Vì Đâu Nặng Tình Như Thế

Chương 41: Nắm giữ và buông tay




Tôi vòng tới vòng lui trong phòng khách của Lăng Tiêu, thật ra thì cái nơi chỉnh tề tươm tất này nhìn cỡ nào cũng không giống như có người ở, phòng khách này chẳng có gì cho mình xem qua để giết thời gian.

Lăng Tiêu, mua thuốc lá cho anh đi.

Lúc tin nhắn của Đỗ Tâm Vũ đến, anh vẫn chưa trở về. Điện thoại đặt ở bàn lại run lên, tôi xem qua phần thông báo thấy cái tên đó, ngẩn người ra. Một phút sau điện thoại im lặng, tôi thở phào, ngã xuống sô pha.

Không đợi tôi làm điều gì khác, điện thoại lại reo lên, tôi nổi cáu, với tay túm lấy nó, lại là Đỗ Tâm Vũ, tôi ném điện thoại xuống khay trà, nhìn trân trân, để xem hắn còn gọi được mấy lần nữa

Lăng Tiêu mở cửa đi vào, cầm gói thuốc lá trên tay, thấy tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại thì ngẩn người, lên tiếng hỏi:

“Sao thế? Là ai?”

“Đỗ Tâm Vũ”

“À”. Lăng Tiêu bước đến, đưa thuốc lá cho tôi. Chỉ ừ ừ được được mấy câu là tắt điện thoại, ngồi bên cạnh tôi, suy nghĩ một hồi lại nằm xuống, gác lên chân tôi.

“Ảnh đến rồi, nói là tuổi tối mời anh với chị Miêu bữa cơm”. Anh giơ ngón tay lên, chọt chọt vào cổ tôi. “Đi chung không?”

“Chị Miêu?”

“Bạn gái ảnh”

“Em đi làm quái gì, có quen bọn họ đâu”. Tôi châm điếu thuốc, lắc lắc chân. “Đưa gạt tàn cho em”

“Vậy anh đi một mình em yên tâm không?”. Anh bật cười, với tay lấy gạt bàn trên bàn, nhìn một hồi lâu, quyết định đặt trên bụng mình.

“Yên tâm hay không cái gì, hai người định trước mặt cô bạn gái chơi trò tro tàn lại cháy?”

“Nói nhảm cái gì đó”. Lăng Tiêu vòng tay ra sau lưng tôi, luồn vào áo, bấm lên hông một cái.

“Đệt, mẹ nó đừng sờ lung tung”

“Hả? Có phản ứng sao?”

“Ai cha, đừng có chọc”. Tôi chưởng một phát lên ngực anh, còn túm áo lại đẩy mạnh xuống. “Em đang đè anh đó”

“A a a a, tàn thuốc!”. Một tay anh cầm gạt tàn, tay khác cầm áo, tàn thuốc của tôi rớt trúng áo anh.

“Nóng không?”. Tôi nằm ở ghế sô pha, vô cùng thiếu thành ý mà hỏi, còn cười.

Lăng Tiêu kéo áo ra nhìn một hồi, quay sang chỉ cho tôi một cái lỗ nhỏ trên đó.

“Ack”. Thật là đốt cháy luôn sao? Tôi hơi kinh ngạc, rướn người lên muốn xem kỹ là thật hay giả.

Lăng Tiêu cởi luôn áo xuống, ném vào mặt tôi, tôi đang định chửi, nhưng chưa kịp gỡ cái áo ra, anh đã nhào đến, còn đè lên người tôi.

“Đền bù đi”. Anh nói gọn, cũng không làm gì nhiều, chỉ thẳng tay kéo quần tôi thôi.

“Đền ông nội anh”. Tôi gạt cái áo trên mặt ra, chụp lại cái tay đang lần xuống của anh. “Mẹ nó anh muốn làm gì, rút tay lại ngay”

“Ừm”. Anh rút tay ra, đặt ở thắt lưng tôi, sau đó mở nút, loay hoay mấy hồi, nằm đè lên người tôi, rất là không cam lòng mà nói. “Sao em lại mặc quần jeans”

“Đề phòng anh”. Tôi hí hửng. Nếu không phải tuần này tôi chưa giặt đồ, tôi cũng chả mặc cái quần này, nó có một đống nút, nhiều lúc tôi phải mở vật vã mới xong.

“Đề phòng anh à?”. Lăng Tiêu ngồi thẳng dậy, ngồi lên đùi tôi, nhìn tôi, đột nhiên cả hai tay đều lần đến mở hết cúc áo, còn lầm bầm trong miệng. “Em không có chút ý tưởng nào sao?”

“A”. Cúc áo bị mở hết, tôi không nhịn được phải la lên, nhảy lên đẩy anh ra.

Lăng Tiêu mỉm cười, ôm lấy tôi, lúc phần thân trần của anh áp đến, hơi thở tôi như sững lại, trong vô thức vuốt lên lưng anh một cái. Lưng anh thật săn chắc, sờ rất thích…

Anh đè tôi ngã lại xuống sô pha, lần này không có gì trở ngại khi luồn tay thẳng vào quần tôi, nhẹ nhàng nắm lấy. Toàn thân tôi căng ra, ôm cổ anh, áp môi đến. Lăng Tiêu vừa đáp trả nụ hôn của tôi, vừa thở dốc cởi áo tôi ra. Khi làn da trần không vướng trở ngại của anh dán chặt vào tôi, hơi thở của tôi trở nên dồn dập.

Môi Lăng Tiêu rất mềm, hôn một đường từ cổ tôi xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua thân thể tôi, tôi không giãy giụa theo thói quen nữa, giơ tay lên che mắt lại, muốn tập trung tận hưởng nụ hôn đang tiếp tục lần xuống của anh.

“Anh làm gì thế?”. Lúc anh cởi quần tôi ra, tôi rất khó khăn mà hỏi một câu, cái câu mà đã biết còn hỏi này khiến tôi cảm thấy mình rất là giả ngơ.

“Em là trai tân hả?”. Lăng Tiêu bật cười. “Em hỏi làm gì”

“Chờ đã”. Tôi đẩy vai anh. “Chờ đã”

Không sai, ông đây chính là trai tân đó, nhưng tôi không phải sống trong lồng kính, coi như nhờ ơn học tập giáo viên Aoi(*) qua bao năm tháng, tôi thừa biết chuyện gì đang diễn ra.

[(*): diễn viên AV]

Tôi ngồi dậy, một tay đẩy vai Lăng Tiêu, anh không đề phòng, bị tôi đẩy cho ngã từ sô pha xuống đất, tôi nhìn qua, à, tấm thảm thật dày, nhờ vậy anh không bị đau.

“Em mới chính là người định làm gì đó”. Lăng Tiêu bị sửng sốt.

“Anh nói sao nào?”. Tôi không đợi đến lúc anh ngồi dậy, nhảy thẳng đến, cưỡi trên người anh. “Anh là trai tân đó hả?”

“Hả?”. Quả nhiên là Lăng Tiêu ngơ ngác luôn. “Gì cơ?”

“Đừng động đậy, dám động em đây sẽ giết anh chết”. Tôi áp sát người anh, hung hăng thì thầm vào tai anh, thẳng tay lần xuống cởi quần anh, anh mặc đồ ngủ, so với quần jeans thì dễ như bỡn, kéo một cái là xuống tận đùi.

“Lẽ nào em định…”. Hơi thở của Lăng Tiêu phả vào tai tôi.

“Ừ, là vậy đó, ý kiến à?”. Tôi dùng chân câu người anh lại, kéo hết quần lẫn quần lót ra.

“Thôi thì anh để em làm mẫu trước vậy, em đừng làm đau anh”. Lăng Tiêu nhìn tình cảm này của tôi cũng không từ chối, cứ nằm trên sàn nhìn tôi như vậy.

“Biến đi”. Tôi hôn anh, ráo riết cởi sạch hết đồ mình, đè anh xuống. “Nếu mà anh muốn dạy, bây giờ dạy luôn được”

Làn da Lăng Tiêu bóng loáng, đối với tôi mà nói quả là kích thích không nhỏ, xúc cảm hoàn toàn khác với làn da con gái, rất săn chắc, khi tôi nhẹ nhàng hôn lên người anh, cảm giác được cơ thể anh dần dần nóng lên, điều này làm tôi không kìm chế được, tôi nhéo lên đùi anh, tách hai chân anh ra.

“Đảm bảo em sẽ làm đau anh”. Lăng Tiêu cau mày, ôm chặt tôi, tay anh vuốt ve lên lưng tôi, lần xuống mơn trớn ở đùi, bàn tay thật ấm áp, khác hẳn với cảm xúc lạnh như băng thường ngày.

“Vậy thì ráng chịu đi”. Tôi cắn nhẹ lên môi anh, tôi bây giờ đầu óc mờ mịt, chỉ cảm thấy dục vọng không cách nào kìm nén được, phải giải tỏa hết ra.

Tôi rất dã man mà đẩy mạnh về trước, Lăng Tiêu thở dốc, cả người căng cứng. Tôi đưa tay vuốt lên mặt anh, không hiểu vì sao lại rất thích dáng vẻ cau mày của anh, điều này làm tôi thấy không thể kìm chế. Tôi bấm vào vai anh, lại đẩy mạnh cái nữa.

“A…”. Lăng Tiêu rất thống khổ mà kêu lên, ưỡn cổ về sau, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

“Đau vậy sao?”. Tôi dừng lại hỏi anh.

“Ừ”. Anh nắm lấy cánh tay tôi. “Thế nào em cũng giết chết anh”

“Lẽ nào đến nước này còn phải dừng lại ”. Tôi cúi đầu hôn anh. “Làm sao bây giờ”

“….Quên đi, em cứ mặc kệ anh…”. Lăng Tiêu nhắm mắt lại.

.

.

.

Cơ thể đẫm mồ hôi của tôi tựa vào Lăng Tiêu, đưa tay vuốt ve anh một chút, cũng toàn là mồ hôi.

“Anh có vận động gì đâu, sao mà đầy mồ hôi vậy?”

“Đau, lần sau có đánh chết anh em cũng đừng nghĩ”. Lăng Tiêu ngồi dậy, vỗ vai tôi. “Cùng đi tắm nha”

“Anh tắm trước đi, em không muốn động đậy”. Tôi nhắm mắt nằm xuống. Chuyện vừa rồi tôi thấy vẫn rất khó tin, cùng với Lăng Tiêu? Cùng với đàn ông? Đầu hơi đau.

“Anh ôm em vào nha”. Lăng Tiêu cười, nghiêng người áp tới.

“Dẹp đi”. Tôi uể oải bước vào phòng tắm.

“Tối nay em không đi với anh thật sao?”. Lăng Tiêu đổ sữa tắm xuống lưng tôi.

“Không đi”. Tôi đưa đầu vào dưới vòi sen, nước tuôn xối xả xuống mặt.

Được một lúc sau, tôi nghe có người nhấn chuông cửa.

“Có người đến?”. Không hiểu sao tôi lại thấy hơi giật mình.

“Anh đi xem thử một chút”. Lăng Tiêu lấy khăn tắm quấn ngang hông, mở cửa ra ngoài. “Có lẽ là chủ nhà, hai hôm trước có dán thông báo trước phòng là sẽ đi sửa lại nhà vệ sinh”

Tôi đóng cửa phòng tắm lại, suy nghĩ xem có nên ra ngoài hay không, sực nhớ là quần áo đã quăng lung tung ở phòng khách… đệt, cái này mà để người khác thấy thì quá sức mất mặt. Tôi chỉ có thể hy vọng là lúc bước ra, Lăng Tiêu dọn dẹp xong rồi mới mở cửa, nhưng nghĩ đến bộ dạng mãi mãi thản nhiên của anh, tôi cảm thấy anh chẳng bận tâm đến việc người khác nghĩ gì khi nhìn mớ quần áo đàn ông quăng tứ tung kia

Thôi đi, tôi lại đứng dưới vòi sen, tôi cứ đứng yên ở đây đi, nếu như có người vào, coi như là có hai người ở phòng tắm, nhưng đâu cần phải là tẩy sạch dấu vết này nọ.

Tôi trầm ngâm hai phút, cảm thấy bây giờ ra ngoài thì có làm được gì đâu. Thế là tắt nước, dán tai vào cửa phòng tắm, bên ngoài không có động tĩnh. Người chủ nhà đi rồi? Tôi cẩn thận nghe thêm lần nữa, vẫn im phăng phắc.

Thân thể trần như nhộng thế này quả là chẳng thấy an toàn gì ráo trọi, tôi thấy trong phòng tắm còn một chiếc khăn, tôi với tay lấy, mở cửa, cố lắng nghe, vẫn không có tiếng động, đệt, người đâu?

“Lăng Tiêu?”. Tôi hét lên một tiếng, mẹ nó, thực sự có đang tiếp chủ nhà đi nữa thì tôi vẫn cần quần áo.

“Hả?”. Lăng Tiêu từ phòng khách đáp lại.

Tôi yên tâm, chắc không sao rồi, vì vậy tôi quấn khăn ngang hông, bước đến phòng khách lấy quần áo.

Vừa vào đến phòng khách đã sững sờ.

Trong phòng khách có hai người, Lăng Tiêu đang quấn khăn tắm, khom lưng nhặt quần áo lên, một người khác đang đứng ở sát cửa. Thấy tôi đi ra, người đó quay đầu lại nhìn, cười với tôi.

“Tôi đến không đúng lúc sao?”. Hắn nói.

Lăng Tiêu hơi sững người một chút, lúc này mới thấy tôi đang chết trân như pho tượng. Anh cầm quần áo đến đưa cho tôi. “Đỗ Tâm Vũ.”

Ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy tôi đã biết người này là Đỗ Tâm Vũ. So với ảnh đã chững chạc hơn nhiều, nhưng mặt mũi chẳng có gì thay đổi, nhất là nụ cười kia, giống hệt như ảnh vậy.

“Đây là Kiều Dương”. Lăng Tiêu nói một câu với Đỗ Tâm Vũ, sau đó đứng chắn trước mặt tôi. “Em vào trong thay quần áo trước đi”

Tôi không động đậy, ánh mắt và nụ cười cùng câu nói kia của Đỗ Tâm Vũ làm tôi vô cùng khó chịu, nếu không phải lo lắng chả biết cái khăn tắm kia sẽ tụt xuống khi nào, tôi có nguyện vọng mãnh liệt là xông đến đạp thẳng vào mặt hắn một phát cho bõ ghét.

“Anh thay đồ đi”. Tôi nói với Lăng Tiêu.

“Hả?”. Lăng Tiêu có chút thấy khó hiểu khi nhìn tôi, nhỏ giọng nói. “Vào trong anh giải thích cho em”

Tôi liếc mắt nhìn Đỗ Tâm Vũ, hắn không hề né tránh ánh mắt của tôi, nhìn thẳng vào, thế là bốn mắt nhìn nhau, trên mặt hắn còn thoảng nụ cười nhàn nhạt, không nhìn ra tên này đang nghĩ cái gì.

Lăng Tiêu ôm vai tôi, kéo vào phòng ngủ.

“Sao hắn lại đến?”. Tôi thấy bực bội, đối với Đỗ Tâm Vũ, tôi có lửa giận không giải thích nổi.

“Anh không biết, ảnh cũng không nói sẽ đi qua, lúc anh mở cửa mới biết là ảnh…”. Lăng Tiêu rối rít ôm chặt tôi. “Đừng giận, anh không biết thật mà”

“Em không giận anh”. Tôi quơ tay lấy quần áo. “Thấy hơi mất mặt thôi, hình tượng này cũng ít có tốt đẹp lắm”

“Có gì mà mất mặt”. Lăng Tiêu vừa mặc đồ vừa nói. “Là hai đứa mình trần truồng, có phải anh với ảnh trần truồng đâu”.

Tôi sững sờ, mất cả buổi mới hiểu ra. “Đệt, ông nội anh”

“Anh thích em”. Lăng Tiêu cúi đầu chỉnh lại quần áo. “Thật sự thích”

Lúc chúng tôi mặc xong quần áo bước ra phòng khách, Đỗ Tâm Vũ đang ngồi xem TV, dáng vẻ rất thong thả. Tôi ngồi xuống sô pha quan sát hắn.

“Có chuyện gì à?”. Lăng Tiêu cầm ly lên rót nước.

“Không có gì, Miêu đi dạo phố, anh nói anh đến chỗ em đợi cô ấy”. Đỗ Tâm Vũ duỗi thẳng người, nhìn tôi, khóe miệng cong lên. “Có phải là hơi bất tiện không?”

“Anh đến sớm hơn 10 phút mới là bất tiện, giờ thì chẳng sao”. Tôi đưa chân lên gác ở khay trà, ngàn vạn lần kìm chế mình để không phải đạp một phát vào thẳng mặt hắn.

“Anh không đi theo chị ấy? Trước kia chẳng phải luôn đi chung hay sao?”. Lăng Tiêu đưa nước cho hắn.

“Anh muốn gặp em một chút”. Đỗ Tâm Vũ uống một hớp nước, nhìn Lăng Tiêu, nói. “Hơn nữa anh muốn chia tay với Miêu”