Viễn Phương

Chương 36: Tôi yêu em




Triển Chiêu, tôi chỉ yêu cầu em một đáp án, tuy nhiên tôi không tiếp nhận câu trả lời phủ định. Tôi yêu em, yêu đến mức không cho phép em không yêu tôi. Em —— hẳn là yêu tôi chứ.



Bạch Ngọc Đường tận mắt thấy Triệu Trinh vào nhà mới của Triển Chiêu, thật lâu sau hắn trở ra, mà Triển Chiêu vẫn ở bên trong. Bạch Ngọc Đường không rõ vì sao Triển Chiêu không báo địa chỉ nhà mới của cậu cho hắn. Bạch Ngọc Đường không muốn tin lời nhị ca. Nhưng mà, Triển Chiêu và Triệu Trinh, bọn họ quả nhiên rất thân cận.

Bạch Ngọc Đường biết mình thích Triển Chiêu, tuy nhiên đến bây giờ hắn mới biết, hắn đã không thể nhẫn nại chịu cảnh trong cuộc sống của Triển Chiêu có tình cảm của người khác xuất hiện.

Ánh mắt Triệu Trinh nhìn Triển Chiêu khiến hắn khó chịu, trước đây chỉ là theo bản năng phòng bị, đến hôm nay hắn mới biết rõ trước đây mình phòng bị cái gì. Cảm tình Triệu Trinh đối với Triển Chiêu vốn không phải là thưởng thức đơn thuần, đó là một loại chiếm hữu. Nhìn hắn đi vào nhà Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường rất muốn xông vào bắt lấy Triệu Trinh, tuy nhiên hắn nhịn được. Lúc này Triệu Trinh đi ra, Bạch Ngọc Đường không hiểu vì sao mình còn chôn chân ở đây làm gì, hắn đang sợ cái gì?

Không phải mình là một người cầm được thì cũng buông được sao? Yêu cứ yêu, không yêu sẽ không yêu, một đáp án đơn giản, có gì mà không dám nghe chứ.

Không biết qua bao lâu, Bạch Ngọc Đường từng bước một đi đến trước cửa nhà trọ, mấy bước chân này vô cùng kiên định, cũng lại vô cùng chậm, như thể đi mất cả một đời.

Trịnh trọng gõ cửa, hít sâu một hơi, chờ đợi. Chỉ mới hai ngày không nhìn thấy Triển Chiêu, vậy mà đối với Bạch Ngọc Đường lại dài dằng dặc như đã hết một đời. Hai ngày trước, hắn còn chưa biết. Hai ngày sau, muốn không biết, đã không còn kịp rồi.

Cửa bị giật mạnh ra, ánh mắt Triển Chiêu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, ôn hòa lại chấp nhất, như nước mắt ngày đó, nóng cháy đến thiêu đốt trái tim Bạch Ngọc Đường. Chỉ là lần này, Bạch Ngọc Đường không né tránh, hắn đã nhận ra, đôi mắt này không chỉ đẹp mà còn ấm áp khiến hắn yêu vô cùng, thế nhưng trong ánh mắt đó hình như cũng có chút ưu thương hắn không nắm bắt được. Bất quá, chỉ cần có thể, hắn nguyện ý dốc hết toàn lực, xóa đi ưu thương này. Đúng vậy, chỉ cần có thể.

“Triển Chiêu, tôi có lời muốn nói với cậu.” Giọng nói của Bạch Ngọc Đường có chút run rẩy, bất quá ánh mắt vẫn không rời đôi mắt ánh lên thủy quang của Triển Chiêu.

“Ngọc Đường, tôi cũng có lời muốn nói với anh.”

Miệng hé ra, vậy mà lại nói không nên lời, lời này đợi một ngàn năm, đối mặt với đối phương, hai người lại vẫn không có cách nào bày tỏ. Không phải vì sợ nghe được đáp án không giống nhau, mà là cảm giác lời này quá nặng, có lẽ, là tình cảm quá nặng.

Đôi mắt của Triển Chiêu, còn có nụ cười của Triển Chiêu, rơi vào mắt Bạch Ngọc Đường, không còn là vẻ đẹp của người phàm tục. Bạch Ngọc Đường thầm mắng mình ngu muội, vì sao đần như thế, người như vậy, lại đến tận hôm nay mới nhận ra mình yêu người ta.

Triển Chiêu đi tới cạnh ngăn tủ, lấy ra một cái bình nhỏ. Bạch Ngọc Đường biết trong đó cất cái gì, là nữ nhi hồng hai người cùng thích.

Rượu rót ra, Triển Chiêu không nói gì, lặng lẽ uống ngay một chén, sau đó lại rót một chén. Bạch Ngọc Đường cũng bắt chước dáng vẻ của cậu, yên lặng uống rượu, nghĩ xem Triển Chiêu rốt cuộc muốn nói với mình cái gì.

Hai người hình như đều đắm chìm trong rượu, tựa như trong chốc lát uống rượu xong, mới có biện pháp trút ra được những lời muốn nói. Bất quá, Triển Chiêu đánh giá tửu lượng mình có hơi cao, chưa được bao lâu cậu đã say. Người say nhìn chung sẽ can đảm hơn một chút, nhất là Triển Chiêu, tính tình khi say vốn dĩ không phải luôn tốt như lúc bình thường. Hai gò má đỏ bừng, đôi mắt đong đầy nước, khóe miệng mang nụ cười, Triển Chiêu chăm chú nhìn Bạch Ngọc Đường trước mắt, một câu mơ mơ hồ hồ thoát ra khỏi miệng: “Ngọc Đường —— ta nhớ ngươi, nhớ ngươi ——”

Tửu lượng của Bạch Ngọc Đường tốt hơn Triển Chiêu rất nhiều, cho nên hắn vẫn còn rất tỉnh táo, có điều, sau khi nghe câu này, hắn cũng đã say.

“Triển Chiêu, tôi yêu em. Còn em?”

Thì ra thổ lộ cũng không quá khó khăn như vậy, bởi vì sẽ có khả năng được một câu trả lời tốt.

Thế nhưng Triển Chiêu không nói gì, nhãn thần mê ly nhìn đăm đăm vào đôi mắt Bạch Ngọc Đường, nụ cười trên môi vừa quen thuộc vừa xa lạ. Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt cảm thấy hoảng hốt, cậu ấy đang nhìn ai? Vì sao rõ ràng là nhìn thẳng vào mình, nhưng trong ánh mắt của cậu lại như phải chiếu bóng hình một người khác.

Triển Chiêu, tôi chỉ yêu cầu em một đáp án, tuy nhiên tôi không tiếp nhận câu trả lời phủ định. Tôi yêu em, yêu đến mức không cho phép em không yêu tôi. Em —— hẳn là yêu tôi chứ.

Bạch Ngọc Đường vương hai tay, ôm chặt lấy người trước mặt, nếu đã không trả lời, hắn quyết định dùng cách thức của mình để tìm kiếm đáp án.

“Chiêu, tôi yêu em.”

Ôn nhu hôn lên mi mắt của Triển Chiêu, hôn tới nước mắt của cậu. Không được khóc, đời này sẽ không để em phải khóc nữa.

Bạch Ngọc Đường đã chuẩn bị sẵn tư tưởng sẽ bị Triển Chiêu đẩy ra, chịu lĩnh giáo đầy đủ thân thủ của cậu. Thế mà người trong lòng ngay cả một phản kháng nhỏ nhất cũng không có, nhu thuận đến độ khiến hắn tiếc thương . Chiêu, xin lỗi, tôi không từ bỏ em được. Nếu bây giờ em không đẩy tôi ra, tôi sẽ vĩnh viễn không bỏ được. Muốn tôi buông tay, trừ khi em giết tôi.

Ôn nhu, vốn không phải thói quen của Bạch Ngọc Đường, hắn là một người lãnh tĩnh, thậm chí là lạnh lùng. Nhưng lúc này đây, đối diện với chuyện tình hắn chưa từng biết, đối mặt với nam nhân cường đại rồi lại yếu ớt này, Bạch Ngọc Đường bất giác lại ôn nhu đến khó tin, ngay cả chính hắn cũng có chút giật mình.

Bạch Ngọc Đường hôn vào khóe mắt khẽ run của Triển Chiêu, hôn lên gò má phiếm hồng nóng rực, cảm giác trân quý, khiến hai trái tim đầy sức trẻ cũng đập rộn ràng. Cảm giác được tim còn đập, chính là vẫn còn sống, Bạch Ngọc Đường như vậy, hỏi Triển Chiêu làm sao có thể đẩy hắn ra. Cho dù là vũ nhục, cho dù là tàn phá, vào thời khắc này, Triển Chiêu chỉ muốn đem mình giao hết vào trong tay hắn, cái mạng này, con người này, đều trao cho hắn, mình không cần phải lưu lại một chút nào.

Y phục từng món một rơi xuống sàn nhà, Bạch Ngọc Đường không hiểu vì sao tay mình lại run, mà đôi tay run rẩy này lại đang vô cùng kiên định tiến hành những động tác dường như hắn đã làm rất nhiều lần. Xa lạ rồi lại quen thuộc, khiến hắn cũng hoảng hốt, dường như thân thển ấm áp ôm vào trong ngực đã sớm thuộc về mình từ rất lâu trước đây. Không thể nghĩ, nghĩ cũng không thông, bất quá cảm giác này thật tốt quá, vì sao còn muốn nghĩ ngợi gì, chỉ cần cảm thụ, chỉ cần yêu em.

Môi dán vào nhau, cẩn thận thử nghiệm, hai người cũng không dám quá kích động, bởi vì lửa nóng trong ngực sẽ cháy lên, có một loại cảm giác như thiêu hủy, lửa kia sẽ dung hợp hai người. Lời lẽ ôn nhu, mang theo vị đạo nữ nhi hồng, không biết là khí tức của ai truyền cho ai. Người trong ngực đang run rẩy, Bạch Ngọc Đường vuốt ve trấn an cậu, ngón tay hơi lạnh trượt trên cơ thể Triển Chiêu, đem đến càng nhiều cơn run rẩy. Triển Chiêu theo bản năng nhắm mắt lại, thế nhưng lại không nhịn được mà mở ra. Chỉ còn duy trì một ý nghĩ sáng suốt, muốn nhìn hắn, muốn nhìn con người đã tịch mịch cả ngàn năm này, đây là cách duy nhất để cậu có thể xoa dịu hắn.

Đến tận lúc tất thảy đều đã không chịu đựng nổi, Bạch Ngọc Đường vẫn còn kiên trì giữ vững ẩn nhẫn lớn nhất của bản thân. Tuy rằng hắn không xác định được trong lòng Triển Chiêu là ai, nhưng hắn cũng sẽ không bỏ cuộc. Bất kể ra sao, hắn cũng không nhẫn tâm thương tổn Triển Chiêu, lại càng không muốn để cậu phải chịu một phân một tấc khó chịu nào.

Nam tử kết hợp luôn luôn kèm theo đau đớn, Triển Chiêu đau, Bạch Ngọc Đường cũng đau, đau đớn trên cơ thể và trong lòng đều vô cùng rõ ràng. Cảm giác vui sướng cùng thống khổ đầy quen thuộc cùng tồn tại, khiến chân mày hai người có chút nhăn lại.

Vào giờ khắc này, ánh mắt say chếnh choáng của Triển Chiêu đột nhiêu trở nên thanh tĩnh lạ thường. Mồ hôi lạnh của Bạch Ngọc Đường rơi trên người cậu, từng chút bị nhiệt độ cơ thể của Triển Chiêu hun nóng. Chầm chậm giơ tay lên, đặt lên chân mày dính chặt của ái nhân, Triển Chiêu mỉm cười. Nụ cười ung dung, nụ cười Bạch Ngọc Đường chưa bao giờ gặp, lại mang theo sự quen thuộc từ dòng luân hồi siêu việt. Bạch Ngọc Đường không hiểu, cũng đã không còn khả năng tự hỏi, hắn chỉ biết thuận theo tim mình cơ thể mình, cùng với tình yêu trong linh hồn của người này, gắn kết chặt chẽ hơn.

Cuối mùa thu, tiết trời rất lạnh, trong phòng lại vô cùng ấm áp, bởi vì tâm thật ấm.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Triển Chiêu tỉnh lại, trong phòng không có ánh mặt trời chói mắt, có điều vẫn cực kỳ sáng sủa. Rèm cửa sổ rất mỏng, bất quá đã được kéo lại cẩn thận, người kéo rèm cửa sổ kia không muốn ánh dương quang lọt vào quấy rối giấc ngủ của người trong phòng. Thời gian đã gần được hai năm, đây là lầ đầu tiên Triển Chiêu có cảm giác được ánh mặt trời bao bọc. Chỗ này thật tốt, còn hơn cái phòng nho nhỏ ở lầu hai Hãm Không kia, ở đây thích hợp để làm nhà hơn đi. (Là do có người yêu bên cạnh đó em ơi ọ__ọ)

Chậm chạp di chuyển cơ thể, trên người kéo tới một cơn đau nhức khó chịu, cảm giác rõ rệt trong trí nhớ này khiến Triển Chiêu đỏ bừng mặt. Ngày hôm qua uống thật nhiều, cũng thật sự động tình. Bất quá Triển Chiêu cũng nhớ rõ, Bạch Ngọc Đường giống mình, cẩn cẩn dực dực, không dám phóng túng bản thân. Là trong lòng còn có nỗi sợ phải không, Triển Chiêu đạm nhiên nở nụ cười, Ngọc Đường, chúng ta quả nhiên tâm ý tương thông, ta sợ rằng cũng không thể lừa gạt ngươi được điều gì nữa.

Sau khi Bạch Ngọc Đường vào phòng thấy Triển Chiêu cười như vậy, cũng an tâm cười, nụ cười của cậu từ đêm qua bắt đầu đã trở nên khác biệt. Đẹp đến không giống người phàm, người như vậy mà lại thuộc về mình? Bạch Ngọc Đường từng bước một đi đến bên giường, dịu dàng cầm lấy tay Triển Chiêu, mỉm cười hỏi: “Tỉnh rồi?”

Triển Chiêu gật đầu, ngồi dậy trên giường, hơi nhíu nhíu mày, nhịn xuống cảm giác đau nhức, cười cười nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Ngọc Đường, anh vừa đi đâu?”

“Tôi đi làm điểm tâm cho em ăn.” Bạch Ngọc Đường không hề buông tay, tiếp tục nhìn Triển Chiêu, như là sợ cậu sẽ bất thình lình biến mất, “Triển Chiêu, tôi —— ”

Triển Chiêu ngồi im lặng, mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Đường thật kỹ, chờ hắn nói hết nửa câu còn lại.

“Tôi  —— tối hôm qua tôi nói gì, em có nghe thấy không?”

“Tối hôm qua Ngọc Đường nói nhiều thứ như vậy, không biết anh đang hỏi câu nào a?” Trong đôi mắt đẹp của Triển Chiêu ánh lên một tia sáng giảo hoạt, Bạch Ngọc Đường vì quá căng thẳng nên không nhìn thấy.

“Tôi nói rất nhiều sao?” Cau mày nhớ lại lời nói và việc làm của mình tối qua, không cách nào nhớ được ngoại trừ câu tối trọng yếu kia ra, mình còn nói cái gì nữa.

Triển Chiêu vẫn không chịu vào đề với hắn, chỉ mỉm cười nhìn hắn, khuôn mặt tươi cười, hô hấp ấm áp gần trong gang tấc, khiến tim Bạch Ngọc Đường càng lúc càng đập loạn. Dù sao đi nữa nghĩ mãi cũng không ra, đơn giản cứ da mặt dày mà làm tới là được.

“Chiêu, hôm qua tôi nói tôi yêu em, em còn chưa nói với tôi là em yêu tôi, đây không phải là rất thiệt cho tôi sao?”

“Tôi ——”

Triển Chiêu thật không ngờ sự rụt rè và ngượng ngùng của hắn duy trì không được tới một ngày, Bạch Ngọc Đường sau khi bị tình hình thực tế đánh thức, hình như trong nháy mắt đã khôi phục lại cái đức hạnh phong lưu thiên hạ kia. Nhìn hắn dán khuôn mặt tuấn tú về phía mình, Triển Chiêu có điểm đờ ra.

“Em nói thế nào a?” Bạch Ngọc Đường cười, tuy nhiên trong lòng vẫn rất căng thẳng, hắn cũng không biết vạn nhất đáp án của Triển Chiêu không giống với hắn nghĩ, hắn phải làm sao.

“Tôi ——”

Triển Chiêu cúi đầu, không khí chung quanh hai người đột nhiên trở nên rất ngưng trọng, ngoại trừ tiếng tim đập cũng không còn thanh âm nào khác.

Không biết qua bao lâu, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu từ từu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ôn nhu lấp lánh lệ quang nhàn nhạt, khóe môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng thì thầm: “Bạch Ngọc Đường, tôi yêu anh.”

Triển Chiêu nói xong câu đó, vẫn nhìn Bạch Ngọc Đường, thế nhưng hình như hắn không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ là không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào mắt Triển Chiêu.”

“Ngọc Đường, Ngọc Đường ——” Triển Chiêu nhăn mặt, chớp chớp đôi mắt trong suốt, vì sao cái người này lại đột nhiên đần ra như vậy.

“Chiêu, em thật tốt.”

Giọng nói y hệt con nít, lúc Bạch Ngọc Đường ném ra câu này, không đợi Triển Chiêu kịp hồi phục tinh thần, hắn đã ôm chầm lấy cậu.

“Này —— Bạch —— ”

Lời nói chưa dứt đã bị Bạch Ngọc Đường nuốt vào trong miệng, điểm tâm hôm nay, hình như đã bắt đầu rồi.