Vị Tư Lệnh Mong Muốn Vĩnh Hằng (The Warlord Wants Forever)

Chương 5-2




Trong khi Myst lộn tròn mắt, chị cô nối tay với nhau và nhảy xuống, di chuyển nhanh đến nổi họ chỉ là một vệt mờ. Như thường lệ, không ai có thể thấy họ, và nếu có người làm thế trong cái thành phố giàu thành phần the Lore này họ cũng chẳng bận tâm.

Myst xem xét quầng sáng từ đằng xa. Nó cũng chẳng lớn lắm, nên cô biết họ có thể kiểm soát nó. Là người lớn nhất, Nix rất mạnh còn Regin thì đầy mưu kế. Hơn thế, Myst đang có một đôi bốt mới và cô thà chết nếu cô lại mất thêm một đôi nữa trong cuộc chiến thiên sử giữa da Ý mềm mại như cánh bướm và chất nhầy. Đã có nhiều thiệt hại quá rồi. Nó là sự thật sầu thảm. Thật sự.

Sự chú ý của cô lại dễ dàng quay về một lần nữa với người đàn ông trên đường, và cô nhướng một lông mày lên. Nếu bề trước anh ta phù hợp với bề sau, cô sẽ bị lôi cuốn. Nó đã là hàng thế kỉ, theo nghĩa đen, từ khi cô đã có một chút some-some, và cô xứng đáng –

Cô hút vào một hơi thở, bật mạnh lại cái cửa sổ ở mái nhà. Tên say rượu hoàn toàn không phải là một tên say rượu nào cô thấy khi anh ta ngó vào một căn hẻm, đưa cho cô nét mặt của anh. Cái cơ thể mà cô đang liếc mắt đưa tình chính là của ‘chồng bị bỏ’ của cô như đàn hay chọc cô.

Anh ấy vấp ngã không phải từ sự say xỉn mà từ sự yếu ớt, dáng anh khác đi bởi anh đã giảm cân. Và đó chính là em trai anh Murdoch giúp đỡ anh – giúp đỡ Wroth tìm cô.

Run bần bật, cô rón rén dọc theo mái nhà, ép sát mình vào trong cái cửa sổ, hi vọng sẽ thoát được trước khi anh nhìn thấy cô. Anh dừng lại, nâng đầu mình khỏi đám đông đang xô đẩy, rồi quay mạnh về phía cô.

Ánh nhìn anh rơi trực tiếp vào cô, mắt anh đen, hoang dã, gắn chặt lấy mắt cô với một cái nhìn của sự sở hữu hoàn toàn. Khi ánh mắt Murdoch đi theo của Wroth, anh cho cô biểu hiện gần như sự thương hại, rồi vỗ Wroth trên lưng trước khi trace đi.

Máu cô rời khỏi mặt mình. Cô phóng qua mái của một tòa nhà kết nối, lấy tốc độ cho cái tiếp –

Cô hét lên khi sắc mặt hốc hác của Wroth hiện lên chính xác trước cô. Đã trace. Cô ào về hướng đối diện, nhưng anh chụp lấy cô qua ngực cô, áp người cô vào anh, khiến cô cảm thấy sự cương cứng lên của anh. Cô thục cùi chỏ cổ anh, rớt xuống từ tay anh và nhảy qua cạnh của mái hiên. Cô đổ nhào vào một cái sân sau có các tường thành cao, chạm đất bằng tay và chân, rồi lồm cồm dậy để nhảy qua khoảng không gian tối. Nhưng tốc độ của cô không phải là đối thủ cho sự tracing của anh.

Anh ấy lại chộp được cô, và dù cô chống cự, anh ấy vẫn làm sao mạnh hơn ngay cả trong tình trạng của mình – có lẽ là vì tình trạng của mình. Một tay anh kéo lên chiếc váy ngắn của cô.

“Wroth! Đừng làm thế!”

“Năm năm trời của địa ngục,” anh chế nhạo, sờ vào mông cô thô bạo. “Em xứng đáng bị fuck đến khi em không thể đi.”

Cô thở hổn hển, run lên. “Nên vị tư lệnh lấy phần thưởng của mình à? Nó đã được hiểu rằng anh sẽ lấy Cô Dâu mình không cần biết cô ta có muốn nó hay không. Anh sẽ khiến tôi nhớ bị ép buộc à?”

Sau một hồi ngưng lại, anh nói ra, “Không, Chúa tôi, không.” Cô nghe anh đang đưa mình ra. “Myst,” anh rên, “hãy cảm thấy anh thôi.” Anh nắm lấy tay cô và làm cô chụp vào cái túi nặng trĩu của anh, rồi nắm dương v*t anh. Chưa bao giờ cô được cảm thấy sự cứng lên như vậy. “Xoa lên phía đầu,” giọng anh thô ráp bên tai cô, khiến cô rùng mình trong lúc cô cảm thấy chất lỏng rịn ra. “Đó là điều gần nhất tôi có thể tới gần mà không có em. Tôi cần em thật nhiều tôi thấy bệnh với nó.”

“Wroth, đừng...”

Với một lời nguyền rủa chua chát, anh cúi đầu xuống, trán trên cổ của cô, nhưng anh chỉ đẩy vào mông cô. “Không thể ngừng được,” anh nghiến răng, và cô biết anh sẽ chẳng lấy cơ thể cô, chỉ chạm vào nó, dùng nó. Tại sao anh lại kiềm chế lại cho cô...?

Ngón tay anh tưng qua núm vú cô. Sét đánh. Không, cô không thể muốn chuyện này.

Hơi thở anh phả nóng trên người cô và khiến cô thả lỏng. Cô có thể muốn nó, như cô làm hàng đêm trên cái giường cô đơn của mình. Không khí xung quanh oi bức, thơm phức với mùi hương của hoa nhài và thậm chí nhiều hơi ẩm hơn bình thường từ vòi phun nước trong góc. Không ai có ở nhà. Anh sẽ không lấy cô, tại sao lại không tận hưởng phút giây ngắn ngủi này?

Khi cô mềm đi trong vòng tay anh, kéo tay cô ra sau để ôm lấy đằng sau đầu anh, anh gầm gừ và đá chân mình vào của cô, khiến cô dang rộng chân ra. Run rẩy, anh ngang tàn đẩy vào da thịt cô, rồi giựt ngả đầu mình ra sau và la lên trước khi anh đạt đến. Trong phút cuối, anh quay từ cô và bắt đầu đổ tinh dịch của mình ra đất.

Cô như bị đông cứng, không thể thấy được, và vì một lí do nào đó nó ảnh hưởng cô nhiều hơn để chỉ nghe thấy phản ứng của anh, những cái rên rỉ phát ra từ sâu trong ngực anh. Cô cảm thấy sự run lên bần bật, cái sức mạnh trong cơ thể anh khi anh chèn cô qua các đợt sóng của sự khoái lạc.

Nó kéo dài mãi và mãi, từng giây trôi qua gợi nhớ cho cô cơ thể anh cần điều này như thế nào. Rồi anh để môi mình vào cổ cô, bám vào mông cô và cô biết anh đang chạm vào mình trực tiếp để giải phóng tinh dịch lần nữa. Khi cô nghĩ về bao nhiêu đêm anh đã tưởng tượng điều này, đầu cô ngả về vai anh.

Lần thứ hai còn không thể nào nhưng lại mãnh liệt hơn lần đầu trong khi anh tuyệt vọng hôn và liếm làn da cô, siết lấy vú cô rồi lại cái khác, giúp cô nhớ lại rõ ràng lúc khi anh đã đưa cô tới đêm hôm đó trong căn ngục. Cô muốn tham gia với anh – cô muốn anh làm việc những ngón tay đó trên cô tiếp theo.

Khi anh đã xong, anh nâng tóc cô lên và chạm môi nhẹ và cổ cô, rùng mình và thở một cách nặng nhọc. Mắt cô nhắm lại và cô chỉ mới vừa định nói, “Đến lượt tôi,” khi anh làm một việc kì quặc nhất.