Viễn Cổ Hành

Chương 18: Tiếp tục lên đường




“Lam Lam. .”

Lam Nguyệt bị Trát Nhĩ nhẹ nhàng vỗ về mà tỉnh dậy, nhìn người đàn ông đang cầm thịt nướng trước mặt, Lam Nguyệt lập tức tỉnh táo, sờ soạng giữa hai chân, đã được Trát Nhĩ dọn dẹp sạch sẽ, ngẩng đầu nhìn Trát Nhĩ, trong nháy mắt nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng đêm qua, khuôn mặt đỏ bừng.

“Lam Lam. . Ăn. . .”

Trát Nhĩ dỗ dành Lam Nguyệt ăn sáng, nhìn mặt Lam Nguyệt, Trát Nhĩ biết cố gắng của hắn đã không uổng phí rồi, Lam Nguyệt đã có thể chấp nhận hắn làm người đàn ông của cô, đôi mắt hắn sáng ngời nhìn Lam Nguyệt. Lam Nguyệt đang ăn thịt, nhìn thấy ánh mắt đó, khẩn trương đến suýt nghẹn.

Trát Nhĩ sao vậy? Sáng sớm đã nhiệt tình như vậy. Mẹ nó. . . Đàn ông vào sáng sớm đúng là quá dễ manh động. Dưới cái nhìn chằm chặp nóng bỏng của Trát Nhĩ, Lam Nguyệt cuối cùng cũng ăn xong được bữa sáng.

“Trát Nhĩ. . . $£¥℃¤¢$£¥℃¤¢”

Mấy người Mộc Sa đột nhiên đi vào, nói với Trát Nhĩ.

Mẹ nó. . . Không biết gõ cửa sao? Lúc Mộc Sa tiến vào, Lam Nguyệt lập tức chui vào trong da hổ, ầy. . . hình như không có cửa . . Vậy cũng nên ở bên ngoài gọi đã chứ.. . Người viễn cổ chẳng lịch sự gì cả.

Mộc Sa lướt qua Trát Nhĩ nhìn Lam Nguyệt, phát hiện sắc mặt cô lạnh lùng, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Trát Nhĩ đã đen mặt kéo bọn họ đi ra ngoài, Lam Nguyệt vội vàng đứng dậy mặc quần áo.

“Lam Lam. . . Đi”

Chỉ một lát sau Trát Nhĩ đi vào, nhìn Lam Nguyệt, rồi vừa gói ghém da hổ cùng những vật khác, vừa nói với Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt gật đầu, cũng giúp hắn thu dọn, nồi đá, bát đá các loại…, thu dọn xong thì đi ra khỏi hang. Đám người Mộc Sa đang đứng ở cửa hang, Mộc Sa thấy Lam Nguyệt đi ra, tiến lên một bước, muốn ôm Lam Nguyệt.

“$£¥℃¤¢$£¥℃¤¢”

Lam Nguyệt vừa định lui về phía sau, Trát Nhĩ đã nhét đồ vào tay Mộc Sa, ôm lấy Lam Nguyệt, nói với mấy người Mộc Sa, sắc mặt Lam Nguyệt hòa hoãn hơn một chút.

Trát Nhĩ ôm Lam Nguyệt đi ở phía trước, Mộc Sa, Khôn, Hoắc Lí theo ở phía sau. Sắc mặt Mộc Sa có chút nặng nề, Hoắc Lí là người nhỏ nhất trong nhóm, chạy đến bên cạnh Trát Nhĩ, ồn ào nói chuyện với hắn, Khôn và Mộc Sa ở phía sau thì nói chuyện với nhau.

Lúc đi ngang qua bờ sông, Lam Nguyệt nhảy xuống rửa mặt, Trát Nhĩ cũng ở bên cạnh rửa mặt, Hoắc Lí thấy Trát Nhĩ đánh răng thì tò mò hỏi hắn, Lam Nguyệt bứt hai cây cỏ bàn chải đánh rằng thường gặp ở bờ sông đưa cho Hoắc Lí, dạy hắn cách đánh răng.

“Lam. .” Mộc Sa đi tới bên cạnh Lam Nguyệt, chìa tay ra trước mặt cô, Lam Nguyệt nhìn hắn, cũng đưa cho hắn hai cây cỏ bàn chải đánh răng, Mộc Sa liền hào hứng học cách đánh răng.

Trát Nhĩ nhìn Mộc Sa, sắc mặt trở nên u ám, hắn không nói gì, Khôn cũng đang học đánh răng ở bên cạnh hắn.

“Trát Nhĩ. . .” Lam Nguyệt rửa mặt, cất đồ dùng xong thì vươn tay về phía Trát Nhĩ, Trát Nhĩ lập tức yên lòng, bế Lam Nguyệt lên, dùng râu cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Nhìn Lam Nguyệt đang vui cười thân mật với Trát Nhĩ ở phía trước, Mộc Sa đi phía sau bàn tay nắm tay thành quả đấm, vừa nói chuyện với Khôn vừa theo sát phía sau.

Đoạn nhạc đệm này không khiến Lam Nguyệt bận tâm nhiều, cô đang quan sát dọc đường đi xem có rau dại hay trái cây gì có thể ăn được không, thấy cái gì thì chọc chọc Trát Nhĩ, nhảy xuống đi xem một chút. Cứ vừa đi vừa dừng như vậy cho đến buổi trưa, trong lúc Lam Nguyệt đói bụng còn gặm mấy quả dại, cô đã quen ăn một ngày ba bữa nên không có cách nào thích ứng với việc một ngày hai bữa như người viễn cổ. Cô kêu đói với Trát Nhĩ, Trát Nhĩ tìm tảng đá đặt cô xuống, kiểm tra bốn phía, rồi dẫn Mộc Sa và Khôn đi săn, để Hoắc Lí ở lại cùng cô, cô biết Hoắc Lí ở lại là bảo vệ cô.

“Hoắc Lí . . . Xa?”

Lam Nguyệt dùng một từ đơn bằng tiếng viễn cổ mà cô biết nói với Hoắc Lí, hỏi thăm đường còn xa không.

“Không. . .” Hoắc Lí cũng biết Lam Nguyệt không thông thạo tiếng của bọn hắn, chỉ nói đơn giản với Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt nghe ra ý của Hoắc Lí là không còn xa nữa, không biết đó là kiểu bộ lạc như thế nào nhỉ, có nhiều người không? Lam Nguyệt và Hoắc Lí ngồi gặm trái cây chờ đám người Trát Nhĩ trở lại.

Ăn cơm trưa xong, năm người lại lên đường, lúc xế chiều đi tới một núi đá, Hoắc Lí hưng phấn xông về phía trước, gào lên ngao ngao, Lam Nguyệt biết bọn họ đã đến nơi rồi.