Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 80: McFlurry




McFlurry

Lúc Dương Lộ tới, Viên Thụy đang quay mặt vào trong tường hướng cửa phòng, như một học sinh tiểu học bị phạt đứng.

“Sao con không vào?” Dương Lộ kinh ngạc nói, “Chỉ có Mạnh Lai và Trịnh Thu Dương ở bên trong?”

Viên Thụy gật đầu nói: “Bọn họ đuổi con ra, chắc là đang chửi nhau.”

Dương Lộ: “… Vào thôi.”

Viên Thụy có chút xấu hổ nói: “Cái kia.”

Dương Lộ nói: “Có lời cứ nói.”

Viên Thụy càng xấu hổ hơn, do dự hỏi: “Vừa rồi ở trong điện thoại dì còn chưa nói hết, dì hẹn Mạnh Lai cùng đi, còn nói với với con những chuyện đó, có phải là … Là có ý gì?”

Cậu kỳ thật muốn hỏi có phải Dương Lộ muốn làm bà mai không, nhưng lại cảm giác mình tự đại quá, mới sửa lại hỏi lí do thoái thác.

“Những chuyện này ta vốn chuẩn bị để đêm nay gặp mặt rồi nói, để cho hai đứa làm rõ với nhau.” Dương Lộ nói, “Bất quá con đã dẫn Trịnh Thu Dương đi cùng, hai đứa cũng không nói được gì, còn không bằng ta nói thay.”

Viên Thụy: “… Dì và Mạnh Lai đã hoà thuận chưa?”

Dương Lộ bình thản nói: “Nó đi Hải Nam một chuyến, sau khi trở về có chủ động liên lạc ta, không nói tới hòa hảo, không trốn tránh ta nữa là đã tốt lắm rồi.”

Viên Thụy nói: “Nha.”

Dương Lộ nhíu mày, nói: “Đừng đứng ở đây nói chuyện, đi vào nói sau, hai người bọn họ đang chờ.”

Bà gõ cửa, cùng Viên Thụy một trước một sau đi vào.

Trong phòng không gian im lặng, Trịnh Thu Dương và Mạnh Lai ngồi rất xa, trên mặt không nhìn ra biểu cảm gì.

Bàn tròn, Dương Lộ và Mạnh Lai ngồi cách một vị trí, Viên Thụy trở lại bên cạnh Trịnh Thu Dương: ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ tới ghi món, Dương Lộ lật menu nói cái này, cái này, cái này.

Viên Thụy quay đầu nhìn Trịnh Thu Dương, nhỏ giọng hỏi: “Hai người nói cái gì nha?”

Trịnh Thu Dương mặt không biểu tình nói: “Cái gì cũng không nói.”

Viên Thụy nghĩ thầm, ai nha, tiêu rồi.

Gọi xong món Dương Lộ hỏi bọn họ: “Hai người có muốn uống chút rượu không?”

Trịnh Thu Dương và Mạnh Lai đều không nói chuyện, ở đây mà uống rượu, hiển nhiên không phải chuyện sáng suốt.

Chỉ có Viên Thụy một lòng nghĩ là mình mời khách, hào phóng nói: “Dì thích gì cứ gọi a.”

Trên trán Trịnh Thu Dương bắt đầu nổi gân xanh.

Nếu không phải là không muốn mất mặt trước mặt mẹ con họ ở đây, hắn vừa rồi chỉ muốn đứng lên đi về.

Chuyện đó và kịch bản trên cơ bản không giống nhau, nói tới đây sẽ show ân ái với Dương Lộ đâu? Tại sao kết quả lại là nghe họ Mạnh ở đây bức ép kể lại những chuyện từ đời xó xỉnh nào cả buổi? Chẳng phải chỉ là quen Viên Thụy sớm hơn một chút thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người? Chẳng phải chỉ là yêu sớm còn hôn một cái thôi sao? Khoe khoang CMN!

Hắn sắp bị tức chết rồi.

Đúng, quen sớm thì chả sao, cái đáng nói là khoe khoang mối tình đầu của Viên Thụy.

Thật CMN đồ phá hoại.

Nhân viên phục vụ ôm menu rời khỏi.

Dương Lộ cười cười, khách khách khí khí mở lời: “Vốn định nhân cơ hội này, để cho hai người bọn họ bạn học cũ ôn chuyện, không nghĩ tới Trịnh tiên sinh cũng tới.”

Trịnh Thu Dương ngay cả cười cũng không muốn, nói: “Dương tổng đi giao tế, còn dẫn con trai theo cùng, tôi cũng rất bất ngờ.”

Trong lời nói của hắn có gai, sắc mặt Dương Lộ lại nửa phần không thay đổi, “Ta ngược lại cũng mong Mạnh Lai lúc nó đi ra ngoài giao tế bằng lòng đưa ta theo, nhưng đáng tiếc nó chuyện gì cũng muốn làm một mình, không chịu cho ta giúp nó.”

Trịnh Thu Dương vẫn khuôn mặt khúc gỗ nói: “Thanh niên có chí, tuổi trẻ tài cao, không tệ.”

Dương Lộ nói: “Mấy ngày trước nghe nói ba cậu sức khỏe không tốt lắm, hiện tại không biết thế nào rồi?”

Trịnh Thu Dương ngữ khí nguội lạnh nói: “Tôi không có ba.”

Dương Lộ: “…”

Viên Thụy thấy không ổn, vội chen vào nói sang chuyện khác: “Dì Dương, tại vì chuyện video của con mà làm hại đoàn phim vuột mất thời kỳ tuyên truyền kỳ tốt nhất, thật sự đã chuốc phiền cho dì rồi.”

Dương Lộ lại nói: “Nếu không phải vì muốn tuyên truyền, sẽ không có ai cố tình quay lén video bôi đen con, con cũng không cần áy náy, hiện tại vẫn có thể tuyên truyền, kinh phí đầu tư ban đầu cũng có mức độ, tiền sẽ không bị thâm hụt, chỉ là lợi nhuận nhiều hay ít thôi.”

Viên Thụy đứng dậy lấy mái cái túi từ bên cậu đưa ra, nói: “Dì đã giúp con không ít, một chút tâm ý, hy vọng dì không chê.”

Dương Lộ nhíu mày, nói: “Con quá khách khí.”

“Cám ơn dì trong khoảng thời gian này đã chăm sóc con, về sau…” Viên Thụy đứng ở đó, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đầy khẩn trương, nói, “Về sau, chúng ta vẫn là đừng gặp nhau nữa.”

Chẳng những Dương Lộ sửng sốt, mà ngay cả Mạnh Lai một mực không mở miệng cũng dừng tay đang cầm ly trà lại.

Trịnh Thu Dương cũng không ngờ cậu nói thẳng thừng như vậy, không rãnh mà khó chịu nữa, ngược lại lo lắng cậu sẽ đắc tội Dương Lộ.

Dương Lộ bất động thanh sắc nhìn Viên Thụy, hỏi: “Có phải là vì những chuyện ta vừa mới nói với con?”

Mạnh Lai quay đầu nhìn bà.

Viên Thụy nói: “Không phải vậy, không có liên quan tới chuyện đó. Con hẹn dì ra đây, vốn là muốn cùng dì ăn một bữa cơm chia tay.”

Dương Lộ: “…”

Mạnh Lai ở bên cạnh đột nhiên nở nụ cười.

Viên Thụy cũng không dám nhìn hắn, nói: “Dì rất tốt với con, nhận con làm con nuôi cũng là vì con trai mình, hiện tại mẹ con hai người đã tiêu tan hiềm khích ngày trước, dì cũng không cần phải dắt con theo nữa.”

Dương Lộ nhìn cậu, nói: “Viên Thụy, ta tốt với con cũng không hoàn toàn là vì Mạnh Lai, ta thật sự thích con.”

Viên Thụy ánh mắt chân thành tha thiết nói: “Cám ơn dì, bất quá dì vẫn là đừng thích con nữa.”

Dương Lộ: “…”

Viên Thụy nói: “Trước kia dì không thích bạn trai con, anh ấy cho rằng dì vì muốn tốt cho con, chưa từng nói qua một lời. Khi đó tụi con không biết dì là mẹ Mạnh Lai, hiện tại đã biết, anh ấy không vui, con cũng vui không nổi. Dì Dương, bất luận dì tốt với con xuất phát từ tâm ý gì, con cũng không bao giờ dám tiếp nhận nữa.”

Dương Lộ giật giật khóe môi, muốn nói cái gì đó, Viên Thụy lại cướp lời: “Vừa rồi dì ở trong điện thoại nói cho con chuyện đó, con cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng người sống cả đời, sao có thể không có chuyện tiếc nuối. Con tiếc nuối rất nhiều chuyện, thêm một chuyện nữa, cũng không sao đâu.”

Dương Lộ nhìn cậu, lại nhìn Mạnh Lai, trong ánh mắt dường như đang thở dài.

Mạnh Lai lại cười cười, nói: “Nói cũng đúng, tôi cũng có rất nhiều chuyện tiếc nuối, không phải chuyện nào cũng có thể vãn hồi.”

Viên Thụy gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, không thể vãn hồi.” (Đ:…….)

Đợi đồ ăn đem lên đủ, Viên Thụy nói phải đi, Trịnh Thu Dương không nói hai lời cầm áo khoác lên mặc.

Dương Lộ do dự một chút, nhưng không giữ lại.

Ngược lại Mạnh Lai đứng dậy tiễn bọn họ.

Viên Thụy trốn ở sau lưng Trịnh Thu Dương, nhỏ giọng nói tạm biệt với hắn.

Trước khi đi, Trịnh Thu Dương đi thanh toán, Viên Thụy đứng ở góc bên cạnh chờ anh, nhìn xa xa.

Hắn thanh toán xong ra nói: “Một ngàn bảy.”

Viên Thụy nói: “Tốt hơn so với dự tính.”

Trịnh Thu Dương nói: “Ừ.”

Viên Thụy nói: “Chúng ta đi đâu đây?”

Trịnh Thu Dương nói: “Em nói.”

Viên Thụy nghĩ nghĩ, nói: “Đi McDonald? Em muốn ăn McFlurry.”

Trịnh Thu Dương nói: “Được.”

Gần đó có một tiệm, rẽ cua xong, Trịnh Thu Dương đem xe đỗ ở ven đường, nói: “Em ở đây chờ, anh vào mua.”

Viên Thụy muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.

Trịnh Thu Dương xuống xe đi vài bước lại vòng trở lại, mở cửa xe hơi khom người: “Có phải có phiếu giảm giá hay không?”

Viên Thụy lập tức vui vẻ nói: “Đúng vậy đúng vậy.” Cậu đưa điện thoại di động của mình cho Trịnh Thu Dương, nói, “Ở trong weixin, mở tài khoản chung, ở dưới có điểm khuyến mãi, nó là mã khuyến mãi, của anh có không?”

Trịnh Thu Dương mắt trợn trắng không còn tia máu, nhận điện thoại đi vào.

Viên Thụy cách cửa sổ xe nhìn anh tiến vào McDonald, tâm tình bất ổn, nếu Trịnh Thu Dương cứ dứt khoát nổi giận ghen tuông thì được rồi, hiện tại còn tỉnh táo như vậy, là muốn làm sao đây.

Chỉ chốc lát sau, Trịnh Thu Dương xách một cái túi giấy cỡ lớn chữ M ra ngoài, tay kia cầm một ly McFlurry, định bước vào cửa thì 3 cô gái trẻ tuổi quay đầu lại nhìn hắn, sau đó vẻ mặt hưng phấn xì xào bàn tán.

Viên Thụy rất không thoải mái, dùng tay dựng lên làm súng, trong miệng giả tiếng nổ súng “Bằng! Bằng! Bằng”, đem mấy cô gái dám ngấp nghía bạn trai của cậu làm làm bia ngắm, sau đó thổi khí vào ngón trỏ.

Trịnh Thu Dương lên xe, đưa McFlurry cho cậu, nói: Vị dâu.”

Viên Thụy nhanh chóng vuốt mông ngựa nói: “Em thích nhất vị dâu.”

Cậu mở nắp, hương dâu tỏa ra, Trịnh Thu Dương nhìn nhìn, nói: “Cho anh ăn một miếng.”

Viên Thụy vội múc một muỗng đút cho anh, thấy anh ăn hết, lại nịnh nọt hỏi: “Nữa không?”

Trịnh Thu Dương từ chối nói: “Quá ngọt.”

Hắn cầm hamburger ăn căn được hai cái, nói: “Lát nữa anh đưa em về nhà trước.”

Viên Thụy kỳ quái hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

Trịnh Thu Dương nói: “Anh đi uống mấy ly.”

Viên Thụy nhìn anh, nói: “Em cũng muốn đi.”

Trịnh Thu Dương nói: “Em đừng đi, sẽ bị nhận ra.”

Viên Thụy nói: “Em không sợ.”

Cậu bỏ ly kem xuống, từ trong túi lấy hamburger ra cắn từng ngụm từng ngụm, hai má phồng lên, cậu chỉ ăn nửa cái đã thấy no, nuốt xuống vô cùng khó khăn.

Trịnh Thu Dương đã ăn xong phần của mình, nhận lấy nửa cái trong tay cậu ăn luôn, rút khăn ướt lau lau tay, cúi đầu nói: “Anh cũng không đi, về nhà.”

Viên Thụy cảm thấy anh có chút đáng thương, đau lòng an ủi: “Anh đừng mất hứng, trong nhà không phải là không có rượu.”

Trên đường buồn bã lại bị kẹt xe, hơn một tiếng mới về tới nhà, vào nhà, Viên Thụy Chỉ vội vàng lấy ly ra, Trịnh Thu Dương lại nói: “Không muốn uống.”

Viên Thụy đành phải bỏ ly xuống, có hơi lo sợ hỏi: “Cái kia, vậy anh…”

Trịnh Thu Dương bộ dạng rất mệt mỏi nói: “Anh đi tắm, ngày mai còn phải đi làm, đi ngủ sớm.”

Viên Thụy: “… Nha.” Nguồn:

Trịnh Thu Dương đi tắm.

Viên Thụy ngồi ở bên ngoài, trong lòng có chút buồn bã.

Cuối cùng thì Mạnh Lai đã nói gì với bạn trai cậu? Cũng giống như Dương Lộ nói cho cậu biết, chuyện bọn họ trước kia trời đưa đất đẩy lại không thể ở bên nhau nói cho Trịnh Thu Dương nghe sao? Nhưng chuyện đó căn bản không có gì tức giận a.

Trịnh Thu Dương đến cùng là không vui chuyện gì?

Tại sao Trịnh Thu Dương không vui?

Hắn không vui vì hắn quen Viên Thụy quá trễ, hắn không vui vì lúc Viên Thụy bị giấy nhám vận mệnh hung hăng chà xát lẻ loi một mình, bọn họ không gặp nhau.

Viên Thụy là một một đóa hoa lúc hắn ở trong thăng trầm chìm nổi túm được, hắn cho rằng mình là người trong lúc cô đơn nắm được ánh sáng Viên Thụy, hắn cho rằng lúc Viên Thụy tạo những sắc thái phong phú cho cuộc sống hắn, đồng thời, hắn cũng đã chiếu sáng sự cô quạnh của Viên Thụy.

Thế nhưng nhiều năm gian khổ đúng nghĩa trước đó, Viên Thụy thủy chung chỉ có một mình.

Hắn thậm chí có chút hy vọng, khi đó Mạnh Lai vì đủ loại lý do không gặp được Viên Thụy, biết đâu như vậy, nhân sinh Viên Thụy sẽ thuận lợi hơn, về sau sẽ không cần phải như vậy, dễ động tâm, quen nịnh nọt, luôn trả giá, vĩnh viễn không đau buồn.

.:.