Vì Chàng Từng Phụ Ta

Chương 47: ******cấm(h nhẹ)




"Xin nữ hoàng đừng làm vậy!"

Masshasshiqhi vội đỡ lấy người con gái chắp tay trước mặt hắn. Thật ra ở khu vực nô tỳ, tuy hắn có làm việc nặng nhưng cũng không bị đối xử tệ bạc, cũng có những người bạn tốt mà khi đứng trên ngôi vị cao hắn chưa từng gặp.

Tình cảm đơn phương, mộc mạc giúp hắn hiểu được nổi khó nhọc người dân, hiểu ra cách trị vì, hiểu được cuộc sống khổ cực bằng mồ hôi nước mắt của người khi hắn đang đứng trên ngôi cao ăn sung mặc sướng.

Thật sự đây cũng chính là một trải nghiệm để hắn thấy tận mắt cuộc sống thế nào.

Masshasshiqhi nhận ra là một đức vua không chỉ có mệnh lệnh mà còn cả hành động.

"Thật ra những ngày ở nơi đó tôi học được rất nhiều. Cư dân Ai Cập khác với cư dân chúng tôi. Lần này đúng là một bài học tốt!"

Hắn cười nhìn người con gái xinh đẹp, quyền quý, và đầy thông minh đứng trước mặt mình.

Masshasshiqhi vừa nhận được thông báo sẽ có lệnh thả hắn về nước. Chắc hẳn không phải của tên Memphis kia.

"Vậy mời đức vua của Abssinia đến dùng tiệc!"

Asisu đưa tay chỉ về hướng ghế ngồi, Memphis như giận hờn, kéo cô ôm vào lòng, rồi đặt trên ghế cạnh mình.

Asisu định nói gì đó liền bị Memphis ngăn lại.

"Masshasshiqhi, đây là lỗi của ta. Nếu như ngươi tha thứ, cùng vui vẻ uống rượu. Xong buổi hôm nay, nếu thích ta có thể sai một đội quân đưa ngươi về đế quốc Abyssinia của mình. Chính sự của hai nước không nhún chàm? Thế nào?"

"Được"

Masshasshiqhi nghe nói vậy gật đầu chắc nịt, rồi cùng Memphis hôm đó rượu say sưa.

Chỉ khổ cho Asisu, Memphis đêm đó là lúc càng quấy hết sức, cô phải tự mình đứa hắn về phòng khi hắn cứ khư khư ôm lấy cô, rồi phải chịu mùi rượu của hắn, nằm trên đệm hắn.

Thật, mùi rượu làm cô khó chịu.

"Memphis!"

"Asisu"

"Đệ nực mùi rượu. Bỏ ta ra!"

"Không muốn đâu!"

"Á, đệ làm trò gì đấy! Bỏ ra!"

"Không!"

Memphis từ một đôi mắt mê ảo lập tức mở ra đôi ưng điểu sắc bén nhìn cô. Sau lật người đè lên cơ thể nhỏ, bàn tay bắt đầu không an phận sờ soạt khắp người.

"Memphis dừng lại ngay!"

"Không được Asisu. Lần này thả nàng ra nữa nàng chạy mất cho xem"

"Memphis đệ say rồi, mau...ngô..."

Memphis chắn môi cô bằng nụ hôn, hắn cắn nát môi cô, chèn lưỡi mình vào cuốn đấy chiếc lưỡi thơm tho quấy phá, rồi kéo nó vào miệng mình.

Mặc cho Asisu chống cự, bàn tay to thô ráp vì nhiều vết chai sần dần luồn vào áo mỏng, chạm vào da thịt.

Asisu giật mình run lên một chút, cố sức chống cự. Nhưng tất cả đều vô ít.

Ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm vào cô.

Bàn tay vội vả xé sạch trang phục Asisu đang mặt, rồi từ từ rời khỏi bờ môi mà lần xuống bên dưới, nhẹ nhàng liếm láp vào cổ nàng, ác ý nhả vào đó vết răng.

"Á."

Bị đau, Asisu kêu nhẹ, không nghĩ chính nó làm kích thích hơn dục vọng con dã thú trên người.

Memphis đã bỏ đồ mình đi khi nào, cự long cao ngất ngẩn đầu nhìn cô. Asisu quay đầu nơi khác, nhắm mắt.

Cự long nhẹ trêu chọc cửa động không muốn vào. Bàn tay to đã chuyển hướng chụp đến ngực mịn mà nắn bóp, hai viên đỏ trước ngực cũng bị Memphis cúi đầu mà cắn, liếm lấy.

"Ừm..."

Dù cắn răng nhưng với sự hành hạ của Memphis, cơ thể không thể chống cứ càng đánh mất lí trí nhanh hơn. Tiếng rên dần phát ra từ miệng nhỏ.

Memphis dừng động tác của mình, ngẩn đầu nhìn nàng.

"Asisu, nàng thật đáng yêu!"

"Á, đau!"

Asisu khóc thét khi bên dưới không cần chào hỏi mà xông, cảm giác như ai đang xé từng mảnh thịt mình.

"Asisu...ừm..."

Memphis chưa đạt được khoải lạc, đem tay của nàng bắt lên vai, đưa chân nàng rộng mở, từ từ di chuyển eo ra vào. Hắn cũng khó chịu, cửa động rất nhỏ, như nuốt lấy của hắn, cử động rất không dễ dàng.

Di chuyển eo từ từ rồi nhanh dần, Memphis dần đang bắt kịp đến thích nghi, Asisu phía dưới mở mắt, nhìn Memphis đang quấy rối trên người mình.

"Memphis. Đệ đang say đúng không?"

Nếu đệ đang say thì đâu là loõ của ta. Ta không nên đưa xác đến phòng đệ. Sau chuyện này có thể ta sẽ rời đi.

"Không!! Asisu! Ta không say Asisu"

Memphis thở gấp ôm lấy nàng vào lồng ngực, kéo chân nàng bắt chéo lên eo hắn.

"Ta không say, và ta hoàn toàn tỉnh táo để biết mình đang làm gì. Ta đã muốn mượn rượu để...nhưng thật tình ta không làm được. Asisu, ta xin lỗi...Grừ"

Memphis nói nhẹ vào tai cô bằng những tiếng thở gấp, phía dưới gia tốc, rồi hắn gầm lên một tiếng.

"Asisu"

"Được rồi, chuyện này ta xem như đệ say. Nên sau đêm nay quên đi!"

"Không!! Tại sao phải quên? Tại sao lại nói dối hả Asisu? Nàng biết ta yêu nàng thật lòng"

"Memphis người em yêu sau này không phải là chị mà là..."

"Carol đúng không?"

"Memphis sao em..."

"Nàng chưa bao giờ yêu ta Asisu à. Kiếp trước nàng chỉ muốn bám theo ta như một cái liên kết gì đó ở người thân. Vì vậy nếu cưới nàng thì nàng mãi không hạnh phúc, Asisu."

"Memphis"

"Không Asisu, ta muốn nói. Từ kiếp trước đến kiếp này, ta không thể yêu Carol khi chỉ có hình bóng của nàng trong đầu. Biết không? Nó như một giấc mơ, ta đối xử quá tàn nhẫn với nàng. Tại sao? Tại sao hả Asisu cho dù đến lúc chết nàng vẫn gọi tên ta? Nàng có Ragash mà! Nàng vẫn có thể an ổn sống nơi đó, ta biết lúc đó nàng đem lòng yêu Ragash rồi. Nhưng nàng không ghét bỏ ta sao Asisu?"

Memphis vừa nói vừa ôm chặt lấy cô mà khóc. Hắn nhớ ra, nhớ ra tất cả trong thời gian cô ngất đi sau khi đưa được cô về Hạ Ai Cập. Hắn đã suy nghĩ rất lâu tác động nào đã khiến giấc mơ kia và tính cách của nàng khác lạ như vậy. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhận ra cho đến khi nghe tin Ragash muốn dùng mưu chiếm Hạ Ai Cập và Asisu đang trong vòng nguy hiểm.

Lúc đó Memphis nhận ra cô thật sự là thế, không phải thay đổi do hắn kiếp trước không bao giờ quan tâm đến cô thật sự. Cảm giác muốn bảo vệ luôn len lỏi từ kiếp trước đến kiếp này, hắn đem Carol như một lá chắn để tránh ánh mắt kia khi cô nhìn vào hắn. Tuy bên ngoài là sự say mơ, nhưng sâu trong đáy mắt là một dòng sông bình lặng.

Asisu không thật sự yêu hắn.

Nàng xem hắn như một vật thế mạng cho người thân, nàng xem hắn là em không hơn không kém.

Lúc đó nhìn thấy Carol, Memphis mới nhẫn tâm đưa ra quyết định này. Thời gian đó, Asisu quậy phá đến thế nào đều Memphis thấy mà không nhún chàm, đúng hơn là hắn tạo điều kiện cho nàng trút giận. Còn về Carol, hắn cứ ngỡ sẽ yêu thương được cô ta nhưng không thể, sau khi Asisu đưa đến Babylon, hắn luôn đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm ở phía đế quốc đó, vài năm sau nghe Ragash đem tống nàng ra khỏi đế quốc, Memphis đã viện một cái lệnh giết nàng cố tình đưa cho Minue dẫn quân đi tìm. Hắn muốn có thông tin về nàng, nàng sống tốt hắn đã vui lắm rồi. Và hắn biết Minue sẽ cư xử ra sao khi gặp thấy nàng.

Nhưng cuối đời hắn đã muộn. Memphis nhìn Carol bên cạnh không nói, cô ta kiêu căng đủ vị, kén chọn, đến trang sức và trang phục cũng là do cô ta sai người rèn đúc. Cái tính hiền hoà liền bị xé bỏ sau khi Asisu biến mất, cô ta trở nên đanh đá và ác độc hẳn ra.

Gương mặt thật của một con người đầy thánh thiện thì ra nhơ nhớp đến mức nào.

Còn về Asisu, Memphis đã không còn tìm ra thân xác nàng khi nàng chết, chỉ biết nàng chết đi người ta đưa xác nàng với đức mẹ sông Nile ngủ mãi mãi.

"Asisu. Nàng thật sự yêu ta? Hay là hận ta?!"

Memphis nhớ đến những năm khốn khổ đó, rồi để hắn trùng sinh gặp lại nàng. Từ một tính cách khác, ánh mắt khác.

Nhưng hắn đã không thể che đậy được tình yêu hắn cho nàng.

"Asisu. Ta muốn nàng làm hoàng phi của ta, làm nữ hoàng của Ai Cập chứ không chỉ của Hạ Ai Cập. Asisu người dân ở Thượng Ai Cập cần nàng, Hạ Ai Cập cũng cần nàng. Tại sao nàng chỉ lo lắng cho một bên? Asisu, còn ta...ta cần nàng! Ta cần nàng! Chỉ mình nàng, Asisu!"

"Memphis"

"Asisu đồng ý?"

"Được. Với một điều kiện"

"Được"

"Đưa Carol về lại thời đại của cô ta"

"Ta sẽ cùng nàng làm  chuyện đó!"

Memphis nằm trên giường, ôm chặt thân thể nhỏ vào lòng, mềm mịn, cọ nhẹ.

"Asisu, nàng tại sao lại để Carol vào lại cung?"

"Ta muốn tạo điều kiện cho đệ"

"Ta không cần"

"Chắc muốn bỏ Carol chứ? Cô ta thánh thiện hơn kẻ xác nhân như..."

"Asisu là ta mới là sát nhân, không phải nàng! Và ta yêu nàng cũng vì chính nàng được chứ?"

Asisu nhìn hắn rồi từ từ nhắm mắt. Memphis vẫn giữ tư thế ôm chặt nhẹ nhàng chìm vào giất ngủ.

Thật thì hắn chưa muốn dừng lại mà!.