Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 60: Nếu như bắt cá hai tay




Nếu như bắt cá hai tay

Viên Thụy thấy đã đóng gói đồ gần xong, ngồi trên sô pha nghỉ ngơi chốc lát, nhìn lại nơi mình đã ở một năm này, có chút không nỡ.

Tết năm ngoái công ty sắp xếp cho cậu căn nhà này, chính là cậu chuyển vào ở chưa tới nửa tháng đã nhanh chóng cấu kết cùng Trịnh Thu Dương ở chung, nơi này gần như là “Ngôi nhà” đầu tiên của họ.

So với cậu túi lớn túi nhỏ, hành lý của Trịnh Thu Dương chỉ có một cái rương lớn, bên trong là quần áo và vài cuốn sách của anh, lúc anh kéo cái rương tới lấy quần áo trong tủ bỏ vào, Viên Thụy ở một bên giương mắt nhìn, cảm thấy anh rất đẹp trai cực đẹp trai đặc biệt đẹp trai.

Lúc hai người chưa yêu nhau, Viên Thụy rất mê mẩn Trịnh Thu Dương, không riêng gì vẻ đẹp trai, mà còn do cậu trước kia chưa từng giao tiếp với bất cứ thẳng nam nào, khí gay của cậu quá rõ ràng, bản thân lại không che dấu, phần lớn thẳng nam đặc biệt là trai đẹp thẳng nam, trên cơ bản đều đi đường vòng khi gặp cậu. Nhưng Trịnh Thu Dương thì không, một mặt hết lần này tới lần khác nói “Tôi là thẳng nam”, một mặt lại xem như không có chuyện gì xảy ra trêu chọc cậu khắp nơi.

Viên Thụy trước kia là bạn của Phương Sĩ Thanh, Phương Sĩ Thanh sợ cậu bị đùa bỡn, từng nhiều lần nói với cậu đừng thân thiết với Trịnh Thu Dương, miệng nói vô cùng độc địa để cậu đừng tiếp cận Trịnh Thu Dương. Chỉ là lúc đó cậu u mê không phải ngày một ngày hai, trong lòng dù biết rất rõ có thể Trịnh Thu Dương chỉ cảm thấy trêu cậu thú vị, nhưng lại không quản được ánh mắt không quản được tay chân, hễ nhìn thấy Trịnh Thu Dương là không nhịn được chảy nước miếng dại trai, Trịnh Thu Dương trêu cậu cậu liền vui vẻ, một khi Trịnh Thu Dương tìm cậu đi chơi cậu liền giống như cây thông không thể chạy, chỉ biết đi theo anh thật nhanh.

Sau đó Trịnh Thu Dương bày tỏ với cậu, cậu cảm giác như đang nằm mơ, kể cả bước đi cũng bay bổng mấy ngày, giống như giẫm trên bông.

Chính là lúc hai người mới ở cùng nhau, ảo tưởng của Viên Thụy tan thành mây khói.

Trịnh tiên sinh tuy nhìn anh tuấn bất kham, phong lưu phóng khoáng công tử ca, nhưng thật ra có vô vàn thói xấu, anh kén ăn rất nghiêm trọng, không ăn cay thì thôi, còn không ăn gừng không ăn ớt không ăn cà rốt không ăn hành không ăn ngò; Nghiện thuốc lá nặng lại thích uống rượu, mỗi ngày gần như hút hết một hộp thuốc, mỗi tuần sẽ đi uống say ba lần; Không nói tới vệ sinh, mỗi lần thay quần lót và vớ bẩn là ném hết vào máy giặt, râu mép chưa bao giờ cạo cho đàng hoàng, chỉ cạo ở chính diện; Đặc biệt vô cùng lãng phí, luôn để thừa cơm, sữa chỉ uống một nửa là ngưng, đùi gà cánh gà cũng chỉ gặm hai ba cái là ném xuống, táo và lê… trái cây nào cũng vậy, cạp mấy cái rồi bỏ hột còn thịt cực nhiều, Viên Thụy mỗi lần nhìn đều đau lòng muốn chết.

Ghét nhất chính là, anh đi tiểu không bao giờ nhắm trúng, luôn tiểu sang bồn bên cạnh.

Ở chung hơn nửa tháng, Viên Thụy phát hiện thêm nhiều thói quen xấu của anh, nhưng không dám nói, không thể làm gì khác hơn ngoài việc cố gắng thích ứng. Anh không thích ăn rau, Viên Thụy sẽ không mua cũng không làm; Anh hút thuốc, Viên Thụy sẽ siêng năng mở cửa sổ thông gió, lại đem sách tuyên truyền hút thuốc lá có hại cho sức khỏe đặt ở chỗ bắt mắt; Lúc anh thay quần lót và vớ, Viên Thụy nhân lúc anh đi tắm chia ra giặt sạch, lại lên Taobao mua hai cây dao cạo râu màu sắc tươi sáng, mình một cái anh một cái; Anh ăn cơm, uống sữa bỏ mứa, Viên Thụy sẽ đem lại ăn hết uống hết, lúc ăn đùi gà cánh gà, Viên Thụy sẽ trực tiếp rút xương ra hết, trái cây thì gọt vỏ bỏ hạt xong mới đặt lên dĩa. (Đ: Má ơi……vợ hiền vợ đảm. ಥ_ಥ)

Sau này Trịnh Thu Dương từ từ sửa lại, khó khăn nhất là bỏ thuốc hút, cũng ít đi uống rượu cùng đám bạn xấu, tan tầm liền trở về nhà. Lúc về nhà mẹ ăn cơm, ngay cả mẹ hắn cũng kinh ngạc, đã ngoài 30 rồi, đến bây giờ mới bỏ thói quen chừa cơm lại, trong chén ngay cả một hột cơm cũng không còn.

Chỉ còn một vấn đề là lúc đi tiểu, có một ngày hắn đứng trước bồn cầu, mới vừa kéo khóa quần ra, Viên Thụy liền đi vào theo, ân cần nói: “Không bằng em đỡ cho anh?”

Trịnh Thu Dương: “…”

Cậu quả thật nâng tay lên, cầm “nó” hướng về phía bồn cầu.

Sau đó Trịnh Thu Dương còn chưa tiểu xong đã cứng, một nửa nước tiểu đi không ra, Viên Thụy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đứng tư thế đó quay tay cho anh.

Một tuần sau đó, Trịnh Thu Dương hễ đi tiểu là kêu cậu tới đỡ. (Đ: =)))))







Dù sao, cuối cùng Trịnh Thu Dương cũng nhắm được ngay đích.

Viên Thụy một bên nhớ lại chuyện cũ, một bên cười đến không dừng được.

Mặc dù không nỡ rời khỏi căn nhà đầy kỷ niệm này, nhưng chỉ cần ở cùng Trịnh Thu Dương, sau này khẳng định sẽ có càng nhiều kỷ niệm thú vị hơn.

Bởi vì Trịnh Thu Dương thật sự là một người vô cùng thú vị a, hmm.

Xế chiều, Bách Đồ lầu trên xuống thăm, nói rằng cuối tuần mình và Lương Tỳ cũng sẽ chuyển đi.

“Nhà tụi anh nhiều đồ, Lương Tỳ lại ngại điện gia dụng gia cụ lúc trước không tốt, nên mua mới hết.” Bách Đồ nói, “Hẹn công ty chuyển nhà, thứ ba sẽ chuyển.”

Đồ của Viên Thụy và Trịnh Thu Dương không nhiều lắm, chủ yếu là quần áo giày dép, sách và đồ vụn vặt, không cần gọi công ty chuyển nhà, Trịnh Thu Dương lái xe chở, lại gọi Triệu Chính Nghĩa đem xe bảo mẫu tới hỗ trợ, một chuyến là chuyển xong.

Nhà mới của bọn họ dù cách nhau không xa lắm, nhưng so với tầng trên tầng dưới xa hơn rất nhiều, Viên Thụy có chút không nỡ xa Bách Đồ, Bách Đồ phải an ủi cậu mấy câu, nói lúc rãnh rỗi sẽ tìm cậu đi chơi.

Sau đó hai người tán gẫu về công việc của Viên Thụy, Viên Thụy cùng nam thần tám đến siêu cấp hưng phấn, khen khen Tống Hoan Nhan, kể kể phong thổ Hải Nam, rồi lại nhắc đến Ảnh đế trước kia.

Cùng là ảnh đế Bách Đồ nói: “Anh chỉ gặp được anh ta mấy lần, không có nói chuyện nhiều, cũng chưa từng hợp tác, trước kia từng có một cơ hội nhưng không kịp chuyến bay nên đành bỏ lỡ, anh cũng rất thích anh ta a.”

Viên Thụy đều là bạn của hai vị ảnh đế, đặc biệt tự hào nói: “Ảnh cũng ở Bắc Kinh, đợi khi nào ảnh rãnh rỗi…, em làm chủ xị, mời hai người đi ăn a.”

Bách Đồ có chút khẩn trương, nhưng vẫn nói: “Được.”

Hai người lại mời lẫn nhau lúc chuyển nhà xong đến ăn tân gia, bởi vì hôm nay Lương Tỳ ở nhà, Bách Đồ không thể ở lâu, rất nhanh liền trở về.

Tiễn người ta về xong, Viên Thụy lại phiền muộn, cậu cho tới bây giờ vẫn cảm thấy Lương Tỳ không xứng với Bách Đồ, lại không nhịn được não bổ Vương Tề thành CP với Bách Đồ, mặc dù có lỗi với Phương Sĩ Thanh nhưng thật sự Vương Tề và Bách Đồ rất đẹp đôi a, bá đạo tinh anh công x ôn nhu nam thần thụ cực kỳ xứng đôi a, vô cùng xứng đôi!

Bởi vậy, cái tên Lương Tỳ lưu manh cà lơ phất phơ kia rốt cuộc có cái quỷ gì tốt… nam thần Bách Đồ điểm nào cũng tốt, chỉ có ánh mắt quá kém. (Đ: Anh nhà cưng ngày xưa ít có lưu manh lắm =)))

Chủ nhật, Triệu Chính Nghĩa tới giúp họ chuyển nhà, bận rộn hơn nửa ngày, Viên Thụy mời Triệu Chính Nghĩa đi ăn tối nhưng Triệu Chính Nghĩa lại từ chối không đi.

Trịnh Thu Dương xách cái rương đi vào, cũng nói: “Đừng khách khí, đợi lát nữa đi Tiện Nghi Phường ăn vịt nướng, Viên Thụy ăn không nhiều, còn không bằng một nửa của hai chúng ta, một con ăn không hết vừa lúc dẫn cậu theo mới không uổng a.”

Triệu Chính Nghĩa mắt sáng lên, quả nhiên động tâm, nhưng vẫn nói: “Không đi, tôi còn có việc.”

Người này ngày thường rất thích cọ cơm, hôm nay mời lại không đi? Viên Thụy kỳ quái hỏi: “Có việc gì a, quan trọng vậy sao?”

Triệu Chính Nghĩa xấu hổ một cách kỳ lạ, nhỏ giọng nói: “Tôi buổi tối hẹn gặp bạn gái trên mạng.”

Viên Thụy kinh ngạc, “A?”

Trịnh Thu Dương nói đùa: “Ối yà, vậy phải chú ý an toàn, gây ra tai nạn chết người thì phiền toái.”

Viên Thụy không hiểu ý, còn nói: “Tiểu Triệu không phải người xấu.”

Triệu Chính Nghĩa hiểu được ám chỉ của Trịnh Thu Dương, lúng túng nói: “Không phải kiểu bạn trên mạng đó, cũng không phải kiểu hẹn 419, chỉ là nói truyện cảm thấy hợp nên muốn gặp người thật một lần… Tôi thật ra trước kia cũng chưa từng gặp bạn trên mạng, không phải như hai người nghĩ.”

“Mấy ngày cuối ở Thượng Hải thấy cậu cả ngày ôm điện thoại cười khúc khích, là cô gái đó sao?” Hết sức chú ý đến thời sự Viên Thụy rất không an tâm, thật tình dặn dò, “Cậu ngàn vạn lần đừng mang quá nhiều tiền a, nhớ để ý điện thoại di động và chìa khóa xe.”

Triệu Chính Nghĩa đáp ứng rời đi.

Viên Thụy đóng kín cửa, cung phản xạ đột nhiên lóe lên, cuối cùng cũng hiểu được câu “Tai nạn chết người” là có ý gì, toàn thân như bị sét đánh, ngây ngẩn cả người.

Trong phòng, Trịnh Thu Dương ngồi xổm xuống dọn đống sách trong rương ra, buồn cười nói: “Cái đồ ngốc em, còn dặn dò người ta.”

Viên Thụy yên lặng đi vào, nói: “Em mới không ngốc.”

“Được được được, không ngốc.” Trịnh Thu Dương có lệ, giống như dỗ con nít nói, “Anh đi sắp chồng sách này, giờ đi thôi, chủ nhật nhiều người, không đến sớm sẽ phải xếp hàng đợi.”

Viên Thụy “Ừ” một tiếng, đứng ở phía sau chăm chú nhìn anh.

Trịnh Thu Dương định bê một chồng sách đặt lên kệ, vừa nghiêng đầu nhìn, hỏi: “Sao vậy?”

Viên Thụy dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Trịnh Thu Dương đi cất sách rồi hối: “Em thay đi đồ đi, mình chuẩn bị đi.”

Viên Thụy lại nhìn anh một cái, chậm chạp lấy áo khoác trong tủ mặc vào, nhìn mình trong gương cài nút áo.

Trịnh Thu Dương cảm thấy hình như không đúng lắm, suy nghĩ một chút, nói: “Viên Tiểu Thụy, có phải em lại suy nghĩ nhiều không? Anh chưa từng gặp bạn trên mạng a.”

Viên Thụy lại nói: “Em gặp rồi.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy lại đeo thêm kính gọng đen, nói: “Em từng gặp ba người trên mạng.”

Trịnh Thu Dương hết sức khó chịu, nhưng cố ra vẻ không để ý hỏi: “Thật không? Vậy tụi em làm gì?”

Viên Thụy nói: “Chỉ đi ăn, đi bar, còn có KTV.”

Trịnh Thu Dương càng nghĩ càng tức giận, nhưng đó là chuyện trước khi Viên Thụy gặp hắn, ngẫm nghĩ lại Viên Thụy cũng sẽ không làm gì, nhiều nhất chỉ ngu ngốc bị người ta ăn đậu hủ hay lấy đồ, cái tính này của cậu quá dễ bị lừa, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, nhịn đến mức răng còn thấy ê.

Viên Thụy lén nhìn anh trong gương, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Nhưng mà em không có tạo thêm mạng người… Muốn cũng không ra.”

Trịnh Thu Dương sửng sốt, kinh hãi nói: “Anh cũng không có a!”

Viên Thụy hoài nghi nói: “Vậy sao anh lại có kinh nghiệm chỉ Tiểu Triệu?”

“Thật sự không có!” Trịnh Thu Dương còn oan hơn Đậu Nga, “Anh chỉ trêu cậu ta thôi.”

Viên Thụy không lên tiếng, cúi đầu đứng trước gương.

Trịnh Thu Dương đi qua kéo tay áo cậu, nói: “Em não bổ cái gì vậy?”

Viên Thụy nhỏ giọng nói: “Em còn tưởng anh làm to bụng người ta thật.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy đè ngực, nói: “Vừa rồi dọa em hết hồn, tim suýt chút nữa ngừng đập.”

Trịnh Thu Dương bẹo má cậu một cái, nói: “Ngốc.”

Viên Thụy lúc này không phản bác, trên mặt còn thấp thoáng vẻ kinh hồn chưa định, cậu thật sự lo lắng.

Trịnh Thu Dương không nhịn được hỏi: “Nếu như trước kia anh thật sự như vậy?”

Viên Thụy mân mê môi, giống như không biết phải làm sao.

Trịnh Thu Dương thử dò xét: “Em có tức giận không? Có đánh anh mắng anh không?”

Viên Thụy: “… Sẽ tức giận, nhưng không thể đánh anh mắng anh a.”

Trịnh Thu Dương nói: “Âm thầm tức giận?”

Viên Thụy cảm thấy có chút khó khăn, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ là anh là anh.”

Trịnh Thu Dương chưa từ bỏ ý định, hỏi tới: “Nếu như hiện tại một ngày nào đó em phát hiện anh bắt cá hai tay[1] thì sao? Bỏ đi? Âm thầm tức giận?”

[1]Nguyên văn 劈腿 – phách thối: phách thối vốn là thuật ngữ thể thao, chỉ hai chân tách ra ở độ lớn nhất, hiện tại còn có ý nghĩ về tình cảm – bắt cá hai tay.

Nguồn:

Viên Thụy kinh ngạc nhìn anh, nói: “Anh bây giờ còn bắt cái hai tay sao?”

Trịnh Thu Dương nói: “Anh là nói nếu như.”

Viên Thụy chắc chắc nói: “Em cảm thấy anh sẽ không, anh không phải người như vậy, sẽ không có nếu như.”

Trịnh Thu Dương vui mừng, ít nhất Viên Thụy tin tưởng hắn.

Hắn nhân cơ hội uy hiếp: “Anh sẽ không, nhưng nếu em dám bắt cá hai tay với thằng nào khác, hừ hừ.”

Viên Thụy nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ, tưởng tượng ra cảnh Trịnh Thu Dương ở cùng em gái da trắng ngực to, đáy mắt dần nổi lên sát khí, chậm rãi nói: “Nếu như bây giờ anh dám bắt cá hai tay…”

Trịnh Thu Dương chưa từng thấy dáng vẻ này của cậu, nhất thời bất ngờ, nhưng cũng có chút mong chờ, càng hung dữ càng chứng tỏ Viên Thụy quan tâm hắn a.

Viên Thụy căng môi mấy lần cũng không nói được câu gì độc ác, khí thế đột nhiên yếu đi, lắp bắp nói: “Em liền, em liền bỏ nhà đi.”

Trịnh Thu Dương: “…”

.:.