Viễn Cổ Y Điện

Chương 30




Edit: Nguyệt Nha

Vào ban đêm của ngày thứ hai, bọn họ trở lại khu quần cư.

Vốn là bọn họ có thể trở về sớm hơn chút ít, nhưng hai người tựa hồ cũng có chút không nỡ bỏ đi cảm giác tạm thời vứt bỏ hết thảy này, cho nên lên đường không có nhanh nhanh, vì vậy mới trì hoãn chút thời gian.

Hết thảy thoạt nhìn cùng lúc trước vẫn giống nhau, nhưng rồi lại phảng phất có chút ít không giống với lúc trước.

Trừ Na đóa cùng Do Do vẫn mang khuôn mặt tươi cười chân thành tha thiết thì mỗi người ở nơi này, ánh mắt nhìn nàng và Ly Mang đều có chút khác thường. Nhất là đối với cô.

Cô có cảm giác, đoạn thời gian lúc trước mình thật vất vả mới tạo dựng lên quan hệ thân mật hơn một chút với bọn họ, hiện giờ đã thụt lùi tới trạng thái như lúc mới đến, thậm chí còn không bằng. Các nữ nhân một lần nữa quát tháo con của bọn họ, không cho phép chúng tìm cô chơi. Thu trái cây lúc tính toán công việc cũng không cần cô, thà rằng đội ngũ sắp xếp bực tức một hồi.

Cô cảm thấy có chút cô đơn. Càng thêm hy vọng đến ban đêm. Ban đêm Ly Mang sẽ ở bên người cô, ôm cô ngủ, điều này làm cho cô cảm giác an tâm rất nhiều.

Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủn, cô vui mừng phát hiện giữa cô và Ly Mang đã trao đổi thông thuận không ít. Không chỉ là cô đã có thể sử dụng câu văn vô cùng đơn giản để diễn tả phần lớn ý mình, ngay cả lời của hắn nói, cho dù chỉ có thể hiểu được trong đó mấy âm tiết, cô cũng có thể hiểu được tám chín phần.

Cô cảm giác mình cùng tim của hắn nhích tới gần hơn rất nhiều.

Trên thực tế kể từ khi qua khỏi chuyện ngoài ý muốn này, cô biết tâm tình Ly Mang cũng có chút xuống thấp, chẳng qua là hắn không có biểu hiện ra trước mặt mình quá nhiều mà thôi.

Hắn vốn là chiến sĩ, thợ săn cực kỳ có uy vọng nhất trong bộ lạc, là nhân tuyển làm Đạt Ô kế tiếp. Nhưng bởi vì cô mà danh vọng hắn ở trong tộc nhân hoặc ít hoặc nhiều đã bị ảnh hưởng. Nhất là tại thời điểm bắt Cương Đột trao đổi, hắn đã bỏ qua da thú cùng lương thực có quan hệ đến sinh tồn trong mùa đông của toàn tộc, lựa chọn đổi lại cô, điều này làm cho bọn họ có chút bất mãn cùng thất vọng. Thời điểm một ngày đi ra ngoài làm việc chân tay, Na đóa thậm chí còn gây lộn với những người phụ nữ khác, cô nghe thấy nguyên nhân chính là hô nghị luận chuyện này ở sau lưng.

Ngược lại với Ly Mang, danh vọng của Dĩ Gia nhanh chóng tăng lên. Nguyên nhân chủ yếu là ban đêm hôm ấy hắn dẫn theo mấy tộc nhân lẻn về bộ lạc Cương Đột đánh lén thành công, đoạt lại toàn bộ da thú cùng một bộ phận lương thực, cuối cùng còn phóng hỏa đốt đi đồ còn dư lại không mang hết. Đối với người ở bên trong khu quần cư mà nói đúng là tin tức lớn bằng trời, khi bọn hắn một lần nữa cho rằng đồ mình mất đi sẽ không bao giờ lấy lại được.

Trở về trong mấy ngày nay, Mộc Thanh vẫn ở lật qua lật lại cả câu chuyện để suy nghĩ. Trong đêm Ly Mang cứu cô về, đã từng hỏi cô tại sao lại rời đi khu quần cư để bị bắt cùng lúc với Đạt Ô. Cô nghe xong liền mơ hồ đoán biết ý của hắn, cơ hồ là cô muốn nói Đạt Ô đã lừa gạt mình đi ra ngoài. Có điều rốt cục cũng nhịn được. Dù sao Đạt Ô vẫn là thủ lĩnh nơi này, cô sợ Ly Mang biết rồi sẽ cùng hắn phát sinh xung đột chính diện, đây là chuyện cô không muốn nhìn thấy. Ly Mang thì cho là cô không nghe hiểu lời của mình, lúc ấy cũng chỉ xoa nhẹ tóc của cô mà không có hỏi gì nhiều hơn nữa.

Làm cho cô cảm thấy có chút kỳ quái chính là, Đạt Ô đã gặp phải trọng thương như thế nhưng sau khi trở về, đối với cả sự kiện một chữ cũng không nói đến. Cô biết Ly Mang sau đó cũng đi tìm qua ông ta, chắc là hỏi cùng cái vấn đề đã từng hỏi của mình. Nhưng là nhìn vẻ mặt từ sau khi hắn trở về, hiển nhiên Đạt Ô cũng không có nói cho hắn đáp án rõ ràng thoả mãn gì, bởi vì hắn lộ ra vẻ vừa buồn bực lại không vui.

Đạt Ô vì Nao Nao, muốn đuổi cô rời đi khỏi đây, đây là chuyện tình rõ ràng. Sau đó thì gặp được người bộ lạc Cương Đột, hai người bọn họ trở thành tù binh. Chuyện như vậy, nếu như không có hành động muốn ám sát Ly Mang của Cương Đột, cùng cái loại biểu hiện quỷ dị của Đồ Lỗ, có lẽ cô cũng sẽ làm cho mình tin tưởng đây quả thật chính là trùng hợp. Nhưng hiện tại, rất có thể đó cũng không phải là việc trùng hợp gì.

Mộc Thanh cảm giác mình đã hiểu đã mạch lạc chút ít. Cô dần dần lớn mật thảo ra một bức tranh quan hệ: Đạt Ô quyết định lừa gạt mình đi ra ngoài đuổi đi nhưng bị Đồ Lỗ biết. Do một nguyên nhân nào đó, hắn quyết định thừa cơ hội này làm một ít chuyện. Liền cấu kết với Cương Đột, giúp hắn giết chết Ly Mang trong lúc trao đổi con tin mà không hề phòng bị, điều kiện chính là chút ít da thú cùng lương thực. Lúc ấy tên đó liên tiếp quay đầu lại, có lẽ chính là ám hiệu hoặc thúc giục Cương Đột. Lão Đạt Ô thật ra chính là một lão hồ ly. Mặc dù ông ta nhất thời khinh thường mà rơi vào trong tay Cương Đột phải chịu không ít đau khổ. Nhưng nhất định cũng hoài nghi giống cô. Có phải là ông ta cảm thấy được dấu vết gì, cho nên sau khi trở về mới ngậm miệng không đề cập tới cả sự kiện đó không? Dĩ nhiên là chưa nhắc đến chuyện ông ta không có hảo ý đối với mình.

Mộc Thanh cảm giác mình phỏng đoán rất có đạo lý. Hiện tại điều duy nhất cô có chút suy nghĩ không thông là tại sao lúc tên Sẹo Đen đối với mình có điều bất chính, lại bị Cương Đột ngăn trở. Lúc ấy rõ ràng hắn đã nói cái gì đó, nhưng cô nghe không có hiểu. Cô không tin tư tưởng những người này đã nâng cao tới trình độ, cho rằng trước mặt mọi người mà làm trò bỉ ổi thậm chí cưỡng gian một nữ tù binh thì có cái gì không ổn. Đó chính là có nguyên nhân. Chẳng lẽ trước đó Đồ Lỗ đề cập tới với Cương Đột không cho phép đụng chạm mình? Nhưng tại sao hắn cố ý muốn bảo vệ mình như vậy? Trong ngày thường quan hệ của hắn cùng với Ly Mang rất là lãnh đạm, đối với mình thì càng chưa nói tới giao tình.

Cô cảm thấy có chút hoang mang. Nhưng rất nhanh liền đem cái này ném ra sau ót. So sánh với hoang mang của cô, Ly Mang âm thầm bị nhìn chăm chăm, đây mới là chuyện tình nghiêm trọng nhất. Người bình thường sau khi trao đổi vật chất, sau khi đạt được mục đích thì không thể nào lại đột nhiên phát động ám toán trí mạng. Cô tin tưởng bản thân Ly Mang có lẽ cũng có cảm giác này rồi, từ ngày hôm đó gặp phải cái cung tiễn ngâm độc, cô vẫn có chút không yên lòng, cô cảm thấy vẫn nên nói với hắn mọi chuyện. Cho nên hôm nay chạng vạng tối, thời điểm hắn lần nữa cùng cô đi đến bờ suối lấy nước, Mộc Thanh dùng suy nghĩ thật lâu của mình nói nhắc nhở hắn phải cẩn thận Đồ Lỗ, Đồ Lỗ không phải là người tốt.

Cô lặp đi lặp lại mà chỉ có thể nói hai câu này, còn lại phức tạp hơn thì cô vẫn không biểu đạt được.

Lần đầu tiên cô vì chuyện mình với hắn trao đổi không thể lưu loát mà cảm thấy nổi giận cùng nôn nóng như thế, đến cuối cùng thậm chí còn cà lăm nữa.

Ly Mang đầu tiên còn rất nghiêm túc nghe xem cô đang nói gì. Hẳn là hắn nghe hiểu được nên trong mắt khẽ có ánh sáng chớp động. Sau đó hắn chú ý tới mặt cô có chút đỏ lên còn không ngừng khoa tay múa chân tay, liền đưa tay dùng sức vò rối tóc của cô, sau đó nở nụ cười.

Mộc Thanh có chút bất mãn hất tay của hắn ra, liếc hắn một cái rồi, dùng ngón tay vuốt lại tóc của mình.

Ly Mang cười đến càng vui vẻ hơn. Mộc Thanh nhìn thấy cái bàn tay to như quạt hương bồ đưa đến đây, tựa hồ còn muốn chuẩn bị vò loạn đầu mình nữa, liền vội vàng né tránh, lầu bầu nói: “Chó cắn Lã Động Tân. . . . . .”

Lời nói mới thốt ra khỏi miệng, cô liền ngậm miệng.

Ly Mang đem tay để vào cái trán cô sờ soạng xuống.

Đây là tỏ ý cảm tạ.

Thì ra là mới vừa rồi hắn chỉ trêu đùa mình thôi, tựa như lúc trước hắn đã làm rất nhiều lần vậy. Cô vì chuyện hắn rốt cục nghe lọt được lời của mình mà cảm thấy cao hứng, đang muốn hướng hắn cười thì hắn đột nhiên cúi đầu hôn rất nhanh trên cái trán trơn bóng của cô, sau đó cầm cái bình gốm lớn trên mặt đất, ngồi xổm xuống giúp cô múc nước.

Cái trán bị hắn hôn qua tựa hồ còn giữ cái loại cảm giác ngứa do chòm râu hắn xẹt qua. Gần đây cô có chút mê luyến cảm giác như vậy, cho nên cuối cùng vẫn do dự việc rốt cuộc có muốn sửa sang hoàn toàn râu tóc hắn lại không? Dù sao hiện tại hình tượng hắn cách thẩm mỹ quan của cô quá mức xa xôi.

Ly Mang không biết cô đang đánh chủ ý lên chòm râu của mình, nên sau khi lấy đầy nước liền ôm bình đi trở về.

Hai ngày nay Mộc Thanh đều tự mình nấu cơm cho hắn ăn. Mặc dù Na Đóa tựa hồ có chút không yên lòng, thời điểm cô nổi lửa nấu đồ thường xuyên tới đây chỉ điểm một hai, nhưng Mộc Thanh rất kiên quyết. Nếu cô đã quyết định muốn cùng Ly Mang sống tốt bên nhau, làm người phụ nữ của hắn, về lâu về dài mà cứ mãi ăn chung cùng người khác thì không thỏa đáng lắm. Huống chi trong tư tâm cô cũng hi vọng Ly Mang có thể cái ăn gì đó do chính mình làm cho hắn. Mặc dù ngày hôm trước cô nướng mảng thịt có chút nửa chín nửa sống, ngày hôm qua nấu bình súp đổ hết một nửa trong đống lửa, thiếu chút nữa đống lửa cũng bị dập tắt. Nhưng Ly Mang thoạt nhìn không hề để ý, cô cho hắn ăn cái gì, hắn sẽ ăn cái đó, hơn nữa bộ dạng ăn như rất ngon.

Đối với việc mình gặp phải người dễ dàng nuôi cho no như thế, Mộc Thanh thật là càng xem càng thỏa mãn. Trên đường cùng hắn quay trở lạ, cô vẫn nghĩ đến làm sao mà đem cây nấm tươi mà mình len lén dấu riêng hôm nay nấu được một chút gì dễ ăn, để cho hắn vì mình có một lão bà hiền lành như vậy mà tự hào.

Sắp nhanh đến khu quần cư, chạm mặt đụng phải Dĩ Gia. Bộ dạng hắn như đang chậm rãi đi dạo ở phụ cận. Nhìn thấy bọn họ, hắn lập tức đi tới, cười chào hỏi với Ly Mang.

Ly Mang dừng bước, và hai người nói chuyện với nhau.

Gần đây danh tiếng Dĩ Gia rất lớn. Nhưng Mộc Thanh cảm giác mình nhìn càng thấy không vừa mắt, nhất là lúc thấy nụ cười trên mặt hắn, có đôi khi thật hận không được tiến lên tát một cái xoá sạch cái vẻ đắc ý hả hê kia.

Nhưng trong việc này Ly Mang cùng cô có chút khác nhau. Lần trước sau khi hai người đánh nhau ở bờ suối, vốn là sẽ không có trao đổi qua lại. Nhưng vì trải qua chuyện ngoài ý muốn lần này, đại khái hắn cảm thấy vì Dĩ Gia phóng hỏa chẳng những đoạt lại da lông cùng lương thực trong bộ lạc, hơn nữa còn trợ giúp mình và Mộc Thanh thoát thân, nên trong lòng có ý cảm kích đối với hắn ta, cộng thêm Dĩ Gia tựa hồ có chủ tâm muốn chữa trị quan hệ với hắn, cho nên mấy ngày nay hai người lại bắt đầu nói chuyện.

Mộc Thanh đứng ở một bên, đầu tiên là nghe hai người nói rất sôi nổi, giống như bàn về gần đây trong bộ lạc đã tăng cường nhân thủ tuần tra ban đêm để ngừa chuyện bộ lạc Cương Đột đánh lén ban đêm trả thù, cô liền nhẫn nại đợi một hồi. Vậy mà khi nói xong, lại không biết nhắc đến cái gì, thoạt nhìn bộ dạng rất hăng hái, trong lòng cô không vui, liền ho khan mấy tiếng, Ly Mang cũng là mắt điếc tai ngơ. Cô có chút tức giận, không nhịn được lại nằng nặng ho khan một tiếng rồi tự mình quay đầu đi trước. Lúc này hắn mới giật mình đi qua, ôm lấy bình nước mới vừa rồi đặt ở trên mặt đất , vội vàng chạy tới bên người cô.

Hắn cảm thấy được vẻ mặt cô không vui, nhích tới gần thử thăm dò kêu tên cô một tiếng. Thấy bộ dạng cô lười biếng xa cách, đột nhiên vươn ra một cánh tay trống không của mình, tìm được vòng eo của cô, ngắt một cái xong thì nhanh chóng rụt trở về.

Mộc Thanh quay đầu, nhìn thấy hai mắt hắn đang thẳng tắp nhìn phía trước, vẻ mặt trịnh trọng ‘ta không có làm chuyện xấu’ thì nhất thời nhịn không được cười lên.

Lúc này Ly Mang mới giống như thở phào nhẹ nhõm, theo cô cười haha.

Trong lòng Mộc Thanh âm thầm mắng câu ngốc tử, cô không nhịn được liền đưa tay nhẹ nhàng nhéo da thịt trên cánh tay hắn rồi khẽ thở dài một cái.