Vì Em Mà Anh Đến

Chương 12




Vậy là từ sau hôm đấy, tối nào Duy An cũng mang theo dụng cụ vẽ của mình khi ra ngoài, kỳ lạ là, Cố Mộng Mộng cũng ăn tối sớm để ra ngoài.

Duy An nhìn cô bạn cùng phòng mang theo giá vẽ, bèn hỏi: “Cậu đi vẽ à?”

“Ừ”, Cố Mộng Mộng chăm chú chuẩn bị đồ, sau đó vừa khóa cửa vừa hào hứng nói: “MÌnh đã tìm được người làm mẫu, cùng cố gắng nhé, tuần sau nữa là giao bài được rồi!”

Duy An bỗng thấy tò mò, tiếp tục nghe ngóng: “Cậu định vẽ ai thế?”

Sinh viên chăm ngoan Cố Mộng Mộng khựng lại trên hành lang, hình như chưa nghĩ đến việc phải trả lời những câu hỏi như thế, một lúc sau mới cắm cúi đi tiếp. Duy An càng tò mò hơn, hỏi lại lần nữa, kết quả là Cố Mộng Mộng đỏ bừng cả mặt.

“Cậu...”, Duy An giật nảy mình, nhìn cô bạn bống trở nên ngượng ngùng bối rồi, cô lại không dám hỏi nhiều nữa, chỉ dặn bên ngoài rất lạnh, buổi tối khi quay về phải để ý, Cố Mộng Mộng ra sức gật đầu, cóng giá vẽ chạy mất.

Bên ngoài quả nhiên rất lạnh, sắp đến tết Nguyên đán rồi, không khí trong trường rất náo nhiệt.

Từ sau lần Tống Thư Minh đeo găng tay cho Duy An, cô vẫn quên chưa trả lời cho anh, hôm nay cô đã giặt và gấp gọn gàng bỏ găng tay vào túi, mang cái túi đó theo đến thư viện, đi được nửa đường thì hắt xì hơi liên tục, lúc này mới nhớ ra dự báo thời tiết nói tối nay có tuyết rơi, cô ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, quả nhiên đen sì.

Trên con đường nhỏ dẫn tới thư viện, hai bên đều trồng cây, khiến con đường thêm nhỏ hẹp, trời tối nhìn chẳng rõ, Duy An đi rất cẩn thận, đột nhiên thấy có ai đó đứng chắn ở đầu đường.

Là một đôi tình nhân, người con trai cúi đầu cài khuy áo khoác cho người con gái, hình như khóa kéo bị kẹt, người con trai bắt đầu sốt ruột, đột nhiên hất tay nói: “Thật phiền qua, em tự kéo tạm vào đi, để anh gọi tài xế vào tận trường đón”.

Duy An lập tức cúi gằm, muốn đi vòng sang bên kia để tránh, bởi cô biết đó là Kiều Ngự.

TRình An Ni đứng bên cạnh anh túm cổ áo vừa ôm chặt cô anh, áp sát lại cười nói: “Còn phải đợi đến bao lâu chứ? Buổi tối có tuyết đấy, lạnh chết mất, anh ôm em một lúc đi”.

Nửa khuôn mặt nghiêng của Kiều Ngự dưới ánh đèn nhìn rất đẹp, anh chau mày đứng im, một lúc sau cũng cười, ôm Trình An Ni đứng sang một bên đường, tiện thể bấm máy gọi và bắt đầu mắng giục tài xế phải nhanh hơn nữa.

Trình An Ni ghé sát tai anh cười nói không dứ, nhìn hai bọn họ thân thiết như ở chốn không người.

Mùa đông là một mùa rất thần kỳ, nó khiến những người cô đơn thấy lạnh hơn, và khiến những người hạnh phúc thấy ấm áp hơn.

Ngoài thời gian trên lớp, đã mấy ngày nay Duy An không gặp Trình An Ni ở kí túc rồi, không cần nghĩ cũng biết, thời tiết càng lạnh thì tình cảm của các cặp đôi càng sâu đậm, nhìn họ hạnh phúc như thế, cô chẳng có lý gì đột ngột xuất hiện khiến không khí trở nên ngượng ngùng khó xử.

Vậy là Duy An giẫm lên bãi cỏ mềm và những phiến lá khô đi vòng xa hơn để đến thư viện, không ngờ lúc quay lại bị giá vẽ đeo phía sau lưng chắn mất tầm nhìn, không nhìn rõ đường dưới chân.

Cạch một tiếng, cô vấp vào một cành cây khô dưới đất, cả đồ và người đều lăn trên cỏ.

Hai người đứng ở đầu đường nghe thấy có tiếng động liền quay lại, Trình An Ni không ngờ lại có người qua lại trên con đường nhỏ phía sau lưng, giật nảy mình, ôm chặt Kiều Ngự không chịu buông, anh vỗ vỗ vai cô như muốn an ủi: “Hình nhu có người ngã rồi”.

Đúng lúc đó ánh đèn chiếu sáng, người dến đón họ đã xuất hiện. Trình An Ni vừa kêu lạnh vừa mở cửa xe, Kiều Ngự cũng đi theo, đột nhiên dừng bước quay người nhìn về phía con đường nhỏ.

“Kiều Ngự? Mau lên xe đi, lạnh quá”.

Anh đóng cửa xe lại rồi quay về chỗ cũ, nhờ ánh đèn hắt ra từ chỗ chiếc xe mà nhìn rõ bãi cỏ, người ngã đang một tay ôm chặt giá vẽ cúi dầu giữ cánh tay mình.

“Chim cánh cụt, em đúng là đồ ngốc”.

Duy An thầm giận mình không cẩn thân, lần này lại để anh nhìn thấy chuyện nực cười do chính mình gây ra, quả nhiên Kiều Ngự nhảy vài bước là đến nơi, đứng quan sát hành động mất mặt của cô.

“Em không nhìn rõ đường....” Cô còn chưa nói xong đã nhìn thấy Trình An Ni đứng ở đầu đường, vội vàng xua tay bảo anh đi trước: “An Ni gọi anh đấy, em không sao”.

Cánh tay....hình như bị đập khá đau.

Duy An ngồi đó xoa xoa bóp bóp, Kiều Ngự đứng bên cạnh định nói gì, nhưng Trình An Ni không nhìn rõ có chuyện gì đang xảy ra ở đằng ấy, tưởng anh lại giở thói công tử, vậy là bắt đầu sốt ruột, gọi liên tục.

Cuối cùng, Kiều Ngự khinh khỉnh quan sát cô một lượt, nói: “Không đứng dậy được thì đừng đứng dậy nữa, cứ ngồi ở đây cũng tốt, như thùng rác ấy”.

Vết thương hình như đau hơn.

Cô nghiến răng muốn đứng dậy, nhưng vì đằng sau đeo giá vẽ, mà tay còn đang ôm một đống dụng cụ cùng bút vẽ, nên nhất thời không cử động nổi.

Cùng lúc đó, trên con đường nhỏ lại xuất hiện một người, đối phương đi vòng qua Kiều Ngự, chậm rãi ngồi xuống đón lấy chỗ đồ trong tay Duy An, lo lắng nhìn cô: “NGã thế nào? Có đau không?”

Kiều Ngự cau chặt mày hơn, Trình An Ni cuối cùng không kiên nhẫn được nữa bèn chạy tới, nhìn thấy một người đàn ông lạ đang nhặt đồ giúp Duy An, An Ni hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ quan tâm kéo bạn trai mình sang một bên rồi quan sát Tống Thư Minh.

Duy An thấy cô ấy khé hỏi Kiều Ngự: “Ai đây?”

KIều Ngự không trả lời.

Tống Thư Minh nhặt và sắp xếp đồ cho Duy An xong, quay lại nói với hai người bằng giọng ôn hòa: “Phiền hai em quá, trời lạnh, các em về trước đi”.

Nghe khẩu khí ấy cứ như muốn nói, việc của Duy An đã có tôi lo vậy.

Quả nhiên, Trình An Ni không nhịn được nữa, hỏi: “Anh là...”, chứ nói hết, Kiều Ngự đột nhiên quay sang nhìn một cái, Trình An Ni im bặt.

Duy An đành cười cười ra hiệu cho bạn biết mình không sao, thực sự không muốn giải thích gì thêm nữa, hạnh phúc của họ không liên quan gì đến cô. Cô thở dài, nhìn Tống Thư Minh nói: “Em bị vấp ngã thôi”. Nói xong, cô ủ rũ phủi phủi đất trên găng tay, bỗng nghe anh hỏi: “Sao không đeo đoi găng tay tôi đưa?”

Cô vội vàng lấy đôi găng tay từ trong túi áo phao lông vũ ra: “À, để em trả lại thầy”.

Tống Thư Minh cười cười kiên quyết bảo cô: “Tặng em mà, thực ra đôi găng tay này ấm hơn đôi găng tay len của em nhiều”.

Nhìn cũng biết, chất liệu của đôi găng tay này người bình thường không phải ai muốn mua cũng được, chắc chỉ bán trong những cửa hiệu cao cấp, giá đương nhiên cũng không hề rẻ.

Bắt đầu có vài bông tuyết lất phất rơi, hiếm khi dự báo thời tiết chuẩn xác như vậy.

Duy An nhất định tự đòi cầm đồ, không muốn làm phiền người khác, nhưng cô thậm chí còn không đứng dậy nổi. Tống Thư Minh khẽ cười, xoa xoa đầu cô ngay trước mặt hai người kia: “Cái tính ương bước của em quả thật vẫn không thay đổi. Vậy thì được rồi, em tự cầm đi.

Nói xong anh cúi người, bế thốc Duy An lên.

Duy An kinh ngạc không biết phải làm thế nào, cứng đờ trong lòng anh không dám cử động, cô nghe Trình An Ni hít sâu một hơi rồi hét lên: “Anh là ai, anh làm gì thế...?”

Ánh đèn lờ mờ hắt xuống, Duy An bối rối muốn giải thích, nhưng thấy Kiều Ngự nhìn Tống Thư Minh bằng ánh mắt tức tối, kéo Trình An NI đi không cho cô ấy hỏi tiếp nữa, hai người họ ngông nghênh lên xe bỏ đi.

Duy An mấy lần giằng co muốn xuống, nhưng Tống Thư Minh chỉ “suỵt”khẽ một tiếng bảo cô im lặng, hình như anh làm gì cũng thấy tự nhiên đúng đắn.

Tới tận trước của thư viện anh mới đặt cô xuống.

Qua tấm cửa kính, Duy An thấy mặt mình đỏ như bị luộc chín, còn người đứng sau đỡ cô lại cười ấm áp, như chuyện ấy rất bình thường, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.

Hai người không nói thêm gì nữa, anh mở cửa giúp cô và đỡ cô lên cầu thang, tim cô đập nhanh tới mức khiến bản thân cũng không thể chịu đựng nổi, tới tận khi cầm bút lên rồi mà tay vẫn còn run.

Tống Thư Minh chỉ phụ trách ngồi làm mẫu cho cô. Một lúc sau, anh không nhịn được nữa, cười hỏi cô: “Căng thẳng như vậy làm gì? Cánh tay còn đau à?”

Duy An vội lắc đầu, vì mặc quá nhiều quần áo nên cô không tiện cởi ra kiểm tra, có lẽ chỉ là bị thương ngoài da, giờ không còn đau như lúc mới ngã nữa.

Nhưng Duy An không dám nói, vừa rồi khi anh bế cô, ngẩng đầu cô thấy vài bông hoa tuyết lất phất bay, đột nhiên phát hiện trên bức tranh đó xuất hiện người thứ ba. Ngoài cô và Kiều Ngự trong tưởng tượng của cô, thì trong bức tranh thuộc về riêng cô... lại xuất hiện Tống Thư Minh.

Mà cảm giác ấy giống như vừa tìm lại được thứ bị mất, lấy thư viện tĩnh lặng làm nên, sự yên tĩnh và ấm áp bao trùm lên chiếc áo khoác màu nâu ấm áp của anh.

“Thầy, thầy...vừa rồi thầy làm thế nào nếu để người khác nhìn thấy....” Giờ thì Duy An đã biết làm thế nào là nói không nên lời rồi. Cô càng muốn diễn đạt tâm trạng hỗn độn của mình, càng không biết nên nói thế nào.

Tống Thư Minh chỉ gật đầu như thấu hiểu, “Em không phải sợ, tôi chỉ là....rất thích em mà thôi”.

Chiếc bút trên tay Duy An khựng lại.

Trước mắt cô là bức vẽ anh, còn người thật lại ngồi cạnh cô không xa, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vẫn rất trẻ trung của cô, cười có chút nuối tiếc: “Annie, em có muốn nghe chuyện của tôi không?”