Viễn Cổ Hành

Chương 65: Bị bắt cóc




Edit: Dao Dao
Beta: Tiểu Tuyền

Buổi sáng hôm sau, Lam Nguyệt tiễn Trát Nhĩ, Thạch muốn ra bờ sông rửa sạch dược thảo rồi phơi, Tiểu Mãnh cũng được mang đi theo, Tiểu Mãnh cực thích tắm rửa, nên thường xuyên ra bờ sông nghịch nước, Lam Nguyệt cũng cho phép nó chơi, già Sơn và già Lưu cũng tới chỗ Lam Nguyệt dạy Thạch, hôm nay cô muốn đi giám sát việc mở rộng bãi nuôi, đêm hôm qua đã phân công người đi bắt động vật sống về, đặc biệt là những con non, Lam Nguyệt đi giày chuẩn bị xuất phát sang bãi chăn nuôi.

“Lam, Lợi Á xảy ra chuyện rồi.”

Lam Nguyệt vừa đi ra, Mộc Sa đột nhiên vọt tới kéo Lam Nguyệt chạy, Lam Nguyệt vừa chạy vừa nghĩ, đã mấy ngày không nhìn thấy Lợi Á rồi, hôm trước có thấy một lần, nhưng Lợi Á lại trốn tránh cô, Lam Nguyệt mong là sẽ không có chuyện gì xảy ra, dù sao cũng đã vài ngày không thấy rồi.

Khi chạy ra khỏi bộ lạc Lam Nguyệt muốn gọi người đi báo cho Thạch biết, nhưng lại không nhìn thấy một ai, Lam Nguyệt muốn tìm Lợi Á về trước đã.

Gần trưa thì  Mộc Sa mang theo Lam Nguyệt chạy đến khu vực ven rừng rậm Mông Tạp, chỗ nghỉ ngơi cùng Trát Nhĩ lúc Lam Nguyệt mới tới, Lam Nguyệt liền ngừng lại.

Không đúng, sao Lợi Á lại có thể chạy tới đây, phụ nữ đều được đám đàn ông yêu thương, căn bản không có khả năng chạy tới rừng rậm một mình.

Nhưng lúc này đã không còn kịp nữa, Lam Nguyệt bị Mộc Sa đánh bất tỉnh, Mộc Sa là thợ săn ưu tú, là dũng sĩ có thể cùng phân cao thấp với Trát Nhĩ, đánh bất tỉnh động vật linh tinh gì đó không có gì là khó, nên nhân lúc Lam Nguyệt không phòng bị đánh ngất cô lại càng dễ như chơi.

Lúc Lam Nguyệt tỉnh lại thì thấy mình đang bị trói bằng dây thừng trong sơn động trước kia đã từng nghỉ ngơi cùng Trát Nhĩ, hai tay bị trói hai bên tảng đá trên giường da thú, Lam Nguyệt nhìn ánh mặt trời nơi cửa động, đoán rằng đã hoàng hôn, nghĩa là cô đã ngất xỉu cả trưa luôn.

“Mộc Sa, anh muốn làm gì?” Lam Nguyệt hỏi Mộc Sa đang bưng nước vào.

“Lam, uống nước đi”Mộc Sa đưa nước tới khóe môi Lam Nguyệt, Lam Nguyệt không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, Mộc Sa không sao cả, đặt nước xuống bên cạnh.

“Lam, vì sao em không chọn tôi? Tôi không bằng Trát Nhĩ sao?”Mộc Sa nỉ non sờ lên mặt Lam Nguyệt, Lam Nguyệt không né chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

“Lam, em nói xem anh mang em rời khỏi bộ lạc Mông Tạp được không? Anh cũng có thể chăm sóc em thật tốt, anh đi săn, chúng ta sẽ sinh con” Mộc Sa tự lầm bầm lầu bầu.

“Mộc Sa, tôi không thích bị cưỡng ép, anh cần phải tôn trọng phụ nữ” Lam Nguyệt quyết định thuyết phục hắn, nên mở miệng nói.

“Từ khi gặp mặt ở rừng rậm Mông Tạp, anh đã theo đuổi em rồi, khi đó anh còn nghĩ em là phụ nữ từ đâu trốn tới đây, em trắng nõn xinh đẹp, về sau biết em chọn Trát Nhĩ, anh nghĩ anh lớn lên cùng hắn ta, như vậy có lẽ sẽ cùng có được em.” Mộc Sa nhớ lại nói, Lam Nguyệt nghe xong trong đầu quay cuồng suy nghĩ làm sao để mình có thể thoát hiểm.

“Em luôn luôn cự tuyệt anh, anh thì lại càng thích em hơn rồi” Mộc Sa mang trên mặt vẻ nhu tình, nhìn Lam Nguyệt, Lam Nguyệt trừ lạnh lùng nhìn hắn thì chẳng làm gì cả.

“Có lần buổi tối anh đi ngang qua sơn động của hai người ở, nghe thấy tiếng em, anh thật muốn chiếm hữu em, muốn đến toàn thân đau nhức” Mộc Sa không để ý Lam Nguyệt đang làm mặt lạnh mà tiếp tục nói.

“Lúc tranh chức thủ lĩnh, anh muốn thắng để làm thủ lĩnh, anh có thể đoạt lấy em từ trong tay Trát Nhĩ, anh muốn độc chiếm em” Mộc Sa bưng nước lên nhấp một hớp.

“Anh chỉ thua có một bước, ha ha, Lam, em biết không? Chỉ kém có một bước thôi” Mộc San ở nụ cười, Lam Nguyệt cảm thấy có phải cái tên này điên rồi không?

“Em lại để Lợi Á quấn lấy anh, không phải là anh không biết, Lam à, em quá coi thường người phụ nữ Lợi Á nàyr ồi” Lam Nguyệt cũng đồng ý là đã coi thường Lợi Á, cái người dã tâm bành trướng kia.

“Anh biết em đã nghe thấy những gì Lợi Á nói với anh… từ trước khi Tiểu Mãnh chạy tới anh đã biết, mùi vị của em rất quen thuộc, dù em có trốn tránh đi nữa” Mộc Sa bùng nổ.

“Lam, anh nói rồi, anh sẽ không buông em ra đâu, bất kể thế nào anh cũng phải có được em” Mộc Sa kiên quyết nhìn Lam Nguyệt.

“Anh muốn làm gì, Mộc Sa, đừng quên còn có đám Trát Nhĩ với Khôn”  Lam Nguyệt bị Mộc Sa hù rồi, bắt đầu giãy dụa, cô biết mục đích của Mộc Sa là cô.

“Lam, không có ai biết em ở đâu, mấy hôm nay anh luôn tìm cơ hội, hôm nay em không có ai bên cạnh, Tiểu Mãnh cũng đi với Thạch rồi” Mộc Sa đưa một tay ra đè chặt Lam Nguyệt.

“Mộc Sa, anh không thể như vậy, Trát Nhĩ sẽ tìm được tôi” Lam Nguyệt muốn nhắc nhở Mộc Sa, cũng muốn di chuyển sự chú ý của hắn, để kéo dài thời gian.

“Ha ha, Lam, lúc em hôn mê anh đã xóa sạch dấu vết trên đường rồi, giờ không có mùi của em trên đường đâu” Mộc Sa nói với Lam Nguyệt, cô không còn đường lui rồi.