Viễn Cổ Hành

Chương 47: Chăn lông cừu




“A. .”

“Làm sao? Làm sao? Lam Lam”. Trát Nhĩ bị tiếng kêu của Lam Nguyệt làm tỉnh lại, tay chân luống cuống ôm lấy Lam Lam, kiểm tra xem cô bị thương chỗ nào.

“Dừng. . Trát Nhĩ. . Anh đứng lên”. Lam Nguyệt một tay đẩy Trát Nhĩ, một tay ôm bụng. Trát Nhĩ ngửi thấy trong không khí có mùi máu tươi, hiểu được, vừa định bò dậy, lại bị Lam Nguyệt kéo lại.

“Mặc quần vào”

Lam Nguyệt chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống. Buổi sáng cô bị đau đớn do dì cả ghé thăm mà tỉnh dậy, cô vén chăn da hổ lên, nhìn máu chảy dọc theo bắp đùi Trát Nhĩ, cô nhớ lại lúc ngồi dậy máu bị ngăn lại phun đến bắp đùi Trát Nhĩ và trên tấm thảm da hổ, dưới tình huống khẩu vị nặng như vậy, cô không thể bình tĩnh nổi, lập tức hét lên. Lúc này, thấy Trát Nhĩ định đứng dậy liền nhắc nhở hắn, chỉ xuống chân Trát Nhĩ, vùi mặt vào trong chăn, không còn mặt mũi gặp Trát Nhĩ nữa.

Trát Nhĩ cúi đầu nhìn, trên đùi toàn là máu. Trát Nhĩ cười hì hì, mặc quần da thú vào, chuẩn bị đi nấu nước rửa. Vừa kéo cửa ra, già Sơn, Tô và cả mẹ Tiểu Ny là “Ni”đã đứng ở trước cửa.

“Sao thế? Lam nha đầu làm sao thế? Vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng hét của con bé”, già Sơn sốt ruột hỏi. Trát Nhĩ ngăn già Sơn lại, Tô tiến vào, lát sau đi ra nhìn Trát Nhĩ cười, mặt Trát Nhĩ hơi đỏ lên. Già Sơn nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Trát Nhĩ, không hiểu hai đứa nhỏ đang ồn ào cái gì. Tô dặn Trát Nhĩ đi nấu nước rửa, rồi kéo già Sơn đi. Ni vừa đi vừa cười nói Trát Nhĩ còn lợi hại hơn cả “Đạt”, đàn ông của nhà cô.

“Lam Lam. . Ra ngoài đi. . Để tôi rửa cho em. . . Ra ngoài nào, hmm”

Trát Nhĩ dỗ Lam Nguyệt. Lam Nguyệt đang vô cùng xấu hổ và giận dữ. Vừa rồi lúc Tô tiến vào cô còn đang đeo băng vệ sinh, nhìn ánh mắt trêu chọc của Tô thì cô biết Tô đã hiểu sai rồi. Mẹ nó. . . Cái này phải giải thích sao đây, vẫn là đừng giải thích gì, càng giải thích càng rối.

“Không ra. Không ra” Lam Nguyệt nhất quyết không ra.

Trát Nhĩ không có cách nào, chỉ đành phải vén da hổ lên cẩn thận lau chân cho Lam Nguyệt. Lam Nguyệt đem đầu chôn càng sâu hơn, đến chết cũng không chịu nhìn Trát Nhĩ. Trát Nhĩ nhìn lỗ tai đã đỏ hồng của Lam Nguyệt, cười cười, ôm cô sang một bên, rồi đi lau sạch sẽ tấm thảm da hổ. Lam Nguyệt ở trong chăn mặc quần áo vào, Trát Nhĩ liền đưa quần áo da thú cho cô mặc. Lam Nguyệt đeo giày da thú vào, ghét bỏ nhìn tấm thảm da hổ, xem ra phải làm thêm chiếc chăn nữa rồi, tấm da cũ đem đi giặt rồi phơi khô, phải có cái khác thay mới được.

Trát Nhĩ ôm Lam Nguyệt đi ăn sáng. Đám phụ nữ đều nở nụ cười vô cùng kỳ lạ. Ánh mắt Lam Nguyệt sắc bén nhìn Tô, Tô lắc đầu, bĩu môi nhìn sang phía Ni. Ni thấy Lam Nguyệt nhìn sang, vội trốn phía sau người đàn ông của mình. Lam Nguyệt bi phẫn, Ni là đồ miệng rộng, lần này toàn bộ mọi người ở nơi cư trú đều cho rằng tối qua Trát Nhĩ quá mãnh liệt, cô thật sự chẳng còn mặt mũi mà gặp người khác nữa.

Dưới ánh mắt hâm mộ của đám đàn ông, Trát Nhĩ bình tĩnh ngồi xuống, hắn hoàn toàn không hiểu mọi người đang ồn ào cái gì, hâm mộ hắn cái gì. Lam Nguyệt cúi đầu ăn cơm, không nhìn bất cứ ai, giả làm đà điểu.

“Ầy. . Tuổi trẻ thật là tốt” Giọng nói của già Lưu truyền tới.

“Trát Nhĩ, khi nào tuyết ngừng chúng ta tỷ thi đi, thư giãn gân cốt một chút”. Giọng nói xen lẫn vị chua của mấy thanh niên độc thân cũng bay tới. Trát Nhĩ gật đầu, mọi người thường xuyên tỷ thí, hắn cũng vậy, chỉ là hiện tại sao lại đột nhiên nhắc tới cái này?

“Lam, ăn đi này, không thèm để ý tới Trát Nhĩ”. Bé mập Ô Lệ cầm một miếng thịt cho Lam Nguyệt, tức giận kéo Lam Nguyệt từ trong lòng Trát Nhĩ ra ngoài.

“Hả. . Tại sao? Ô Lệ” Lam Nguyệt sau khi đứng vững bèn hỏi Ô Lệ, không hiểu bé con này đang ầm ĩ cái gì, bị Trát Nhĩ bắt nạt sao?

“Ni nói với bọn mẹ là Trát Nhĩ làm cô chảy máu” Lời nói của bé mập Ô Lệ trong nháy mắt khiến Lam Nguyệt như bị sét đánh, mọi người trong hang động đều cười ồ lên. Lam Nguyệt đứng như trời trồng trong gió.

Trát Nhĩ đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn mọi người, ôm Lam Nguyệt đang thẫn thờ vào trong lòng, Tô chạy đến kéo bé con đang muốn cướp Lam Nguyệt kia đi. Trát Nhĩ nghe Ô Lệ nói thì đã hiểu mọi người đang hiểu lầm cái gì, cho dù cố gắng trấn tĩnh đến đâu, lỗ tai vẫn không khỏi đỏ lên. Lam Nguyệt xấu hổ vùi đầu thật sâu vào trong ngực Trát Nhĩ.

“Được rồi, đừng cười nữa, Lam nha đầu da mặt mỏng, để yên cho con bé còn ăn cơm”. Già Sơn đau lòng Lam Nguyệt, đuổi đám người đang cười đi ăn cơm, rồi nói với Trát Nhĩ: “Hai ngày này anh đừng ra cửa, Mộc Sa với Khôn đi săn thú, anh ở nhà chăm sóc Lam nha đầu cho tốt vào”. Mộc Sa và Khôn gật đầu với Trát Nhĩ. Trát Nhĩ đáp lời, cúi đầu dỗ dành Lam Nguyệt đang nhất quyết không chịu ló đầu ra.

“Trát Nhĩ, về đi, tối không đến đây ăn cơm”, giọng nói buồn buồn của Lam Nguyệt truyền đến. Trát Nhĩ biết tính cô hay xấu hổ, ừm một tiếng rồi ôm cô quay về hang núi.

Cơm nước xong, Lam Nguyệt lôi tất cả da thú ra, lấy kim xương và sợi chỉ ra để may chăn. Trát Nhĩ cầm toàn bộ lông cừu đen đến, Lam Nguyệt muốn nhét vào để làm ruột chăn. Trát Nhĩ đưa lông cừu xong thì đi mài bàn đá, ghế dài đã có, giờ mài thêm chiếc bàn đá nữa, Lam Nguyệt muốn ra đầu xuân mới làm bàn gỗ, nên bảo Trát Nhĩ đi làm bàn đá trước.

“Lam, cho tôi làm cùng với, ngày nào cũng ngồi một chỗ, chán chết đi được”

Bà bầu Tiểu Mỹ được người đàn ông của mình bế tới, ồn ào oán trách.