Vị Tầng Vọng Ký

Chương 32




Thân thể mảnh khảnh thon dài mất đi năng lực phản kháng, đột nhiên bị nâng bổng lên.

Tựa hồ hết thảy đã sớm có dự bị.

Mộ Dung Duy lấy một lọ thủy tinh sạch sẽ ra, Mạc Dực ôm Trương Quý, không cho phép kháng cự mà tách hai đùi, để miệng lọ ngay bí huyệt vừa bị người chà đạp đến sưng đỏ kia.

Rất nhanh, dịch thể trắng đục mà hai kẻ vừa mới hung hăng phát tiết bắn sâu vào trong cơ thể, vì trọng lực mà chậm rãi từ cúc hoa kiều diễm chảy xuôi đi ra, giữa không trung kéo thành sợi chỉ bạc *** tà, nhỏ vào trong lọ thủy tinh trong suốt sáng bóng.

Dốc cạn lực cũng vô pháp suy chuyển tình trạng bị Mạc Dực ôm vào trong ngực dang rộng hai chân, đầu rõ ràng biết hạ thể của mình đang ồ ồ chảy ra dịch thể nồng mùi giống đực, nhục nhã biến thái khiến Trương Quý xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Quá đáng cực kỳ…

Không phải chỉ trốn một tuần thôi sao?

Phải tra tấn đến mức nào mới vừa lòng đây?

Trương Quý nhắm mắt lại, hận chính mình vừa rồi không thể ngất đi được.

“Khá nhiều.”

“Đương nhiên, chúng ta tuổi trẻ sung sức, tích một tuần, mà đêm nay lại là lần đầu tiên.”

“Mộ Dung, nhanh lên, đừng lãng phí thời gian nữa.”

“Biết rồi.”

Vì muốn mau chóng thu được chất lỏng trong cơ thể Trương Quý, Mộ Dung Duy đưa hai ngón tay chọc vào huyệt khẩu đã bị chà đạp hai lần, hơi dùng sức khuếch trương, không để cho cơ vòng cản trở chất lỏng chảy ra ngoài.

“Có vẻ đủ rồi đấy.”

Lấy xong, Mạc Dực mới thả Trương Quý nằm lên tấm nệm mềm mại.

“Có phải khó hiểu lắm không?” Mạc Dực mỉm cười hỏi Trương Quý.

Trương Quý có chút kinh hãi, hoảng loạn mà nhìn Mộ Dung Duy.

Mộ Dung Duy lấy ra một hộp sữa tươi, đổ vào trong lọ thủy tinh, lắc nhẹ, trộn đều dịch thể cùng sữa lại với nhau.

Một ống tiêm dung tích lớn còn mới được lôi ra.

Khi Mộ Dung Duy dùng ống tiêm hút hỗn hợp dịch thể vào ống, Trương Quý còn tưởng rằng bọn họ lại tiến hành súc ruột thêm lần nữa.

Mộ Dung Duy nhìn ra suy đoán của cậu, nhẹ giọng nói “Không phải súc ruột.”

Trương Quý run bần bật, bị Mạc Dực bắt lấy mắt cá chân, rụt lui lại.

Mạc Dực cười rộ lên “A Quý, đến giờ mà còn không nghe lời, hậu quả sẽ càng thê thảm hơn.”

Trương Quý hai tay bị buộc về phía sau căn bản không có khả năng chạy trốn, Mạc Dực chỉ vài giây đã tóm được cổ chân cậu, giống như lúc đầu mà dùng dây da trói vào thành giường.

Chẳng mấy chốc, cả hai chân cũng bị cố định.

Trương Quý bị ép buộc nằm ngửa trên giường, mặt hướng lên trên, hai đùi trần trụi hoàn toàn mở ra.

Mạc Dực ngồi xuống bên cạnh, nâng eo cậu dậy, để cho cậu tựa vào chính mình, từ phía sau ôm cậu.

Đầu kia của ống dây cắm vào niệu đạo bị Mộ Dung Duy nâng lên.

Trương Quý thấy hắn cắm kim chích vào đầu ống dây, hai mắt đen huyền không thể tin nổi mà mở lớn, liều mạng lui về sau.

Nhưng chỉ phí công vô ích.

Dây da trói cổ chân không có độ co dãn, phía sau, Mạc Dực lại như một bức tường vững chãi mà ôm cậu.

“Hy vọng sẽ không quá khó chịu.” Thanh âm Mộ Dung Duy cũng rất không trấn tĩnh.

Ống chích và ống dây cắm vào niệu đạo là cùng một bộ, rất khớp với nhau, Mộ Dung Duy mở chốt nhựa ra, từ từ bơm hỗn hợp chất lỏng màu trắng ngà vào ống dây.

Trương Quý vùng vẫy kịch liệt, ở trong lòng Mạc Dực sống chết giãy giụa.

“Bàng quang của cậu sẽ được bơm đầy dịch thể của tôi và Mộ Dung Duy, đây là trừng phạt nho nhỏ cho mánh khóe bé con của cậu.” Mạc Dực cúi đầu, môi vừa vặn chạm vào vành tai lạnh như băng của Trương Quý “A Quý, tôi đã nhắc nhở cậu, đừng nên giở trò khôn vặt ở trước mặt tôi.”

Chất lỏng đi vào trong cơ thể.

Trương Quý chẳng khác nào bị đổ dầu sôi mà co rúm lại.

Tinh hoa giống đực trắng đục trộn với sữa tươi cũng trắng đục một màu hòa vào nhau, bị rót ngược vào bàng quang, nhận thức này mãnh liệt bào mòn thần kinh Trương Quý.

Khí quan không thể nào chịu nổi giày vò của nam nhân, lại thêm xâm phạm ngược đãi không chút nhân tính.

Ngày càng nhiều chất lỏng rót vào, Trương Quý cảm thấy được từng địa phương trong cơ thể mình như bị axit sunfuric ăn mòn.

Lượng rót vào càng lúc càng lớn, tạo thành cảm giác căng trướng muốn bài tiết, nhưng phảng phất như không chỉ có bàng quang, mà là tất cả nội tạng đều bị rót vào dục vọng dơ bẩn của nam nhân.

Điều này so với bị cường bạo hay luân bạo càng khiến kẻ khác không thể chịu đựng được.

“Thả ra! Không cần! Không! Đừng mà…”

Thân thể cùng tinh thần song song bị bạo ngược làm cho tiểu thú bị tra tấn hoàn toàn hỏng mất.

Sau khi biết kêu khóc cũng không suy chuyển được gì, Trương Quý đổi thành phương thức mà Mạc Dực cùng Mộ Dung Duy tối mong chờ, nức nở cầu xin tha thứ.

“Không… không… Tôi sai rồi, làm ơn tha cho tôi, A Dực, van cầu anh…”

Đối với lời cầu xin vỡ vụn của Trương Quý, Mạc Dực tuyệt không chút thỏa dạ nào.

Lạnh lùng đưa mắt nhìn Trương Quý một cái, Mạc Dực trầm thấp hỏi “Đã chịu cầu xin tha thứ rồi sao?”

“Ô… Tha cho tôi, tôi không dám nữa…” Trương Quý hơi thở mong manh mà van lơn.

“Không buông tha!” Đơn giản, ngắn gọn cự tuyệt.

Nụ cười của nam nhân vô tình đến tàn nhẫn, thờ ơ mà nói “A Quý, tôi rất rõ tính tình của cậu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu bây giờ tạm tha cho cậu, không dạy dỗ cậu đến triệt để, sau này cậu nhất định sẽ có gan mà giở trò với tôi. Thế nên hôm nay, nhất định phải làm đến cùng.”

Nghe thấy lời Mạc Dực nói, Trương Quý bắt đầu quẫy đạp, giường bị cậu vùng vẫy mà rung cả lên.

Chất lỏng rót vào bàng quang ngày một nhiều. Người bình thường bàng quang chỉ chứa được cao nhất là ba trăm ml, thế nhưng hỗn hợp trong ống chích thì ít nhất phải đến tám trăm ml, tuy rằng không bơm vô hết, bất quá lượng đi vào đã vượt quá phạm vi mà cậu có thể chịu đựng.

Đau đớn đơn thuần may ra còn chống đỡ được, nhưng hỗn hợp dịch thể cùng sữa tươi đáng sợ như thế bị bức bách đi vào khí quan, Trương Quý bị loại lăng nhục tà ác này tra tấn đến tan tác.

Bụng càng ngày càng trướng, như sắp nổ tung.

Trương Quý bỗng nhiên nghẹn ngào khóc lớn “Mộ Dung! Mộ Dung! Xin anh thương xót…”

Tay Mộ Dung Duy đang cúi đầu bơm chất lỏng run lên một chút.

Hắn ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt thống khổ đến vặn vẹo của Trương Quý, quật cường cùng kiêu ngạo đã biến mất không còn sót lại chút gì, trong đôi mắt ướt át đen huyền viết đầy cầu xin, chẳng khác nào một chú linh dương vô tội đang bị nhóm người tàn ác chậm rãi lột da xẻ thịt.

Ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm Trương Quý một hồi, Mộ Dung Duy mới thấp giọng nói “A Quý, hãy nhớ kỹ bài học kinh nghiệm này, về sau đừng dại dột nữa. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”

Tiếp tục đẩy ống chích.

Đến khi một giọt cuối cùng cũng được bơm vào, hắn mới phát hiện tay mình vẫn một mực run lẩy bẩy.

Trương Quý đau đến khổ sở, vẫn không ngừng nức nở cầu xin “A Dực, A Dực, tôi sai rồi… Van anh…… Tôi không dám… nữa…”

Bàng quang phình trướng bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung đã gần tới điểm cực hạn, cậu rành rẽ cảm nhận được dị vật đáng sợ xâm nhập mình, như dây leo mà nhanh chóng bủa vây khắp lục phủ ngũ tạng, quấn siết bóp nghẹt từng ngóc ngách trong cơ thể.

Mạc Dực gắt gao ôm Trương Quý đang run rẩy khóc ròng, toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh tỏa ra mị hương tuyệt vọng đầy *** mỹ vì bị mặc sức chà đạp.

“Đừng cầu, A Quý.” Mạc Dực nhắm mắt lại, siết chặt cánh tay, giống như lo sợ người trong sáng đến vô tội trong lòng sẽ vỡ tan tành “Không cần cầu nữa, A Quý.”

Mộ Dung Duy vặn chốt ống dây, vung tay, quẳng hết thảy ống dây cùng lọ thủy tinh lên mặt đất, rồi bất thình lình đứng dậy xoay người.

Lọ thủy tinh rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

“Mộ Dung Duy, cậu đi đâu?” Mạc Dực quát một tiếng.

“Tôi không muốn ở đây nữa.”

Mạc Dực trầm giọng “Mộ Dung Duy, nếu bây giờ cậu đi ra ngoài thì từ nay về sau không cần chạm vào cậu ta nữa.”

Mộ Dung Duy chợt ngoảnh đầu lại, nhìn chằm chằm Mạc Dực “A Dực, cậu có biết cậu là thằng điên không?”

“Tôi chỉ biết, cả ba chúng ta không thể nói đến được hay không được, chỉ có chủ nghĩa cực đoan mới hợp với chúng ta.” Mạc Dực cúi đầu, yêu thương mà nhìn Trương Quý đã lâm vào bán hôn mê trằn trọc khóc nức nở “Tính tình A Quý so với hai chúng ta càng cực đoan hơn nhiều lắm. Đối với cậu, nếu không mạnh tay đến cùng thì không thể hoàn toàn chiếm được đâu. Mộ Dung Duy, cậu phải thật sự hạ quyết tâm.”

Hô hấp Mộ Dung Duy trở nên ồ ồ dị thường.

Hắn nhìn chăm chú Trương Quý ở trong lòng Mạc Dực, cứ như vậy xuất thần giây phút.

Giống như ẩn sâu trong cơ thể điều chỉnh hơi thở hỗn loạn, hắn nghe thấy trái tim đang đập điên cuồng, không hề giống cảm giác hít thở không thông như ban đầu.

Không! Có lẽ là do nghẹt thở quá lâu, thân thể đã quên mất nhu cầu không khí là như thế nào.

Trương Quý trần trụi mà bị giam trong lòng ngực Mạc Dực, cơ thể mảnh khảnh trắng nõn nhẹ nhàng run rẩy, đôi môi sưng đỏ bán giương.

Mộ Dung Duy nghe thấy tiếng khóc như ẩn như hiện đứt quãng cầu xin của cậu.

Hắn chậm rãi đi đến, nét mặt dần bình tĩnh trở lại, như thể đã dứt khoát quyết định trở nên tàn nhẫn.

“A Dực, tôi hiểu ý cậu.”

Hắn quỳ xuống giường, đón Trương Quý từ trong lòng Mạc Dực, vững vàng ôm Trương Quý bất an vật lộn, nhẹ giọng nói “A Quý, hy vọng cậu có thể khắc ghi giáo huấn này cả đời. Tôi và A Dực đều là những sinh vật tà ác đáng sợ, cậu đừng quên.”

Mạc Dực có chút ý vị mà mỉm cười, buông mắt cá chân của Trương Quý ra, chế trụ thắt lưng không ngừng run rẩy, dục vọng hung mãnh lại một lần nữa đĩnh nhập bí lôi ướt át non mềm.

“Không! A Dực… A —— Anh làm ơn! Aaaa…”

Bàng quang rơi vào trạng thái mẫn cảm cơ hồ chỉ chực nổ mạnh, hậu huyệt đã bị chà đạp đến sưng tấy lại một lần nữa bị nam vật xâm phạm, Trương Quý từ trong cơn thất thần đột nhiên nức nở phát giác, khóc lớn vỡ tan tành.

Không đành lòng nghe tiếng khóc ngay cả tường cách âm tốt nhất cũng chẳng thể ngăn lại, loáng thoáng phiêu dật trên hành lang.

Nhạc Trừng nhịn không được từ trong phòng mình đi ra, vặn vặn cửa phòng Mạc Dực.

“Ô hô, khóc thật thảm nha. A Dực cùng Mộ Dung không biết làm cái quỷ gì nữa.” An Lăng theo phía sau, xoa xoa mớ tóc rối bù xù “Đừng vặn nữa, hẳn là khóa lại rồi.”

“Như vậy cũng thật quá đáng!”

“Nhạc Trừng, coi như hết, A Quý đã trở thành người của bọn hắn nha.”

“A Quý?” Nhạc Trừng buông tay nắm ra, lui về sau vài bước, vô lực dựa lưng vào tường hành lang, cười khổ tự nhủ “Vừa rồi tôi nghe, giống như không phải tiếng A Quý khóc, mà là của Lâm Thiếu…”

An Lăng như gặp quỷ trợn mắt nhìn hắn, hơn nửa ngày, mới thở dài một hơi, ngón tay đặt lên giữa mi tâm đang cau lại của An Lăng, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Nhạc Trừng, cậu lầm rồi.” An Lăng nhu hòa mà buông thấp giọng “Là A Quý, thật là A Quý.”

Hắn khẽ khàng nói xong, chậm rãi kề sát lại.

Nhạc Trừng vừa mới tắm, cả người mang theo một cỗ thủy hương dịu nhẹ, An Lăng dịu dàng cúi đầu xuống, đặt môi lên môi Nhạc Trừng.

Không dùng kỹ xảo mà vươn đầu lưỡi tách khớp hàm, chỉ đơn thuần là phủ lên đôi môi kia mà thôi.

Mềm mại hay ngọt ngào tựa hồ đều không trọng yếu.

An Lăng chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu, đây chính là hương vị của Nhạc Trừng.

Nhạc Trừng đợi một hồi, mới đưa tay ôn hòa đẩy hắn ra.

“Này, tôi biết cậu lo cho tôi rồi.”

———————