Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 27




Nhiều khi dự tính hay khác với thực tế, mấy ngày vắng ông xã chị càng nghĩ càng loạn, cứ coi như không có chuyện gì thì lòng chị bất an bực bội.

Nếu tra khảo cho ra ngô ra khoai mà người ta một mực phủ nhận thì sao? Cho người theo dõi chồng nhỡ đâu anh phát hiện được hậu quả sẽ như thế nào?

Rồi giả như ba Hến chẳng có lỗi gì mà chính chị lại là người chua ngoa bót nát hạnh phúc gia đình thì xấu hổ lắm.

Rốt cuộc hoang mang chẳng biết làm sao cho phải? Lúc chị còn đang băn khoăn phát stress thì nghe giọng em gái lanh lảnh phía ngoài.

-“Bác Hà, bác Hà ơi, cửa em với.”

Mẹ Sò rất liền nhanh giấu đi vẻ mệt mỏi, nở nụ cười rạng rỡ ra đón người thương. Dì Hợi hùng hục chạy vào trong, mở tủ lạnh lấy chai nước cam tu một hồi mới ầm ầm xả giận.

-“Bà nhà nó chứ cái lão chồng em, muốn băm vằm lão mất…”

Chị xoa xoa lưng em gái, bảo có gì cứ bình tĩnh ngồi xuống rồi nói. Dì Hợi cất công sang đây cũng cốt để tìm chị gái trút muộn phiền mà, vì vậy liền hậm hực kể lể.

-“Cái con Lan làm bác sĩ ở trường cấp ba chỗ thầy Thanh đó, chị biết không?”

-“Ơ dì quên à, bé ấy là em gái vợ bác Đăng nhà chồng chị mà.”

-“Ừ nhỉ? Chết cha đầu với chả óc. Con đó mới tậu dế đẹp ghê cơ, lần nào đi qua nhà em cũng tinh tướng vênh cái mặt rất chi là ghét.”

-“Ôi dào, có thế thôi hả? Dì đã ác cảm rồi thì người ta cười rạng rỡ dì cũng ghét thôi.”

-“Không mà, thôi nói chung cũng không quan trọng, vấn đề là em thích cái xe đó ơi là thích, chết mê luôn ấy. Thế là hôm qua lúc ông Thìn đi làm về em liền đòi mua. Mà chị biết sao không? Lão dám bảo để xem xét. Khiếp em bực hết cả người luôn á, liền xông lên chửi cho lão một trận, bảo tôi đẻ con cho anh, chăm anh ngần ấy năm mà vợ xin cái xe cũng ken…đó…xong lão quát em im miệng rồi tự nhiên có thế thôi chuyện nọ xọ chuyện kia thành ra choảng nhau ầm ĩ cả lên…đúng là cái loại bủn xỉn…không được một góc bác Hậu với cậu Hợp…”

Chị Hà tủm tỉm cười, bổ miếng táo cho em gái rồi dịu dàng khuyên bảo.

-“Dì sai rồi đó, ngày trẻ ngang ngạnh còn được chứ giờ tốt nhất là bớt bớt lại một chút.”

-“Bác là chị em hay chị lão thế? Đừng có bênh người ngoài chứ…”

-“Khổ quá thương dì chị mới nói đấy. Đã dặn bao nhiêu lần rồi, vấn đề không phải chúng ta nói cái gì mà vấn đề là chúng ta diễn đạt nó như thế nào, dì hiểu không? Chú vừa đi làm về mệt mỏi, trời lại nóng nực mà dì chả đưa cho được cốc nước đã cứ sồn sồn lên thì cãi nhau là phải. Làm mẹ trẻ con rồi mà chẳng khôn ra được chút nào sất, sao dì không chọn lúc đêm muộn hai vợ chồng tình cảm rồi thủ thỉ…”

-“Em nào có được như bác, nhịn sao nổi?”

Dì Hợi bức xúc, bác Hà dặn dò cặn kẽ.

-“Tập mà kiềm lại dì à, rồi tối về xin lỗi chú đi. Chuyện đó để tuần sau hãng nhắc lại. Dì nên khơi gợi như này này, bảo rằng chồng yêu ơi, vợ thích cái xe kia quá đi mất, chồng chiều vợ một chút được không? Em đi xe đẹp thì người ta khen ai? Khen mình đó, cả cái phố này chả tấm tắc bảo mình tâm lý vợ còn gì…đó…đó…kiểu thế…”

Có người nghe chị gái phân tích mà mắt tròn mắt dẹt. Từ nhỏ dì Hợi đã vô cùng ngưỡng mộ mẹ bé Hến nên có khúc mắc gì cũng tìm bác Hà trước tiên.

Chị ấy là giáo viên dạy Toán, lại vì tính cách khá khép kín, ưa chuộng sự hoàn hảo, không thích buôn dưa bán muối nên người ngoài nhìn vào đôi lúc có thể có cảm giác khô khan. Tuy nhiên nếu thực sự thân rồi mới rõ ở bác có nhiều điểm thú vị đáng để người khác học hỏi lắm, chẳng biết bác Hậu đã khám phá được bao nhiêu phần trăm con người thật của bác Hà rồi?

-“Dì sao ngơ vậy? Đàn ông trên đời hầu như đều ưa nịnh và sĩ diện, dì đừng có háo thắng mà xúc phạm người ta.”

-“Rồi rồi, em nghe bác, mà bác Hậu vẫn phải làm thứ bảy ạ?”

-“À anh đi công tác, mai về…”

-“Chuyện chăn gối của hai bác đến đâu rồi? Em cũng nói thật bác liệu liệu mà thay đổi với cả đẻ thêm đứa nữa đi không có bác Hậu bác gửi xừ nó ở chỗ nào rồi thì toi. Giờ đàn ông láu cá với khôn vặt lắm bác à, đầy ông vẻ ngoài tử tế cao ngạo nhưng sau lưng thì nuôi tới mấy ổ ý chứ, rồi tới lúc hấp hối vợ nhỏ con thứ mới dung dăng dung dẻ dắt nhau về thăm, đầy trường hợp vợ cả tăng xông vì ức mà…”

Dì Hợi cứ hồn nhiên vô tư làm mẹ Sò thấy nhột nhột. Hai chị em buôn chuyện một lúc thì máy chị có tin nhắn, số lạ nhưng viết teencode kiểu này chắc chỉ có một người thôi, đại loại nội dung là cá đã cắn câu, muốn biết rõ hơn thì hẹn chiều nay bốn rưỡi.

Tin thứ hai là địa điểm cuộc hẹn.

Dì Hợi điên thay cho chị gái, bác Hà thì vẫn rất bình tĩnh. Bác lúc đầu không có ý định đi đánh ghen, căn bản biết quá rõ tính cô Điệp mà. Khổ nỗi ý chí kiên cương bị lung lay bởi em gái xúi giục tiêm nhiễm toàn những chuyện đen tối.

Nào là nhỡ may anh Hậu là loại cáo đội lốt thỏ, đàn ông ngoại tình về lại càng tốt với vợ, nào là có khi đầu bác có chục cái sừng rồi mà bác không biết, rồi tới nhìn cho biết thôi cũng có sao đâu.

Thế đó, dì chiến dịch tư tưởng một hồi thì thuyết phục được mẹ Hến, cũng may vẫn còn đặt được vé để bay vào Đà Nẵng.

Hai chị em tìm mãi mới được cái quán cafe đó, vì họ dùng cửa kính nên người đi đường có thể nhìn thấy khách khứa bên trong.

Chồng chị và thư ký tình cảm dạt dào, cô ngồi trong lòng anh, anh cũng ôm cô thủ thỉ ngọt ngào lắm. Lần này thì hai người cùng tỉnh táo chứ đâu có thể dùng cái cớ say sưa để biện minh nữa đây?

Người chị trong phút chốc cứng đờ, chị còn đang rối như tơ vò, chưa biết giải quyết sao với chuyện cô bạn tâm giao của anh thì lại phải gặp cảnh này.

Đúng là hoạ vô đơn chí mà, có lẽ sự hiểu biết của vợ về chồng là ít ỏi quá rồi. Dì Hợi bên cạnh cũng ức sôi cả máu.

-“Gớm thật, bác Hậu nhà bác đúng là loại động vật ăn tạp mà. Không biết điều rủ nhau vào khách sạn mà ban ngày ban mặt còn dám ngang nhiên chứ, may mà em dẫn bác đi nhé. Để em vào phang cho mỗi đứa một phát.”