Vì Em Có Anh

Chương 18: Chuyến đi không an toàn




Đúng 6h Phan Lâm đã đưa Dương Nghi đến sân bay. Đợi chừng 30 phút thì các học sinh và thầy Đằng, cô giáo tin học, thầy thể dục cũng đến. Ai đấy đều háo hức, nói cười rôm rả.

Mọi ánh mắt chợt hướng về Phan Lâm và Dương Nghi. Ánh mắt là ghen tỵ đố kị nhiều đến nỗi đếm không xuể.

Thầy Khánh Đằng chạy đến chỗ cô:

- Bảo bối, chuẩn bị rồi chứ? Đến đó thầy sẽ mua kem cho em ăn.

Phan Lâm nhếch mép.

- Vô vị, nếu lấy kem có thể dỗ được thì tôi đã mua chục cây kem rồi.

- Thầy Đằng, em rất rất rất thích ăn kem- Dương Nghi cố tình chọc tức anh

- Em dám....

- Đi đi đi, thầy ơi đi thôi, em sợ bị sói ăn thịt lắm- Cô kéo Khánh Đằng.

Đợi Nghi, Khánh Đằng và hai thầy cô giáo cùng các bạn học sinh đã đi khuất, Phan Lâm mới quay người ra về.

Bỗng điện thoại của anh rung, có tin nhắn đến

" Hi Jun! Tao rất xin lỗi vì rất lâu rồi không liên lạc với mày! Tao nghĩ rằng, nếu muốn cho gia đình mày phá sản thì phải đánh vào tâm lí bố mày. Mà mày lại là đứa con duy nhất, hại mày là một cách rất hữu dụng. Phải làm sao đây, tao không muốn giết mày luôn đâu. Như thế chẳng phải quá nhàm chán sảo? Theo dõi mày rất lâu rồi mà không ngờ điểm yếu của mày lại đáng yêu như thế này. Có lẽ điểm yếu của mày sẽ là chiến lợi phẩm của tao. Say hi Jun again. À, khoan đã, hình như tao chưa giới thiệu nhỉ.... Hi Jun, I'm.... Jack.

Đọc xong tin nhắn, Phan Lâm hốt hoảng chạy thật nhanh về phía máy bay nhưng đã không kịp. Chiếc máy bay đã cất cánh từ 5 phút trước.

*

- Quý khách! Quý khách đã tắt điện thoại chưa ạ?

- he he... sorry, sorry. Tôi gửi tin nhắn xong rồi. Đã tắt máy.

Anh quay lại nhìn cô gái đang ngủ gà ngủ gật ở ghế sau. Bật cười

Lần đầu tiên gặp cô.. anh thích cô

Sau khi biết cô là bạn gái của Phan Lâm- kẻ thù của anh.... anh ghét cô

Ghét cô vì cô yêu kẻ thù của anh

Ghét cô vì cô không yêu anh

Ghét cô vì anh không có cô

*

1 tiếng ngồi máy bay, một tiếng đi xe cuối cùng cũng đã đến bãi biển Nha Trang trong truyền thuyết.

Quả thật không hổ danh là top 10 bãi biển đẹp nhất thế giới. Nước biển xanh ngọc trong veo tưởng như nhìn thấy đáy. Từng hàng dừa xanh mướt đung đưa theo gió biển. Những đợt sóng nối đuôi nhau xô vào bờ tạo cho con người ta một cảm giác thật tự do, thoải mái.

Xe vừa dừng bánh,mọi người ùa ra thích thú chạy về phía biển hò hét,té nước nhộn nhịp. Rồi về nhà nghỉ gần đó nhận phòng. Nghe nói, nhà nghỉ này chính là của cô Lâm dạy tin nên hoàn toàn được miễn phí. Riêng thầy thể dục lại là người cực kì hứng thú, cứ xin phụ trách chuyến đi này. Thầy đã bày ra một chiến lược là" Tiếp cận và tìm hiểu rồi nịnh bợ" để cưới được cô Lâm nên vừa đến nơi đã chạy tót xuống bếp giúp đỡ mọi người ra vẻ tháo vác lắm.

*

Cộc.... cộc.... cộc.

- Ai vậy?- có tiếng gõ cửa, Nghi hỏi

Người bên ngoài không đáp mà vẫn tiếp tục gõ cửa...

- Tada- Một con quỷ nhẩy ra trước cửa phòng. Giật mình ngã ngửa ra sau, Khánh Đằng đeo chiếc mặt nạ quỷ dạ xoa đang đứng cười sặc sụa.

- Há há há... có thế mà cũng sợ sao?

-.........

- Thôi nín nào..... Thầy mua kem cho...

-.......

- Ngoan ngoan.... trời ơi thầy đùa thôi mà.!

-.......

- Đợi chút thầy đi mua kem.

Khánh Đằng vừa chạy đi thì điện thoại cô cũng đổ chuông :

- Đến nơi lâu, tại sao em vẫn chưa gọi cho tôi?

-.........

- Em sao thế, em khóc hả, có chuyện gì vậy? Chẳng nhẽ là......Khánh Đằng

- hức .... hức vâng

- Mẹ kiếp, hắn ta đâu? Em không bị thương ở đâu chứ? Tôi đang đợi máy bay. 5 tiếng nữa sẽ đến chỗ em. Em hãy ở trong phòng, Đừng mở cửa cho ai. Đợi tôi.

Dương Nghi không hiểu những lời anh nói, định hỏi gì thì anh đã dập máy.

Cũng đúng lúc đó Khánh Đằng cầm 2 cây kem bước vào phòng

- Bảo bối! Ăn kem đi rồi chúng ta ra biển chơi. Đi thả diều nhé!

Bị dụ dỗ thành công, cô quên hết lời Phan Lâm đã nói.

***


Gió biển thổi tung mái tóc của Dương Nghi, cô thả mình vui đùa cùng sóng biển. Chiếc váy dài đến mắt cá chân cũng đã bị ướt rất nhiều.

Khánh Đằng ngồi phía xa quan sát cô cười đùa.Anh phải làm thế nào đây? Nếu anh là anh của vài tháng trước thì anh sẽ nhân cơ hội này mà bắt người con gái kia lại, uy hiếp Phan Lâm rồi tiêu diệt hắn. Nhưng giờ anh đang làm gì chứ? Rung động sao? Nhưng còn mối thù của anh thì sao? Bố Phan Lâm đã làm gia đình anh tan nát, sao anh có thể quên. Dù biết thế, căm hận thế nhưng anh chỉ có một thân một mình nên đành dùng cách gián tiếp này mà trả thù thôi.