Vi Quang

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by An Nhiên

Ngày 25 năm nay vừa đúng là thứ sáu. Buổi chiều sau khi kết thúc buổi học, Tiểu Ninh đeo túi sách đi ra ngoài.

Chu tiên sinh muốn tới đón cậu.

Tiểu Ninh xác thực đã làm chuyện có chút mạo hiểm. Ví dụ như đem số di động của mình cho Chu tiên sinh, đáp ứng cùng hắn đi khách sạn qua đêm, còn cho phép hắn đến trường học đón mình.

Nếu đổi thành bất luận vị khách nào khác, Tiểu Ninh đều sẽ không đáp ứng.

Thế nhưng là Chu tiên sinh, Tiểu Ninh nghĩ, nhìn qua chính là một người tốt bình thường.

Chu tiên sinh không giống những khách nhân khác của cậu. Sẽ không lén lút sờ mông cậu, sẽ không ép cậu uống rượu, đi hộp đêm điên cuồng lắc nhảy, sẽ không cứng rắn muốn cậu vuốt ve bộ vị thân thể nào đó, sẽ không nói chuyện xong đột nhiên bắt đầu mắng cậu.

Vì vậy Tiểu Ninh cảm thấy, cũng không có việc gì.

Chu tiên sinh đã đứng ở cổng trường chờ.

Nhân tiện nói một chút, Chu tiên sinh tên Chu Húc, là hắn gửi tin nhắn nói cho Tiểu Ninh.

Xe của Chu tiên sinh sạch sẽ sáng bóng, nhìn qua chính là vừa mới rửa.

Sau khi lên xe, Chu tiên sinh cầm một túi đồ ăn vặt đưa cho Tiểu Ninh: “Từ nơi này lái xe đi phải hết hai tiếng rưỡi, chờ chúng ta đến nơi cũng gần tám giờ rồi. Cậu ăn trước chút gì đi.”

Tiểu Ninh mở túi ra nhìn qua, bên trong có nước trái cây, sữa tươi, nước ngọt, bánh mì, bánh ngọt, bánh quy, quả mơ, cái gì cũng có. Tiểu Ninh nói: “Nhiều vậy.”

Chu tiên sinh xấu hổ cười cười, lại nhắc nhở: “Cũng đừng ăn nhiều quá, nghe nói nhà hàng trong khách sạn ăn rất ngon.”

Tiểu Ninh chọn nước trái cây, hỏi: “Anh có muốn uống sữa tươi không?”

Chu tiên sinh nói được, trong vòng hai mươi giây chờ đèn đỏ uống hết sạch một hộp sữa tươi.

Tiểu Ninh cười, Chu tiên sinh cũng cười.

Thật sự thoải mái giống như đi nghỉ.

Hai tiếng rưỡi lái xe trôi qua rất nhanh, cũng không nhàm chán. Bọn họ vẫn luôn nghe radio, radio phát chương trình âm nhạc. Chu tiên sinh chuyên tâm lái xe, Tiểu Ninh nghĩ đến nội dung buổi học lúc chiều, thỉnh thoảng nói vài câu với Chu tiên sinh. Lúc sau Tiểu Ninh bất tri bất giác ngủ, đến khi tỉnh lại thì bọn họ đã ra khỏi đường cao tốc.

Tiểu Ninh có chút xấu hổ, Chu tiên sinh một mình lái xe lâu như vậy, cậu rồi lại ngủ mất.

“Mệt không?” Tiểu Ninh hỏi.

Chu tiên sinh lắc đầu: “Không sao, rất nhanh đã đến rồi. Cậu ngủ thêm nữa không?”

Tiểu Ninh giải thích: “Bởi vì Chủ nhật đi chơi, buổi trưa vẫn làm bài tập, không có ngủ trưa.”

Trong xe yên tĩnh một lát, Chu tiên sinh mới nói: “Cậu hình như là một sinh viên rất chăm chỉ.”

“Đúng vậy a.” Tiểu Ninh nói, “Không chăm chỉ thì làm sao lấy được học bổng.”

“… Cậu còn làm thêm mấy việc, thêm cả phần tiền lương của câu lạc bộ này, vẫn không đủ sao?” Chu tiên sinh hỏi. Hắn trả tiền cho câu lạc bộ, đương nhiên biết chỉ riêng tiền lương của công việc này đã vượt xa những công việc khác rồi.

“Không đủ.” Tiểu Ninh nói.

Không biết vì sao, Tiểu Ninh rất tự nhiên mà đem khó khăn của mình nói ra miệng. Từng có mấy người khách hỏi cậu, vì sao làm công việc này, có phải trong nhà khó khăn hay không, có phải thiếu tiền hay không, hay là muốn mua hàng hiệu? Tiểu Ninh chỉ cười cười cho qua, không muốn đem khó khăn của mình bại lộ trước người khác.

Nhưng mà lúc này, đột nhiên liền nói ra như vậy. Chính Tiểu Ninh cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Có lẽ là cảm giác đi nghỉ quá dễ chịu rồi, rất lâu chưa được thoải mái.

Sau khi về đến khách sạn, Tiểu Ninh liên tục ngạc nhiên thán phục trong lòng. Khách sạn rời xa nội thành, cũng không phải đất đai khô cằn, sân trước và hoa viên cực lớn, công trình kiến trúc xinh đẹp, bài trí bên trong tràn ngập cảm giác thời thượng, đều là những thứ Tiểu Ninh chưa bao giờ thấy qua.

Khách sạn xa xỉ như vậy, nếu không phải vì người yêu, khẳng định không nỡ tiêu phí như thế.

Tiểu Ninh cảm thấy Chu tiên sinh không hề giống bộ dạng không có tình thú, hắn sẽ lặng lẽ chuẩn bị quà tặng cho người yêu vào ngày sinh nhật, đến ngày lễ sẽ sớm chuẩn bị kinh hỉ, lại ôn nhu chu đáo. Vì sao vẫn có thể bị bạn trai cũ dứt khoát vứt bỏ như vậy, thật sự nghĩ mãi mà không ra.

Thời điểm thực hiện thủ tục nhận phòng, cần chứng minh thư của hai người. Tiểu Ninh đem chứng minh thư của mình đưa cho tiếp tân khách sạn, rõ ràng cảm thấy tiếp tân đã trải qua đào tạo kĩ càng đang cố gắng che giấu một chút cảm xúc khác thường.

Hai nam nhân, muốn vào ở phòng trăng mật xa hoa. Một ba mươi mấy tuổi, một vừa mới đầy mười tám, hai vai còn đeo túi sách, quả thực không dám nghĩ tiếp nữa.

Chu tiên sinh có lẽ cũng đã nhận ra không ổn.

Chờ hai người tiến vào trong phòng, Chu tiên sinh thở hắt ra, nói: “Có lẽ tôi đã thành đại thúc trung niên kỳ quái cần phải giám sát trọng điểm rồi.”

“Ba mươi mấy tuổi không tính là người trung niên.” Tiểu Ninh nói.

Chu tiên sinh nhìn túi sách trên vai Tiểu Ninh, còn có mái tóc ngắn mềm hơi che phủ phần trán, thở dài nói: “Nhưng tướng mạo cậu quá nhỏ, rất giống vị thành niên, thực tế cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng coi là người trưởng thành.”

“Vậy tôi gọi anh là ca đi, như vậy an toàn một chút.” Tiểu Ninh cười hì hì nói, thật sự là hô một tiếng ca.

Vốn gọi một cách rất bình thường, chẳng biết tại sao sau khi nói ra miệng, bầu không khí rồi lại trở nên lúng túng.

Có thể là Tiểu Ninh hai vai đeo túi sách, cười hì hì thoạt nhìn thật sự quá nhỏ, khiến cho Chu tiên sinh có cảm giác tội lỗi. Cũng có thể là phòng trăng mật quá đẹp, khắp nơi lộ ra lãng mạn ấm áp, trên bàn bày biện một bó hoa hồng nhạt nở rộ, trên tường treo tranh ảnh tình yêu nho nhỏ, ở dưới hoàn cảnh như vậy, tự nhiên bầu không khí trở nên mập mờ kiều diễm.

“Nhìn kìa, tuyết rơi!” Chu tiên sinh đột nhiên hô lên, phá vỡ lúng túng trong phòng.

Tiểu Ninh nhìn theo hướng ngón tay hắn, đi đến trước *cửa sổ sát đất cực lớn, quả nhiên bên ngoài tuyết nhỏ nhẹ nhàng tung bay. Ngoài cửa sổ là một sân nhỏ thuộc duy nhất về căn phòng này, trồng vài cây với thực vật nhỏ. Ngọn đèn được thiết kế đặt từ dưới lên trên, bông tuyết nhỏ hiện lên càng thêm rõ ràng, chậm rãi rơi xuống cành cây.

*cửa sổ sát đất

Kt quả hình ảnh

Hai người đều không nói, lẳng lặng, dường như có thể nghe thấy tiếng bông tuyết sột soạt.

“Đi ăn cơm đi.” Một lát sau, Chu tiên sinh mới mở miệng đánh vỡ sự yên lặng này.

Bữa tối là một nồi lẩu nhỏ ấm áp, nguyên liệu đều rất mới lạ, nước lẩu không biết bỏ thêm thứ gì, ngon không giống bình thường mà hết sức ngon. Nhưng hấp dẫn người ta nhất, vẫn là khung cảnh của nhà hàng. Nhà hàng rất đặc biệt, hình hẹp dài, mỗi một bàn đều được đặt trước cửa sổ thủy tinh. Ngoài cửa sổ là hoa viên xinh đẹp, còn thấy được một hồ nước.

Có thể tưởng tượng được, thời điểm xuân hạ, hoa viên này sẽ đẹp đến cỡ nào. Cho dù là lúc này vào mùa đông, trong hoa viên không có hoa nở, vẫn có loại mỹ cảm đặc biệt. Nơi xa hơn là mặt hồ tĩnh lặng, bông tuyết bay phiêu tán rơi xuống, rơi trên cành cây, rơi trên mặt hồ, rơi trên mặt đất, một mảnh màu trắng nhẹ nhàng.

Trong nhà ăn, nồi lẩu vang sùng sục sùng sục, làm cho người ta cảm thấy vô cùng tốt đẹp lại an tâm.

Tiểu Ninh lần đầu tiên được đi nghỉ, mới biết được hóa ra đi chơi là loại cảm giác này. Tuy rằng phiền não vẫn còn, nhưng mà trong ngực thoáng cái chợt dễ chịu hơn rất nhiều, vừa thích ý, lại thoải mái, cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều.

Thật tốt a.