Vì Đó Là Anh

Chương 9: Chăm sóc anh ta thật mệt




Hắn tĩnh dậy khi trời đã về chiều, đầu hắn đau êm ẩm, chóng mặt không thể tả nổi. Hắn nhìn khắp căn phòng, dừng ánh nhìn nơi chiếc bàn, nơi có con tiểu yêu nào đó đang lây hoăy gọt táo” khụ....khụ” hắn ho khang vài tiếng

- Anh tĩnh rồi hả? Có sao không, còn đau chỗ nào không, để tôi đi gọi bác sĩ nha!-Nó nói một hơi không cho hắn trả lời. Nó quay đi định gọi bác sĩ thì cánh tay bị ai đó nắm chặt, kéo mạnh về phía sau, nó theo đó mà ngã lên người hắn

-Em là đang quan tâm tôi sau?-Hắn ôm lấy nó, ấm áp hỏi

-Anh vào đây một phần là do tôi nên, tôi phải có trách nhiệm với anh-Nó ngồi bật dậy, có phần ngượng ngùng.

*Cạch*

Tiếng đẩy cửa bước vào, một người con trai khoảng 25 tuổi tiến đến chỗ hắn, người này nó chưa gặp qua bao giờ.

-Sau lại vào đây, hôm qua còn khoẻ kia mà-Người đó lên tiếng

-Do em bị hạ đường huyết thôi. Không sao cả-Hắn cười nói

-Ai đây?-Người đó chỉ tay về phía nó

-Đó là Gia Hân là thực tập sinh mới của công ty mình. Còn đây là anh Huy quản lí của tôi, em mau chào hỏi đi-Hắn nói với nó

-À dạ chào anh-Nó cúi đầu chào

-Ừ chào em. Nhưng sao em lại ở đây-Anh quản lí nghi hoặc hỏi

-Em...em....là do-Nó không biết phải trả lời thế nào. Chả nhẻ nói do nó mà hắn mới vào đây

-Lúc nảy không có ai chăm sóc anh Phong. Nên em nhờ em ấy-Nam đi vào giải vây cho nó

-Em cho sao?-Anh Huy lại khó hiểu, từ trước đến giờ hắn ta không hề thích con gái đến gần, chạm vào hắn huống gì là nó đang thấy bộ dạng này của hắn lại còn chăm sóc nữa chứ

-Lạ lắm sao?-Hắn

*Gật gật*

-Mấy đứa còn 4 ngày nữa để chuẩn bị cho chuyến lưu diễn đó. Mau khoẻ lại-Anh Huy vỗ nhẹ vào vai hắn

-Biết rồi-Hắn

-Anh về trước đây-Anh quản lý ra về

-Em vào đây thăm anh một chút thôi em phải về rồi-Nam nói với hắn sau đó xoay qua nó

-Em chắm sóc anh ấy cần thận

-Em sao?Nó lấy tay chỉ chỉ vào người

-Không phải em thì là ai. Lỗi do em mà.

Bây giờ trong phòng chỉ còn mỗi nó và hắn

-Nè tôi đói rồi! Em mau mua gì cho tôi ăn đi

-Biết rồi đi mua liền đây. Mà anh làm ơn bỏ cái kiểu xưng hô tôi-em đó đi. Nghe không quen. -Nó hậm hực

Khoảng 15 phút sau, nó quay lại với tô cháo nóng trên tay, nó đặt xuống chiếc bàn cạnh hắn

-Nè! ăn đi tôi nghĩ người bệnh nên ăn cái này sẽ tốt hơn.

Mặt cho nó nói hắn vẫn ngồi đó, im lăng

-Sau không ăn đi. Lúc nảy than đói mà-Nó khó hiểu nói hắn

-Không ăn nổi-Hắn giọng đầy sự mệt mỏi

-Lại đau chỗ nào hả-Nó tiến lại chỗ hắn

-Không phải-Hắn lắt đầu

-Vậy sao không ăn

-Em đút tôi ăn đi-Hắn giương cái vẻ mặt cún con ra

-Tay của anh có bị làm sau đâu mà bảo tôi đút

-Vậy thôi không ăn. -Hắn dỗi

-Tôi đút là được chứ gì-Nó tức lắm! Nhưng biết làm sau được mọi chuyện là do nó mà.

*Cạch*

Người bước vào phòng bây giờ là Đăng Dương theo sau là Diệp Vi và cả Lan Anh

-Trong hai người thật giống như các cặp đôi đang yêu nhau ấy-Đăng Dương vừa bước vào phòng đã lên tiếng trêu chọc

-Có cho em cũng không thèm làm người yêu anh ta đâu-Nó phụng phịu nói

-Ngoài kia có hàng tá các cô gái xinh đẹp muốn trở thành người yêu của tôi mà không được đó-Hắn nói

Nghe hắn nói nó chỉ trề môi

-Tại người ta chưa biết bộ mặt thật của anh, đồ đáng ghét.......ple-

-Hân nè! Người ta bảo ghét của nào trời trao của nấy! Cẩn thận-Diệp Vi cười

-Nếu có trao thì tao cũng sẽ mang cho người khác, còn nếu không thì mang đi bán đấu giá cũng được-Nó nhịp nhịp ngón trỏ trên cầm.

-Em nghĩ tôi là đồ vật hay sao mà mang ra đấu giá-Hắn nghe nó nói như vậy thì tức lộn cả ruột

-Thôi thôi hai người người cho em xin.-Lan Anh lên tiếng nhằm chắm dứt chiến tranh

-Không thèm nói chuyện với anh nữa-Nó quay sang kể khổ với hai con bạn

-Bọn mày biết không. À mà chắt không biết đâu, chăm sóc hắn ta thật sự là rất mệt đó, nào là....pla.....pla....pla-Nó tự nói tự trả lời. Diệp Vi và Lan Anh thì chỉ biết im lặng nghe nó kể rồi lắc đầu.