Vì Em Có Anh

Chương 17: Boss ghé thăm




Thầy hiệu trưởng và thầy Khánh Đằng bước vào lớp. Sau khi thì thầm rồi cười khúc khích một hồi khiến cho bao học sinh trong lớp hồi hộp sắp nổ đầu, thầy hiệu trưởng mới chỉnh lại quần áo quay xuống lớp:

- hi everybody. How are you today? I'm fine thanks....ý suỵt nào!- Thầy phải nhắc nhở bởi cả lớp ai cũng ôm bụng mà cười trước cách nói và điệu bộ của thầy hiệu trưởng.

Thầy Khánh Đằng cũng bắt đầu lên tiếng nhắc nhở:

- Các "tục tưng" trật tự nào ngoan thầy thương thầy thương -dù rất buồn cười nhưng cả lớp đã ngớt dần tiếng khúc khích.

- e hèm...các em khối 10 thân yêu của thầy. Các em đã biết đó 2 tháng 10 ngày nữa là đến ngày kỷ niệm 30 năm thành lập trường vậy nên haha. Thầy rất thương các em khối 10 vậy nên thầy đã dành cho 10 ngày lẻ kia...cho các em....MỘT CHUYẾN DU LỊCH

Sau khi nghe lời tuyên bố ấy của thầy hiệu trưởng cả lớp vỡ oà, ai nấy đều cười tít cả mắt. Bàn tán sôi nổi về chuyến đi sắp tới chuẩn bị bao nhiêu quần áo mang bao nhiêu đồ ăn vặt bala bala.

-Thầy sẽ phụ trách chuyến đi này, tất cả mọi người đều phải nghe theo sự chỉ dẫn của thầy

Các em hôm nay được nghỉ để chuẩn bị ngày mai đúng 6 giờ 30 phút có mặt ở trường.Chuyến du lịch của chúng ta sẽ được tổ chức ở Nha Trang....hú hú....-sau một phút phát biểu của cực kỳ nghiêm túc, Khánh Đằng lại quay lại bản tính như thường ngày, tuyên bố điểm đến là bãi biển Nha Trang, thầy thích thú vỗ tay hò hét. Những hành động của thầy đã tố cáo thầy rằng đối với chuyến đi này thầy là người hào hứng nhất.

***

- Cái gì? 10 ngày? Không được.

Nghe Dương Nghi nói, Phan Lâm để quyển sách đang đọc xuống bàn. Cùng lúc đó có đến hàng chục ánh mắt hướng về chỗ hai người. Trong cái thư viện yên tĩnh như này dù là tiếng dở sách mạnh cũng gây sự chú ý huống chi Phan Lâm nói quá to.

- Suỵt....em sẽ gọi điện cho anh 3 giờ ...à không 30 phút một lần. Dương Nghi nhanh chóng chạy đến bên Phan Lâm.

- Chẳng phải sắp thi cuối năm sao? Ở nhà ôn thi, tôi sẽ kèm em. -Phan Lâm lại cầm quyển sách mở ra và đọc.

- Anh đi cùng em nhé ...chúng ta có thể vừa học vừa chơi, tắm biển, vui sướng biết bao...anh đi cùng em.... Đại lão gia đi cùng thần thiếp nhé - cô vừa bóp vai anh vừa năn nỉ.

- Vô vị

Anh gập mạnh cuốn sách lại và bỏ đi . Anh sợ nếu ngồi thêm chút nữa anh sẽ tan chảy bởi giọng nói nhí nhảnh ngọt ngào như mật của Dương Nghi.

***

2 giờ sáng

Điện thoại của Dương Nghi bỗng đổ chuông:

- A.... lô.... ai ...vậy ...ạ....- vừa ngáp cô vừa nói.

-5 giờ tôi đến đón em đưa em ra sân bay, tôi sẽ giao bài tập em mang đi rồi làm. Mỗi ngày 30 phút lại phải gọi điện cho tôi một lần nếu không tôi sẽ chạy đến mà kéo em về...này...em có đang nghe tôi nói không đồ xấu xa kia....em...thật xấu xa....haizzzz

***

4 giờ 30 sáng

Sao dưới nhà ồn thế nhỉ? -Cô tự hỏi khi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện ồn ào.

Khi xuống được nửa cầu thang thì nghe được một đoạn hội thoại.

- papa: Cảm ơn cậu. Không ngờ cái Nghi lại được lọt vào mắt ngọc của đại thiếu gia cậu ...chà chà...Chắc tại tôi là người nhân hậu đẹp trai có đạo đức tu trí làm việc thiện nên đến đây Nghi Nghi mới có phúc như thế này

-Mama: Đúng đúng Nghi Nghi nhà tôi không xinh không đẹp lại có đôi chút ngốc nghếch nhưng nó là một cô gái tốt. Nó không biết nấu ăn chỉ biết ăn, nó không thích làm việc...có thể nói là rất lười... còn nữa, có lần 3 4 ngày còn không tắm. Gần đây nhờ có cậu mà hình như đã chăm tắm hơn...

Tiếng phụt nước của papa

- papa : mẹ nó sao lại nói thế. Cậu đừng tin lời bà ấy nói. Nghi Nghi nấu ăn rất ngon, nữ công gia chánh, công dung ngôn hạnh, thông minh hiếm có, tài đức vẹn toàn, cả thủ đô này chỉ có một.

Lần này có vẻ như là tiếng phụt nước của mama.

Dương Nghi ngồi trên cầu thang khóc không ra nước mắt. Không biết là ba mẹ đang nói chuyện với ai. Nhưng dù có nói với ai thì cũng thật đáng xấu hổ.

Rất lâu sau mới có một giọng nói quen thuộc chẳng có thể nhầm lẫn với ai của Phan Lâm cất lên:

- Tôi không để ý đến mấy chuyện đó lắm....Nhưng mà cô ấy vẫn ngủ sao?

Cả papa và mama la lớn lên sau khi nghe Lâm nói vậy.

- NGHI....NGHI.... Dậy mau Phan Lâm đến nhà chơi này....

Dương Nghi đứng bật dậy quên rằng mình còn đang mặc quần áo ngủ, bộ áo ngủ màu xanh da trời in hình Doraemon to tướng ở phía trước. Đầu tóc bù xù chẳng khác nào những đống rơm bị đốt lởm chởm.

-Dạ... Dạ ...con đây

Papa mama tròn mắt nhìn cô. Phan Lâm đang đưa chén trà lên miệng thấy Dương Nghi xuống liền quay sang nhìn cô. Sững người lại một chút, anh lại đưa chén trà lên miệng uống một ngụm rồi nói:

- Rất ấn tượng.

Câu nói bình thản ấy lại có một sức công phá khổng lồ đến Dương Nghi khiến cô hét toáng và chạy về phòng.