Vị Vãn

Chương 36: Lan Nhi




Mây dày đặc cuốn đi mọi thứ, tuyết rơi lộn xộn.

Y xoay người xuống ngựa, bước nhanh lên bậc thang.

Cửa lớn vừa kéo ra một khe hở, đã bị y mạnh mẽ đẩy ra, xông vào.

"Tam thiếu gia!" Người giữ cửa thấy khuôn mặt lạnh lùng của y, kinh ngạc la lên.

"Tránh ra!" Y nóng nảy gầm nhẹ, vội vàng chạy lên phía trước.

Khắp nơi giăng đèn kết hoa, vui sướng.

Đèn lồng lớn màu đỏ chói mắt treo dọc theo hành lang dài uốn lượn lắc lư ở trong gió, giống như thế nào cũng nhìn không tới tận cùng.

Người làm đốt đèn lồng nỗ lực đuổi theo y, gọi y.

Y bỗng dưng đứng lại, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm chữ “hỷ” dán trên cửa sổ.

Cửa bị người nhẹ nhàng kéo ra, nữ tử mà y nhớ nhung một thân xiêm áo rực rỡ đi ra, hoa đào xinh đẹp nở rộ.

Cách bông tuyết bay, y thấy không rõ biểu cảm của nàng.

"Lan Nhi" Ngày đêm bôn ba đi gấp, giọng nói của y đã khàn khàn không giống bình thường, "Vì sao gả cho hắn?"

Trên người, là thiết giáp từ quân doanh mà đến còn chưa dỡ xuống, giờ phút này nặng làm y thở không nổi, lạnh lẽo làm trái tim của y đều nhanh đông lại.

Nàng lắc đầu, theo bước chân y tới gần mà vội vàng lui về phía sau.

"Nàng sợ ta?" Y ngạc nhiên dừng bước, cười khổ nhìn trong suốt trong mắt nàng, "Nếu nàng muốn vinh hoa phú quý, sau này ta cũng có thể cho nàng."

Chính là, nàng chờ không kịp, hiện tại nàng đã sắp lấy được.

Trên búi tóc Như Vân, trâm vàng Phỉ Thúy làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc của nàng - chỉ là xinh đẹp như vậy, không bao giờ thuộc y nữa.

Tầm mắt dừng ở trên cổ tay nàng, rỗng tuếch.

Đã từng, nơi đó đeo vòng tay ngọc trắng y đưa, không là đồ gì quý, cũng là một mảnh thật lòng của y.

"Tam đệ." Một tiếng gọi từ sau người truyền đến.

Chỗ rẽ trên hành lang dài, nam tử thân khoác cẩm bào lông chồn chậm rãi mà đến, tư thế thong dong quý khí trước sau như một.

"Hôn lễ của vi huynh thiếu đệ, thật là có chút tiếc nuối." Nam tử từng bước một đi lên bậc thang, ôm lấy thê tử mới cưới, trên cao nhìn xuống cười, “Đệ đường xa mà đến, hẳn phải nghỉ ngơi thật tốt mới phải.”

Y ngẩng đầu nhìn đôi phu thê trước mắt, chăm chú nhìn thật lâu sau, môi chậm rãi nở một nụ cười chế giễu lạnh lùng, dưới bóng đêm đôi mắt màu xanh sâu thẳm như hồ nước, làm người ta không dám nhìn thẳng.

"Tân hôn vui vẻ, đại ca đại tẩu." Y mở miệng, lạnh nhạt trong giọng nói đến bức người.

Ném một câu này, y không chút nào lưu luyến xoay người.

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, phủ cả dấu chân để lại trên nền tuyết.

Mùa đông một năm kia đặc biệt lạnh.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Đau đớn.

Y che ngực, muốn nhịn xuống loại cảm giác hít thở không thông không dễ chịu.

Mở mí mắt nặng nề, cảm giác thứ nhất là giữa lưng nóng giống như nướng da thịt, sau đó trước mặt xuất hiện một gương mặt yên tĩnh nằm ngủ.

Không có biện pháp phủ nhân, quả thật bộ dạng Hàn Vị Vãn không tệ. Trong những nữ nhân y thấy, nàng là thượng phẩm.

Nữ nhân đẹp, lấy hoa so sánh, có đẹp và tĩnh mịch như Lan, có tươi đẹp như Mẫu Đơn, mà nàng giống như một gốc cây Tường Vi dưới ánh trăng, thanh nhã mê ly, thanh lãnh tươi đẹp, lại cả người có gai - càng nhớ lại đêm gặp gỡ ở đại mạc, nàng cầm cung mà chống đỡ, áo trắng như tuyết, dây cột tóc bay bay, trong nháy mắt trong lòng y có cảm giác như vậy.

Rất kỳ quái, có loại xúc động muốn chạm vào nàng, sau đó mới phát hiện ngón tay đan xen vào nhau.

Màu da của nàng nhẵn nhụi trắng nõn, đối lập với bàn tay màu đồng cổ của y, mà ngón tay nàng mảnh khảnh dây dưa với y, nhìn làm cho người ta yêu thương.

Đây là có chuyện gì?

Y hơi giật mình, nhăn đầu lông mày.

Muốn thu tay, lại quấy rầy nàng.

Vị Vãn từ trên khuỷu tay gian nan ngẩng đầu, hai tròng mắt còn có chút mơ màng.

"Tỉnh?" Giọng nói của nàng khàn khàn mà gợi cảm, dưới ánh nến nốt ruồi đỏ trên mi tâm càng thêm xinh đẹp.

Ánh mắt y buồn bã, bàn tay to giữ chặt tay của nàng, cúi đầu hôn môi nàng.

Nụ hôn này tới rất đột ngột, Vị Vãn cả kinh gần như quên lập tức đẩy y ra, chỉ nhìn thấy đôi mắt y sâu như hồ nước, bao phủ đỉnh mà đến... Lưỡi của y cực nóng, giảo hoạt dụ dỗ, công chiếm được lãnh địa trong lúc nàng không hề phòng bị.

Nàng khiếp sợ lui ra phía sau - y bắt được cánh tay nàng giận dữ giơ lên, giương mắt nhìn chằm chằm nàng: "Lại muốn đánh ta một lần nữa, hả?"

Vị Vãn nhìn y, ngực phập phồng kịch liệt, sau đó dùng sức đẩy kiềm chế của y ra.

"Thừa nhận đi, ngươi cũng không bài xích ta." Y làm càn nâng hàm dưới của nàng, cố ý chống lại ánh mắt hoảng loạn của nàng.

"Cảm thấy cô đơn, đúng không?" Y cười quỷ dị, "Gấp gáp tìm hắn như vậy, nhớ hắn, thật vất vả nhỉ?"

Vị Vãn trừng mắt y.

Y luôn như thế, tự cho là đúng chõ múi vào chuyện trong lòng của người khác, sau đó không kiêng nể gì vạch trần, mặc kệ người khác vì thế mà có nhiều khó khắn, nhiều khốn quẫn.

Y thật sự rất xấu xa, xấu xa đến nàng muốn liều lĩnh phản kích y.

Nàng bỗng nhiên cười lạnh.

Y nheo lại mắt chăm chú nhìn nàng.

"Ta đoán, vừa rồi nhất định ngươi có một giấc mộng đẹp nhỉ." Nàng cười khẽ mở miệng, trong giọng nói lại mang theo ác ý khắc nghiệt, "Ngươi xác định ngươi hôn là ta, không phải là ‘Lan Nhi’ của ngươi?"

Sắc mặt y chợt thay đổi.

Nàng lại đổ thêm dầu vào lửa đang cháy: "Thế nào, ta nói bậy rồi hả? Nàng không phải là Lan Nhi ‘của ngươi’ nhỉ?"

"Hàn, Vị, Vãn - -" Y gằn từng chữ một đọc ra tên của nàng, giọng nói làm cho người ta không rét mà run, "Được – ngươi thật sự tốt."

Là máu và thịt trong thân thể, thì khó tránh khỏi có nhược điểm và chỗ đau. Người phàm đều không ngoại lệ.

Một chút thời điểm nào đó bọn họ đều tương tự như thế, đều biết đến thế nào là không lưu tình chút công kích đối thủ, cho dù hai bên tổn hại cũng sẽ không tiếc.

Vị Vãn nhìn y, đáy lòng cảm thấy bất đắc dĩ mà khổ sở.

Tự lo còn không tốt, nàng cần gì phải so đo với y?

"Yêu thì yêu, thừa nhận cũng không có gì đáng ngại." Nàng chủ động giảng hòa, lại đổi lấy một cái liếc lạnh lùng của y.

Nàng lựa chọn không nhìn: "Nếu nói có thể buông tay là có thể buông tay, thì sao gọi là người đặc biệt quý trọng được chứ?" 

Y chấn động, lại lập tức châm chọc: "Sau này ngươi sẽ biết, người ở trên đời này nhất định sẽ học buông tay."

Nàng lắc đầu, giọng điệu kiên định: "Ta sẽ không buông tay, vĩnh viễn cũng sẽ không thể, mặc dù bởi vậy phải trả giá rất nhiều giá cao, ta cũng sẽ kiên trì."

Thù nên báo, nợ nên đòi, nàng sẽ tính rõ ràng từng chút một.

"Ngươi lấy cái gì kiên trì?" Tạ Khâm cười nhạo, "Giống tối hôm qua, bộ dạng mất hồn mất vía tính mạng cũng không cần? Không liên lụy người khác đã không tệ lắm rồi!"

Gò má Vị Vãn nóng lên, tự biết đuối lý, chỉ ngập ngừng nói: "Cảm ơn ngươi cứu ta."

"Hẳn là ta cũng phải cảm ơn cô nương mới phải.” Màn được nhấc lên, Dung Trạm đi đến, mỉm cười nói tiếp.