rối - Vậy ngồi nghỉ đi, Sơn chạy qua chỗ thằng Huy tẹo.

Tôi gật đầu, Sơn lẫn vào biển người mờ ảo... Bỗng một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi:

- Uống được không?

Tôi quay lại, bàng hoàng. Là Phong! Là Phong đang đứng trước mặt tôi, ly rượu trên tay như khiêu khích. Tôi khẽ lắc đầu, nín thở. Tôi không dám nhìn Phong. Anh ngồi xuống bên tôi, rất tự nhiên:

- Lâu rồi không gặp, em vẫn tốt chứ?

Tôi im lặng. Phong lại độc thoại:

- Chắc là ổn rồi. Sơn có vẻ rất dịu dàng với em?

Tôi quay mặt đi, cố kìm nén cảm xúc, ngăn nước mắt. Nhòe mascara là thế nào Sơn cũng hỏi. Phong tiếp tục:

- Chuyện một năm trước, xin lỗi nhé. Anh bồng bột quá. Bây giờ hối hận có lẽ cũng đã muộn...

Cổ họng tôi nghẹn đắng. Anh đâu biết rằng tôi chưa, hay nói đúng hơn là không thể quên được anh và tình yêu của anh... Tay nắm chặt gấu váy, tôi thấy mình sắp mất bình tĩnh. Đột nhiên Sơn quay lại, Phong lặng lẽ rời khỏi bàn, không quên nói nhỏ:

- Hy vọng em tha thứ...

Nước mắt tôi trào ra, Sơn nhìn tôi lo lắng:

- Dương sao thế?

- Về đi Sơn. Tớ thấy hơi mệt.

Sơn nhíu mày, cúi sát mặt tôi:

- Nói đi, làm sao? Phong chòng ghẹo gì ấy à?

- Không! - Tôi gắt lên.

- Tớ đưa ấy đến đây, tớ có trách nhiệm phải bảo vệ ấy. - Sơn cũng không kém.

Tôi nuốt nước bọt, họng tôi khô rát:

- Về đi rồi Dương kể cho.

Sơn gật đầu:

- Vậy ra lấy xe.

+++

Đường Hà Nội càng về khuya càng nhộn nhịp. Sơn đèo tôi với vận tốc tình yêu, 20km/h. Nó không nói gì, còn tôi cứ thở dài thườn thượt. Bỗng Sơn lên tiếng:

- Ba mươi mốt...

- Hả? - Tôi giật mình.

- Cái thở dài thứ ba mươi mốt.

- À ừm... Haizzz...

- Ba mươi hai.

- Thôi đi - Tôi nhấm nhẳng.

- Giờ thì bình tĩnh chưa? Nói lí do xem.

- Chuyện là thế này... Haizzz...

Tôi bắt đầu câu chuyện sau cái thở dài thứ ba mươi ba. Chậm rãi, từ từ, lúc trầm lúc bổng như Nguyễn Ngọc Ngạn kể chuyện ma. Sơn lắng nghe, không một câu ngắt quãng lời kể của tôi. Đến đoạn tôi và Phong chia tay trong chiều bão thì tôi không chịu được nữa, sống mũi lại cay xè. Sơn vẫn im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó. Rồi bất chợt, nó đề nghị:

- Hay là từ nay, Dương cứ làm bạn gái Sơn như này nhé...

- Dương đang nghiêm túc đấy - Tôi nhăn mặt.

Sơn ngập ngừng:

- Thật ra... chơi chung nhóm, nhưng Sơn không ưa Phong vì tính anh ấy hơi ích kỉ. Không ngờ anh ấy lại làm thế với Dương. Nếu thật sự Phong đã hối hận, chúng ta xuất hiện trước mặt Phong với tư cách người yêu, anh ta sẽ thấy khó chịu. Vừa là một sự trả thù nho nhỏ, vừa là để thăm dò thái độ Phong.

- Có lí đấy - Tôi cười - Dương bây giờ chẳng nghĩ được gì đâu, tùy Sơn.

- Cứ vậy đi - Sơn nhẹ nhàng - Sơn ghét những thằng đàn ông khốn nạn. Cuộc đời cần có luật nhân quả phân minh mà.

- Sơn quả là mẫu con trai lí tưởng - Tôi khách sáo.

- Sơn cười:

- Thống nhất từ mai là chúng ta "yêu nhau" nhá.

- Ừ - Tôi khẽ gật đầu.

- Cư xử với "anh" cho đúng mực, biết chưa?

- Vâng! - Tôi cũng đùa lại - Bây giờ thì "anh" cho "em" về được chưa? Đã quá 10h đêm và chúng ta vừa đi trọn một vòng hồ rồi đấy.

* Núi:

Tôi chẳng hề tốt đẹp hay "lí tưởng" như Dương nói. Sự thật là tôi đã lấy đó làm lí do để bấu víu vào mà yêu "đúng một tháng" như đã cá với Huy để rồi "sút" mà thôi. Tôi không biết, không quan tâm liệu có phải mình đang lợi dụng Dương? Nhưng tâm trí tôi giờ đây hoàn toàn bị sự hiếu thắng bao phủ! Con Sư Tử là tôi quá khát khao cái vị trí số một. Tôi ghét Phong! Thật vậy! Từ khi hắn xuất hiện, làm tôi mờ nhạt giữa đám bạn. Hắn luôn là tâm điểm của mọi cuộc chơi, tỏ ra khá lõi đời và sành sỏi. Vì không muốn bị mang tiếng là đố kị với thằng sinh viên ngoại tỉnh, cho nên bằng mặt mà chẳng bằng lòng. Còn việc tôi cần làm bây giờ là cùng Dương diễn một vở kịch hoàn hảo để che mắt thằng Huy, chọc mắt thằng Phong, tôi thầm hả hê với những tính toán của mình...

+++

Sáng hôm sau, tôi để báo thức đúng 6h30. Tắm rửa sửa sang, tự cười với mình trong gương một cái, lấm bẩm:

- Hồi bé cứ tưởng mình đẹp trai nhất, lớn lên mới biết trong gương còn có thằng đẹp trai hơn mình.

Tôi phóng xe ra khỏi nhà trong tâm trạng phấn khởi, mặc cho mẹ tôi gọi với lại:

- Không ăn sáng hả con? Hôm nay được ngày mày dậy sớm thì có khi chiều bão về đấy con ạ!

Mẹ lại vui tính. Nhớn rồi, có tý "tình yêu" phải khác chứ. Đến ngõ nhà Dương, tôi dừng xe gọi điện. Vẫn bài nhạc chờ "kinh dị" đó...

- Gì đấy bạn trẻ? - Giọng Dương còn ngái ngủ.

Tôi phì cười:

- "Người yêu" dậy chưa đấy? Đi ăn sáng rồi anh đèo đi học.

Tôi nghe Dương ho sặc sụa, rồi bịt mồm khúc khích:

- Vâng! Anh vui lòng đợi em hai chục phút nữa. Oke?

- Sao mà lâu thế?

- Thế là "Need for speed" lắm rồi đấy!

Đúng 20p14s sau, Dương xuất hiện, lại như mọi ngày. Tôi bỗng tiếc nuối hình ảnh Dương tối hôm qua, quả thật rất lung linh... Hai đứa hòa vào dòng người ngoằn ngoèo, tấp nập. Phở bò rồi Cafe. Tôi để ý Dương ăn rất nhỏ nhẹ, nhưng tự nhiên. Mồ hôi lấm tấm trên sống mũi, môi hồng lên vì ớt cay, đáng yêu vô cùng. Trên đường đến trường, Dương giật giật tóc tôi, lí lắc như đứa trẻ:

- "Anh yêu" chiều có thể đón "em" đi ăn sữa chua bên Lò Đúc được không?

- "Em yêu" sống chỉ để ăn thôi hả?

- Thì phải ăn để mà sống chứ! - Dương cãi.

Ngày đầu tiên "yêu nhau" đã "ma giáo" thế rồi đấy! Chưa dừng lại ở đó, thỉnh thoảng Dương lại làm bộ mặt "cún con" và giả giọng "kẹo ngọt":

- "Anh yêu" tối nay trà chanh Nhà thờ nhé!?

- Sao suốt ngày đòi trà chanh thế?

- Tại ở đấy lắm trai đẹp - Dương giả hươu giả nai, tủm tỉm.

- Trai này chưa đủ đẹp à? - Tôi lừ mắt.

- Ờ ý...

- Thôi đi, biết thằng Phong hay lên đấy, muốn lượn qua đáp đá hội nghị chứ gì? - Tôi mỉa mai.

Dương tắt hẳn nụ cười, gương mặt em thoáng buồn. Sợ em giận, tôi vội đánh trống lảng:

- Thôi được rồi, nhưng cấm cao su một phút!

Đấy, cuối cùng thì cũng chỉ vì thằng Phong! Tôi thấy uất. Dù gì... vẫn đang là... "người yêu" cơ mà. Dương chẳng hề suy chuyển trước "vẻ đẹp" của tôi như tôi từng nghĩ. Có lẽ trong mắt em, tôi đơn thuần là tấm lá chắn, che đậy cho những tổn thương sâu kín mà em muốn vùi lấp. Dương vẫn "thô lỗ" với tôi mỗi lúc hai đứa không đông quan điểm. Kiểu như một chiều tôi rủ đi cafe, em lại cứ nằng nặc đòi ra New ăn kem chua. Tôi cáu bẳn:

- Đừng lôi thôi! Đi bộ về đấy!

Dương quát:

- Dừng xe!

Rồi nhảy xuống, tháo mũ bảo hiểm đưa cho tôi, gằn giọng:

- Cầm lấy!

Tôi ngỡ ngàng, không ngờ Dương lại phản ứng dữ dội như vậy, đành xuống nước giở "khổ sở kế", mếu máo:

- Ấy sao thế... Sơn đùa mà. Xin lỗi Dương, hôm nay nóng bức nên thần kinh không được vững...

Dương lườm tôi cháy quần cháy áo:

- Cũng chỉ là LX, chưa phải Lambo mà tinh tướng, nhá!

Tôi tiu nghỉu:

- Vâng! Em xin lỗi rồi mà. Em ngả nón rước chị lên xe ạ...

Tôi khóc thầm, bấm bụng tự an ủi, thôi thì tất cả vì lí tưởng cao đẹp. Nhưng được cái Dương không bao giờ để bụng, lát sau lại hót như chim được ngay. Ở bên Dương, tôi thấy lòng mình ấm áp...Thề đấy! Có điều, đôi lúc Dương hành động rất trẻ con, làm tôi mấy lần suýt rụng tim vì sợ lộ. Có hôm trong lớp, giờ Triết, trong khi giảng viên đang miệt mài hăng say với "Quan điểm siêu hình" và "Quan điểm biện chứng" thì tôi quay xuống, thấy Dương nằm gục mặt trên bàn ngủ ngon lành... Cái miệng còn chúm chím như làm nũng, nhìn ngộ nghĩnh kinh khủng. Tôi phì cười, rút máy nhắn tin:

"Dậy đi em yêu, nước dãi tràn lan rồi kìa".

Hai phút sau, một viên giấy vo tròn bay thẳng mặt tôi không chút thương hoa tiếc ngọc. Thằng Huy lắc đầu ngán ngẩm:

- Chưa lớn được.

Tôi khoái chí khi thấy vẻ mặt giận dữ của Dương. Bỗng Huy hích vai tôi, thì thầm:

- Còn năm ngày nữa là tròn một tháng.

Tôi giật mình thảng thốt... Nhanh thế sao?

- Ừm... Biết rồi - Tôi đáp qua loa.

Huy cười, vẻ mặt xảo quyệt như sói:

- Tình hình là tao thấy mày bị..."cuốn" rồi. Hà hà...

- Cuốn cái đầu. Mày biêng à! - Tôi quay đi chỗ khác.

Mặt Huy vẫn nhơn nhơn, giả vờ nhìn giảng viên trìu mến.Tự nhiên lòng tôi rộn lên một cảm xúc khó tả...Tôi đang lo?

Ừ... năm ngày nữa thôi mà...

+++

Chiều, đang vểnh râu xem phim thì nhận được tin nhắn của Dương bảo "gọi lại". Tôi cười thầm, "kẹt xỉ đến thế là cùng"! Đang được nghỉ học những bốn ngày, kiểu gì cũng rủ rê dụ dỗ đi chơi cho xem.

- Anh đây con bồ câu bé nhỏ...

Đầu bên kia, Dương cười sặc sụa:

- Ờ! Con bồ câu to lớn à? Muốn đi đâu đổi gió không?

- Đổi sang gió Lào à?

- Không! Gió biển! - Dương phấn khích.

- Ở đâu vậy?

- Về quê Dương!

- Nghe hay đấy. Khi nào khởi hành đây?

- Sáng mai đi sớm cho đỡ nắng.

- Có... hai đứa thôi à?

- Ừ.

Tôi đùa:

- Đừng có làm gì người ta đấy.

Dương the thé:

- Cho tôi còn đánh thêm!

+++

Chuyến xe 5h sáng từ bến Mỹ Đình. Bốn tiếng ngồi xe khiến tôi mệt mỏi kinh khủng. Dương vẫn tỉnh như sáo, buôn điện thoại ầm ầm, rủ rê "đồng bọn", hèn hò gặp nhau, lại còn chụp ảnh tôi ngủ gật up lên facebook ý định dìm hàng tạo scandal đây mà. Đến nơi, bốn, năm đứa nhóc tầm "vị thành niên" lao ra ôm hôn Dương thắm thiết, cứ như Obama đến thăm nhà không bằng. Họ ríu rít với nhau, làm tôi giống như người thừa, lạc lõng vô cùng. Chợt thằng nhóc tóc nâu bờm xờm lên tiếng:

- Người yêu chị Dương à?

Tôi còn chưa kịp trả lời, thì con bé có cái răng khểnh chen vào:

- Anh giỏi thật! làm thế nào mà yêu được chị Dương thế?

Tôi bật cười:

- Anh tưởng chị Dương yêu được anh mới là giỏi?

Dương xấu hổ, xua tay đánh trống lảng:

- Đói chưa mọi người? Gần đây có quán đồ ăn nhanh, vào nhé?

Tôi bước theo Dương, thì thầm:

- Toàn chơi với bọn trẻ con thế này à?

Dương chun mũi:

- Kém mình có một, hai tuổi thôi mà.

Tôi thở dài:

- Không hiểu nghĩ gì lại đồng ý đi theo Dương nhở. Vớ vẩn chết mất xác ở đây...

- Giỏi thì tự về xem.

Dương nhìn tôi thách thức. Quái vật!

+++

Biển. Cát vàng ươm. Nắng giòn như thủy tinh lấp lánh. Tôi lững thững bước theo Dương, giữa sóng và gió, chúng tôi để lại trên cát những dấu chân song song...

Dương bỗng nói, rất khẽ:

- Hồi xưa Dương hay cùng anh Phong ra đây lắm...

- Cũng đi thế này á?

- Ừ...

Tôi quay sang Dương - đang nhìn xa xăm, mắt em lại long lanh ướt rồi...

+++

Sau hai ngày "ăn chơi hưởng lạc", chúng tôi về Hà Nội trong tâm trạng nuối tiếc. Ngồi trên xe, Dương trở nên trầm lặng đến lạ. Tôi hỏi nhỏ:

- Say xe à?

Dương quay sang tôi, mỉm cười:

- Không. Dương đang nghĩ...

- Nghĩ gì?

- Mai là sinh nhật Dương...

- Ồ! - Tôi tròn mắt, tôi thấy mình vô tâm quá - Thích quà gì?

- Sơn chính là món quà lớn nhất rồi. Và chuyến đi này...

Dương bỏ lửng câu nói. Tôi cố tỏ ra hài hước:

- Sơn có ngồi trong hộp buộc nơ đâu!?

Dương cúi xuống, tay vân vê quai chiếc túi da, ngập ngừng:

- Từ ngày Dương lên Hà Nội học, Sơn là người bạn duy nhất của Dương, làm Dương cười, chăm sóc Dương như em gái...

Rồi em nhìn thẳng mắt tôi, rành rọt:

- Cảm ơn nhé! Vì một tháng qua...

Tôi như bị ai đấm vào mặt, choáng váng. "Một tháng! Đã một tháng rồi". Không ngờ em nghĩ về tôi tốt đẹp như vậy. Tôi thấy thất vọng về mình, tôi thấy mình xấu xa, giả dối...

Bất ngờ, Dương dựa đầu vào vai tôi, hồn nhiên:

- Cho mượn bờ vai gầy chút nhé, "anh yêu"...!

+++

Về Hà Nội, tôi tức tốc đi tìm cho Dương một món quà sinh nhật. Dương thích gì nhất? Tôi còn chẳng biết. Tệ thật! Lươn mấy vòng qua các shop đồ nữ, tôi chọn một chiếc áo kiểu Vintage màu trắng gần giống của Avril trong MV What The Hell, có lẽ hợp với Dương? Tôi háo hức như thể mua quà cho người yêu thật vậy. Cảm giác này... lạ quá. Những nghĩ suy trong tôi càng bề bộn. Tối nay gặp Dương, mình sẽ phải nói gì, phải làm sao đây?

* Nắng:

Sinh nhật năm nay tôi kỉ niệm qua loa, một bữa Lotteria với con bạn cùng phòng trọ. Con bé dường như nhận thấy ánh mắt tôi chẳng vui, nó cố bày trò. Gà rán với Pepsi thôi mà cứ lè nhè:

- Uống đi mày! Không say không về!

Tôi phì cười, cảm động rơi lệ. Chợt, nó hỏi:

- À đúng rồi. Bạn Sơn đâu?

Miếng gà rán mắc nghẹn trong cổ họng, nuốt không trôi... Tôi vờ vịt:

- Ờm... Hình như nhà có việc, bận rồi... Thôi ăn nhanh còn về.

Nó cụp đôi mắt, tiếc nuối. Tôi thật sự không hy vọng gì hơn...

+++

Con ngõ nhỏ dẫn vào nhà trọ chật hẹp và leo lét ánh đèn.

Bạn tôi thao thao bất tuyệt về bộ phim sắp chiếu, về mùa Sale sắp tới, về chỗ làm thêm lương cao...Trong khi đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi còn mong chờ điều gì chứ? Đối với tôi, không cô độc vào ngày này cũng đủ hạnh phúc rồi. Bước chân nhẹ bẫng như vô thức. Chợt tôi giật mình. Phía trước tôi, một bóng người đang bước tới... Bóng đen ngày càng gần, rõ dần, đậm nét... Tôi thảng thốt:

- Phong? Anh làm gì ở đây?

- Chúc mừng sinh nhật.

Phong trao cho tôi bó hoa hồng đỏ cầu kì, bắt mắt. Tôi vẫn đứng chết trân. Con bạn tôi vỗ vai, ý tứ:

- Tao vào trước nhé.

Tôi lúng túng, mồ hôi vã ra như tắm. Có mơ cũng không thể nghĩ ra cảnh này.

- Sao anh biết chỗ em ở?

- Ừ anh... google đấy... - Phong cười cười.

Anh... vẫn đủ sức làm trái tim tôi loạn nhịp. Tôi chẳng biết nói gì, ấp úng mãi:

- Em... em...

Phong nhẹ nhàng nắm tay tôi, như ngày xưa... Tôi nghẹt thở.

- Em không phải nói gì cả. Anh biết, anh vẫn còn một vị trí nhỏ trong em. Anh sẽ cố hết sức bù đắp những nỗi đau đã bắt em phải gánh chịu. Chỉ cần em cho anh cơ hội... Anh hứa... Anh...

Không thấy, nhưng tôi biết mắt mình mọng nước. Những kỉ niệm của một năm trước ào ạt dội về, xâm chiếm bộ nhớ của tôi tàn khốc. Tôi nhìn Phong, nhìn thẳng. Trên khuôn mặt anh không có vẻ là đang đùa. Phong vẫn nắm tay tôi, rụt rè, ghé sát mặt tôi... Tôi như con rối, để mặc anh điều khiển. Đến khoảnh khắc chiếc hôn đã rất gần, gần lắm... Thì bất chợt, tiếng động cơ xe máy "vè vè" kéo tôi về thực tại, và ánh đèn pha chói lóa của con LX quen thuộc rọi thẳng vào hai chúng tôi. Tôi nhíu mắt, thốt lên:

- Sơn!?

Sơn xuất hiện khiến tôi và cả Phong vô cũng ngỡ ngàng. Tôi linh cảm có điều gì đó ghê gớm sắp xảy ra. Như thể bị bắt quả tang vừa làm việc gì tội lỗi, tôi vội vã thanh minh:

- Sơn à! Không phải đâu! Không phải những gì anh đang nhìn đâu...

Tôi cuống, tôi hoang mang tột cùng. Sơn không nói gì, quay xe phóng thẳng. Tôi vùng vẫy trong vòng tay Phong.

- Bỏ em ra!

Phong càng xiết chặt hai vai tôi, cương quyết.

Tôi quát lên:

- Bị điên à? Bỏ ra!

Đôi mắt Phong hằn lên những tia giận dữ:

- Nó là thằng phá đám! Em phải tin anh. Anh sẽ không đánh mất em lần nữa đâu.

Tôi cắn môi, ném cho Phong cái nhìn khinh bỉ. Anh ta đang có ý nghĩ hoang đường gì thế? Tôi là món đồ chơi thích thì nâng niu, chán thì đáp xó và buồn lại lôi ra hay sao? Tôi nín thở, lấy hơi, nói một mạch:

- Này anh, anh tưởng mình đang đóng phim tình cảm lãng mạn Hàn Quốc đấy hả? Anh nhầm! Em chẳng còn yêu anh lâu rồi. - Tôi nhếch mép - Có chăng chỉ là... cảm giác hụt hẫng khi bị bỏ rơi khiến em không thể quên được... Anh ấy! Gió thì sẽ mãi là gió thôi! Biết nơi nào mới là điểm dừng? Em nhổ vào cái thứ tình yêu ngẫu nhiên tùy hứng đó! Và... Anh cần phải biết: có ba thứ mà anh mất đi thì không bao giờ lấy lại được. Đó là thời gian, tuổi trẻ, và...em!

Tôi giật mạnh tay trước con mắt kinh ngạc của Phong. Tôi phải đi tìm Sơn, điều gì đó thôi thúc tôi mãnh liệt.

- À quên - Tôi dúi bó hoa vào tay Phong tàn nhẫn - Anh còn chẳng nhớ là em dị ứng với hoa hồng!

* Núi:

Tôi phóng như điên về nhà thằng Huy. Tôi phải báo cho nó rằng chuyện này đã kết thúc. Phải! Món quà lớn nhất là thằng Phong, chứ không phải tôi! Suýt thì tôi đã ảo tưởng rằng giữa tôi và Dương có cái gì đó xa hơn tình bạn! Tôi là kẻ dư thừa, là tấm lá chắn, là thằng hèn hạ!

- Hết rồi đấy! Chia tay rồi! Đúng một tháng nhé!

Tôi nói như hét vào mặt thằng Huy. Huy vẫn giữ cái vẻ điềm nhiên đáng sợ:

- Mày thua.

- Dẹp đi!

Tôi ném thẳng chìa khóa xe xuống sàn, hằn học, như thể chính nó là nguồn cơn điên loạn của tôi. Nằm vật xuống ghế, huyết quản sôi lên sùng sục. Huy nhìn tôi chăm chú. Nó nói, giọng đều đều:

- Tao biết kết quả vụ cá cược này ngay từ đầu cơ. Mày ngu lắm, mày không nhận ra điều gì sao?

Tôi điên tiết, ném một cái gối về phía nó, rồi trở mình, úp cái gối còn lại lên mặt, bịt chặt tai. Đầu đau như búa bổ, tôi muốn gào, muốn thét, đúng là tôi thua, tôi thất bại rồi. Nhưng không phải thua thằng Huy, mà thua thằng Phong. Lại một lần nữa, nó đến cướp mất những gì thân yêu của tôi. Tôi đã ước giá mình chết đi được một lúc... Thật may, giấc ngủ đến nhanh như một sự cứu đỗi vô hình. Tôi thiếp đi, thằng Huy bỏ ra ngoài nghe điện thoại...

+++

Tôi thức dậy lúc 8h sáng ngày hôm sau, tại nhà thằng Huy. Nó giục tôi đánh răng rửa mặt nhanh chóng, rồi sẽ cho tôi xem một thứ... Xem cái gì? Lúc này còn điều gì hấp dẫn tôi? Huy gật đầu bí hiểm:

- Thử rồi biết...

Và có lẽ chẳng bao giờ tôi quên giây phút ấy. Khi tôi và Huy vừa bước ra khỏi cửa, tôi lặng người...

Dương - nước mắt giàn giụa.

Nửa khóc nửa cười.

Ôm chầm lấy tôi, như sợ mất...

Thời gian quanh tôi đóng băng...

Huy - đôi môi nó mỉm cười mãn nguyện...

+++

Cho đến bây giờ, mỗi khi Dương ngồi bên tôi cùng xem phim, hoặc chỉ đơn thuần là nép vào tôi như con mèo nhỏ, và mỗi đứa một cái điện thoại chơi game, tôi lại trêu:

- Hôm đó em bỏ thằng Phong chạy theo anh đúng không?

Dương vẫn dán mắt vào cái màn hình:

- Vâng.

- Sao không chạy nhanh hơn một chút, để người ta đợi sốt ruột...

- Gì chứ? - Dương lườm yêu.

- Mà sao lại chọn anh?

Em chớp chớp mắt:

- Em cần một điểm tựa, và em tin là anh... đủ vững chãi...

- Vậy sao?

Dương nhăn nhở:

- Thì anh là "núi" mà..!

Câu nói của em chứa đầy "hàm ý". Em đúng là đồ nhớ dai, thù vặt. Nhưng cái số tôi nó phải vậy hay sao ấy. Tôi xị mặt, thở dài:

- Ừ! Anh "núi", kệ anh...!

HẾT