Viễn Cổ Hành

Chương 53: Trọng thương, cứu giúp, dạy đồ đệ




Ngày hôm sau vẫn phải chờ nền nhà khô, Hoắc Lý tiếp tục cho người đi chặt và đẽo gỗ. Hôm nay Trát Nhĩ dẫn người đi săn bắn, hắn và Khôn dẫn một nhóm người đi vào rừng rậm Mông Tạp, Mộc Sa và Đạt dẫn một nhóm người khác đi vào rừng Lạc Vụ, Mục cùng những người ở lại đi đẽo gỗ. Trong mùa tuyết, Mục đã từng tỏ tình với Lam Nguyệt, nhưng bị từ chối nên đã bỏ cuộc. Lam Nguyệt nói sẽ tìm cho hắn một người phụ nữ, hắn nói để xem xét đã, Lam Nguyệt không nói gì nữa, mà thật ra cô cũng không còn hứng thú với việc làm bà mối nữa rồi.

Buổi sáng Lam Nguyệt định đi xem Hoắc Lý bên kia sắp xếp đến đâu rồi, vừa bước ra ngoài đã thấy cậu nhóc Tiểu Thạch đang phơi thảo dược.

“Tiểu Thạch, phơi sắp xong chưa?” Lam Nguyệt nghĩ ngợi một chút rồi gọi Tiểu Thạch. Tiểu Thạch ngẩng đầu lên thấy Lam Nguyệt, nói: “Sắp xong rồi, sư phụ, có việc gì không ạ?”

“Khi nào xong thì lấy một chiếc nồi đá nhỏ, cầm thảo dược đã phơi xong tới đây.” Lam Nguyệt nói xong, lại đi đến chỗ Hoắc Lý tìm một khúc gỗ đã lột vỏ, rửa sạch rồi mài nhẵn.

Tiểu Thạch cầm nồi đá nhỏ và thảo dược khô tới cho Lam Nguyệt. Lam Nguyệt cho thảo dược vào trong nồi đá, dùng gậy gỗ giã nát, thảo dược rất khô, dễ dàng tán nhỏ thành bột, sau khi giã xong thì lấy một chiếc ống trúc nhỏ sạch rồi đổ vào trong. Xong xuôi Lam Nguyệt quay sang nói với Tiểu Thạch.

“Đem cỏ giải cảm và cỏ cầm máu đã phơi khô, với cả hai loại cỏ giải độc tìm được mấy hôm trước đi tán nhỏ thành bột rồi cho vào ống trúc, đựng vào các ống riêng nhé. Cậu nghĩ xem chúng ta nên dùng biện pháp gì để phân biệt mấy ống trúc này?”

“Sư phụ, tôi sẽ lấy than củi đánh dấu ở bên ngoài, như vậy là có thể phân biệt được rồi.” Tiểu Thạch nghĩ nghĩ rồi nói, sau đó lại hỏi: “Sư phụ, sao lại phải giã nhỏ thảo dược ạ?”

“Cỏ cầm máu dùng để đắp ở bên ngoài, xé ra đắp thì không thể đều được như ở dạng bột, những vị thuốc khác là thuốc uống, tán nhỏ ra sẽ dễ uống hơn, các loại thảo dược sau này cứ làm như vậy.” Biết hỏi rõ vấn đề, không tệ, Lam Nguyệt gật đầu.

“Vâng, tôi sẽ cố gắng.” Cậu nhóc Tiểu Thạch thể hiện sự quyết tâm trước mặt sư phụ. “Sư phụ, cái loại cỏ mà người vẽ kia có công dụng gì thế?”

“Đó là đồ tốt, nếu tìm được thì sẽ rất hữu ích, nhìn thấy nó thì cứ đào cả gốc, ngay cả rễ cũng không bỏ, rễ là phần quan trọng nhất đấy.” Nhân sâm sao có thể không tốt được, Lam Nguyệt lại nói: “Cậu cứ sắp xếp thảo dược đi nhé, tôi đi làm xương cá rồi sẽ dạy cậu cách khâu vá.”

“Sư phụ… không học cái đó được không? Đó là việc của đàn bà mà.” Cậu nhóc Tiểu Thạch kêu gào.

“Nghĩ đi đâu vậy, đây là khâu miệng vết thương.” Lam Nguyệt tức giận nhìn đồ đệ của mình.

Dạy đồ đệ đến giữa trưa, Lam Nguyệt để Tiểu Thạch tự giã thuốc, còn bản thân thì chạy đi tìm xương cá. Kim không chỉ phải thẳng mà còn phải mảnh nhỏ, cô tìm được mấy cây phù hợp rồi đưa cho Mục mài, vẽ hình dáng của kim trên mặt đất để cho hắn xem, lại đưa thêm một cây kim khâu da thú để cho hắn chọc lỗ kim. Sau đó cô lại chạy đi làm cơm trưa, chẳng còn cách nào khác, cả bộc lạc chỉ có mình cô ăn ba bữa. Vừa mới đi đến cửa hang, Tô và Ni đã đứng ở đó, trên tay còn bưng canh thịt.

“Làm cho cô đấy, có cho thêm ít măng vào, mau uống đi.” Tô vừa nói vừa đưa bát cho Lam Nguyệt. Lam Nguyệt không khách sáo nhận lấy bát canh rồi uống.

“Ni này, bụng Tiểu Mỹ đã lớn rồi, cô học đỡ đẻ được không? Học một chút về y thuật, cô đã từng sinh con, học sẽ nhanh hơn” Lam Nguyệt nhìn Ni, mặc dù Ni rất nhiều chuyện, nhưng tính tình lại trầm ổn, cũng rất kiên nhẫn.

“Tôi có thể sao?” Ni cũng rất thích học y thuật, lại mang theo nghi hoặc hỏi Lam Nguyệt: “Lam, thầy thuốc là Tiểu Thạch mà, hoặc bảo Tô học cũng được, tại sao lại là tôi?”

“Tiểu Thạch là đàn ông, đỡ đẻ cho phụ nữ thì không tiện lắm, việc của Tô rất nhiều, tính tình cô trầm ổn, rất thích hợp”, Lam Nguyệt giải thích ngắn gọn.

“Ừ, được, đỡ đẻ cũng thuộc y thuật sao? Sinh con không phải là tự mình sinh sao?”. Ni đồng ý, trí giả chọn mình, cô vui mừng còn không kịp.

Lam Nguyệt giải thích cặn kẽ cho Ni tại sao phải có người đỡ đẻ, đỡ đẻ phải chú ý cái gì, tắm cho em bé như thế nào, quấn tã như thế nào, ở cữ như thế nào. Lúc còn ở hiện đại, bởi vì bản thân là phụ nữ, nên cô đã từng xem những bộ phim giáo dục về vấn đề này. Cô cứ chậm rãi giảng giải, đến tận khi Mục mang kim xương đến, mới dừng lại, bảo Ni học thuộc những lời của cô cho tốt, có gì không hiểu thì cứ tới hỏi, rồi cầm cây kim, chào Tô và Ni, đi tìm đồ đệ của mình.

“Trí giả…trí giả…Đạt bị thương.” Lam Nguyệt đi gọi Tiểu Thạch, đang định giảng giải về cách dùng kim, thì có người trong đội săn bắn chạy tới. Lam Nguyệt thầm nghĩ: Sao không tìm Tiểu Thạch, Tiểu Thạch mới là thầy thuốc, rất lâu rồi không có người bị thương đến tìm cô, chẳng lẽ vết thương rất nghiêm trọng?

Lam Nguyệt dẫn Tiểu Thạch đi cùng, Đạt được khiêng về, đã hôn mê, trên đùi là một vết thương dài đang chảy máu, người khiêng hắn sau khi chạy đến đặt xuống trước mặt Lam Nguyệt liền đứng thở dốc. Lam Nguyệt thấy tình huống nguy cấp, cái gì cũng không hỏi, bảo Tiểu Thạch đi lấy nước, cô cầm kim, cầm toàn bộ viền áo ngủ còn lại qua, lại vẫy tay bảo Tô Lạp giữ Ni đang muốn xông lên lại.

Lam Nguyệt rút sợi chỉ từ viền áo ngủ ra, hơ kim trên lửa, sợi chỉ thì nhúng qua nước nóng, rồi bắt đầu khâu vết thương cho Đạt, sau khi khâu xong và thắt nút, thấy máu đã chảy chậm lại, lại bảo Thạch đắp cỏ cầm máu lên, chưa đầy một lát, máu đã ngừng, đặt tay gần lỗ mũi, thấy vẫn còn hơi thở, đã tạm thời qua cơn nguy kịch. Bọn Mộc Sa đã chạy về tới nơi, đi theo bên cạnh Trát Nhĩ. Lam Nguyệt mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, chân cũng tê rần, lúc vá vết thương cô vẫn ngồi xổm, Trát Nhĩ tranh vội vàng bế cô lên, xoa bóp cho cô.

“Tiểu Thạch, lấy miếng một miếng da thú sạch nhúng vào nước sôi, hơ cho khô rồi băng vết thương cho Đạt, lấy một ít cỏ cầm máu hòa vào nước rồi cho Đạt uống. Ni, đừng khóc nữa, Đạt tạm thời không có việc gì rồi. Cô phải chú ý xem cơ thể Đạt nóng lên không, nếu nóng lên thì lau nước lạnh cho hắn, lau đến khi không còn nóng nữa thì có thể ngừng, điều này rất quan trọng, nhớ kỹ là chỗ vết thương được Tiểu Thạch băng bó không thể ngấm nước, da thú dùng để băng bó cũng không được dính nước, Tiểu Thạch sẽ đi thay băng. Mấy người các anh giúp khiêng Đạt đến một hang núi nhỏ, phân một cái hang động nhỏ ở gần đây cho cả nhà Ni ở. Lúc khiêng thì hết sức cẩn thận, tránh đụng đến miệng vết thương. Tiểu Thạch, nhớ kỹ những gì tôi vừa nói, khi nào hết bận thì ngồi nhớ lại, lúc rảnh rỗi tôi sẽ kiểm tra.” Lam Nguyệt dặn dò một tràng dài, đưa cây kim đã cài vào trong miếng da thú và miếng áo ngủ cho Tiểu Thạch, rồi chui vào trong lòng Trát Nhĩ.

“Vâng, sư phụ, tôi biết rồi.” Tiểu Thạch cẩn thận cất kỹ cây kim, rồi quay đi chuẩn bị các dụng cụ.