Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 81: Anh già anh có lý




Anh già anh có lý

Trịnh Thu Dương mang đầy u buồn chậm chạp tắm rửa, lúc gội đầu còn yên lặng nghĩ, phải ôm Viên Thụy nhà hắn thật chặt, so với thường ngày càng dùng sức ôm chặt hơn.

Lúc hắn điều chỉnh được tâm tình, kéo cửa phòng tắm đi ra thì thấy Viên Thụy khoanh tay đứng ở cửa ra vào, bộ dạng vô cùng thâm trầm theo dõi hắn.

Trịnh Thu Dương: “… Làm gì vậy?”

“Thu Dương.” Viên Thụy thần sắc mặt ngưng trọng nói, “Chúng ta vẫn là nên cãi nhau đi.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy dường như đã suy nghĩ thật lâu, thành khẩn mười phần ra đề nghị: “Anh cứ nổi giận với em, đừng giấu ở trong lòng sinh khó chịu.”

Trịnh Thu Dương phủ nhận nói: “Anh không có khó chịu.”

Viên Thụy rất không tin tưởng, nói: “Vậy sao anh xả nước tắm lâu như vậy? Em xem đồng hồ nước rồi, nhiều hơn bình thường 10 lít.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy nhìn kỹ anh, đau lòng nói: “Mắt của anh đỏ hết rồi kìa, trốn ở trong đó khóc sao?”

Trịnh Thu Dương: “… Bị hơi nóng xông đó.”

Viên Thụy lại vẻ mặt không tin.

Trịnh Thu Dương im lặng nói: “Anh thật sự không có để ý, chuyện có lớn cái rắm gì đâu, có cái gì phải khóc.”

“Lần trước em uống say, nói mớ nhắc trai đẹp anh còn giận đến mức khóc sưng mắt. Tròng mắt của anh còn có tơ máu.” Viên Thụy dựng ngón tay lên ước chừng một cm, nói, “Tối đa dài như vậy.”

Trịnh Thu Dương: “…” Hồi trước là vì nguyên nhân khác có biết không! Phi, ai khóc? Ai? Dù sao cũng không phải hắn.

Viên Thụy dò hỏi: “Rốt cuộc thì Mạnh Lai đã nói gì với anh? Có phải là đọc thuộc bức thư em viết cho anh nghe không?”

Trịnh Thu Dương: “… Đọc thuộc bức thư?”

Viên Thụy tự cho mình đoán trúng, có chút tức giận nói: “Năm nào họp lớp cao trung cậu ấy cũng vác bức thư đó theo, mấy bạn học khác cũng bị cậu ấy tẩy não, cảm động đến mức không chịu nỗi, bây giờ còn kể cho anh nghe, thật là đáng ghét.”

Trịnh Thu Dương trên cơ bản không hề nghe cậu nói qua chuyện này, lập tức bắt đầu khó chịu xụ mặt, chua lè nói: “Thư tình dài như vậy, đến anh còn phải cảm động.”

Viên Thụy cả kinh, vội phủi sạch quan hệ nói: “Nhưng mà tình không được dài a, trước khi em gặp anh em super hoa tâm đó, gặp một người yêu một người, lúc vừa tốt nghiệp cao trung, em căn bản không còn thích Mạnh Lai nữa, đã sớm dời tình qua nhiều người khác, khoảng chừng…” Cậu mở ngón tay ra đếm đếm. (Đ: Em đang an ủi hay đang chém gió để châm dầu vào lửa =))))

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy mấy a mấy, mấy a mấy.

Trịnh Thu Dương cả giận nói: “Có phải em muốn làm anh tức chết không? Hai bàn tay còn đếm không hết!”

Viên Thụy bị anh nổi giận đột ngột lại càng hoảng sợ, rụt rụt cổ, khoa tay múa chân cẩn thận từng li từng tí đem mấy ngón tay hồi nãy rút ngắn lại còn 1 cm, nói: “Xem, hiện tại chỉ có nhiu đây.”

Trịnh Thu Dương: “…”

“Anh đừng ăn ghen chuyện từ đời não đời nao a.” Viên Thụy mở mang cho anh, “Kỳ thật em cũng rất ghen ghét mấy bạn gái trước kia của anh, nghĩ tới họ da trắng ngực to, em cũng không vui, nhưng đâu còn cách nào khác.”

Nghe được câu này, Trịnh Thu Dương có chút hòa hoãn lại.

Ai ngờ Viên Thụy lại nói: “So với tình huống của em, anh coi như không tệ rồi, Mạnh Lai chỉ cao hơn anh có một chút, còn em muốn ngực cũng không bự nỗi, nhưng anh còn có thể độn đế tăng chiều cao a.”

“Đừng nói nữa.” Trịnh Thu Dương chỉ muốn xỉu luôn cho rồi, một lời thâm tình của hắn không có cách nào phóng thích, bây giờ nhìn Viên Thụy chả muốn ôm nữa, chỉ muốn XX cậu cho tới chết, chỉ tay sang phía giường, ra lệnh, “Đi! Cởi quần áo ra nằm ngửa.”

Viên Thụy: “…”

Cậu vẻ mặt ủy khuất, nghe lời đi qua, sau khi cởi sạch thì nằm xuống dùng hai tay chắp lại che trym nhỏ, mặt hơi đỏ, chủ động tách hai cái chân dài ra, vừa ngây thơ lại vừa sắc tình.

Dù nhìn Trịnh Thu Dương lúc này hung dữ trừng mắt, lúc lên giường thật vẫn không nỡ làm đau Viên Thụy, tiền hí một bước cũng không thiếu, khiêu khích đã rồi mới chậm rãi đi vào.

Sau khi rơi vào cảnh đẹp, hắn vừa động vừa hôn Viên Thụy, lúc này đã không còn lửa giận, ngay cả hôn cũng ôn nhu vô cùng, thầm nghĩ phải đối tốt với Viên Thụy một chút, tốt một chút.

Viên Thụy một bên thở gấp, một bên phàn nàn nói: “Sớm biết có tác dụng như vậy, uổng phí lúc nãy em dỗ anh.”

Trịnh Thu Dương: “… Đó mà là dỗ anh hả? Rõ là chọc tức anh!”

Viên Thụy bị anh nổi khùng chơi ác thúc vào chỗ sâu nhất, một câu cũng không dám phản bác lại nữa, nghĩ thầm, vâng vâng, anh nói cái gì thì chính là cái đó, dù sao thì anh già hơn anh có lý, trời ơi sâu quá nhanh quá lớn quá chết tui rồi.

Làm xong một lần, Trịnh Thu Dương tháo bao ra vứt đi, quay đầu thấy chân Viên Thụy còn chưa có khép lại, lại cảm thấy không đủ, dựa tới muốn thêm một lần, Viên Thụy lại cản hắn nói: “Không muốn, thứ tư thứ năm còn phải quay chương trình đó.”

Trịnh Thu Dương: “… Hôm nay mới chủ nhật.”

Viên Thụy đẩy ngực anh ra không cho anh dựa vào, rất có logic nói: “Nếu hôm nay làm quá nhiều, đêm mai sẽ không thể làm, thứ tư thứ năm phải làm việc nên tối thứ ba và thứ tư càng không được, nếu anh muốn XX nữa thì phải chờ ba ngày, hôm nay nhịn một chút đi, mai còn có thể tới một lần, sau đó nghỉ hai buổi, anh tính xem có đúng không?”

Trịnh Thu Dương dở khóc dở cười, nói: “Ngoại trừ tính toán chi tiêu, em còn xem ngày?”

Viên Thụy nói: “Nếu tính không tốt, thì lúc sẽ chết vì quá hạn hán, lúc thì chết vì quá ngập úng, sinh hoạt như vậy sao có thể đảm được chất lượng?”

Trịnh Thu Dương bị cậu chọc cười, nằm ở bên cạnh cười đến mức không dừng được.

Viên Thụy phiền muộn nói: “Em rất nghiêm túc đó, anh không được cười.”

Trịnh Thu Dương trong lòng tự nhủ, phải phải, lúc nghiêm túc nhất là lúc buồn cưới nhất.

Đã cam đoan cân đối chất lượng hạn hán ngập úng, Trịnh Thu Dương tạm thời phải chấp nhận đề nghị đêm nay Viên Thụy không thể làm tiếp, an phận nằm ở bên cạnh, đứng đắn nói chuyện: “Ngày mai nhớ gọi điện thoại cho Lý Linh Linh, đừng để cô ấy nhận chương trình hay phim ảnh gì có liên quan tới mẹ nuôi em, hôm nay chúng ta có thể đã đắc tội bà, chỉ sợ vạn nhất là tiểu nhân, lại chuốc phải phiền toái.”

Viên Thụy không phải để ý lắm, nói: “Em biết nhìn người mà, trước kia lúc video bị tung ra, khi đó em đã chuẩn bị rời khỏi showbiz rồi, kỳ thật lần đó nếu không nhờ có bà ấy giúp, em nghĩ chống đỡ được đến bây giờ cũng rất khó khăn.”

Trịnh Thu Dương đã hoàn toàn không còn hảo cảm với Dương Lộ, chỉ nói: “Trước khác nay khác.”

Viên Thụy nói: “Bà ấy trước kia vì không muốn con mình là gay mà khiến cho quan hệ mẹ nát bét, hiện tại một lòng muốn nối lại quan hệ với con mình, làm gì còn thời gian quản tới người không liên quan như em.”

Bởi vì thông tin hai người nhận được khác nhau, cậu cho rằng bạn trai bây giờ đã ăn hết giấm chua rồi, đã dỗ được rồi, chuyện này cũng nên cho qua đi.

Mà Trịnh Thu Dương cũng không có ý định nói ra chuyện năm đó Dương Lộ từng tìm tới nhà cậu, hắn không hi vọng phát sinh bi kịch, Viên Thụy không nên có cừu hận, càng không nên trả thù, chuyện đó không phải là không đáng kể, nhưng cũng không có gì ngoài thương tâm và bi phẫn, không có ý nghĩa. Hắn cũng không muốn nói tâm tư của mình cho Viên Thụy nghe, hai người yêu nhau, quý trọng lẫn nhau không cần dùng ngôn ngữ, mà càng phải điềm mật ngọt ngào.

“Lại nói.” Hắn trầm mặc một lát, ngược lại hỏi, “Ba và em gái của em khi nào thì biết em thích nam nhân? Bọn họ không cảm thấy kỳ quái sao?”

Viên Thụy cười rộ lên, nói: “Em gái em từ nhỏ đã biết, là người tinh mắt nhất trong nhà, trong nhà không có chuyện gì qua được mắt em ấy. Ba em a, em cũng không biết ba biết từ khi nào, mẹ của em trước khi ra đi thì biết, không biết tại sao hai người họ lại biết chuyện em là gay, em vẫn nghĩ là em gái em bí mật báo cáo, nhưng nó lại sống chết không thừa nhận.”

Trịnh Thu Dương: “… Mẹ em cũng biết?”

Viên Thụy nét tươi cười giảm đi, nói: “Đúng vậy, mẹ khi đó bệnh tình rất nghiêm trọng, bỗng nhiên có một ngày, hỏi em có phải là em thích con trai hay không, em không muốn nói dối mẹ, đành thừa nhận.”

Trịnh Thu Dương trong lòng thít chặt, nói: “Sau đó?

“Em rất sợ mẹ tức giận, nhưng mẹ lại nói, mẹ rất vui vì em chịu nói thật với mẹ, bởi vì thích nam hay nữ đều không quan trọng, quan trọng là phải sống thật tốt.” Viên Thụy hạ tầm mắt, giọng nói nhẹ đi, nói, “Bề ngoài không quan trọng, quan trọng là người em thích phải tốt, có thể ở cùng nhau cả đời hay không không có cách nào đoán trước, nhưng lúc ở cùng nhau, phải lấy cái tốt nhất của mình, trao lấy cái tốt nhất của đối phương.”

Trịnh Thu Dương thấy khóe mắt cậu có nước mắt chảy ra, nhịn không được duỗi tay ôm lấy cậu, đem cậu nằm trong lồng ngực mình.

Hai người cũng không lên tiếng, chỉ chăm chú ôm nhau.

Qua hồi lâu, Viên Thụy ngẩng đầu lên, trên mi có chút ẩm ướt, chăm chú nhìn Trịnh Thu Dương, nói khẽ: “Nếu mẹ biết em và anh ở cùng nhau tốt như vậy, nhất định sẽ rất vui.”

Cậu chậm rãi dán tới, nhẹ nhàng chạm vào môi Trịnh Thu Dương, sau đó cười rộ lên, bộ dáng thập phần thỏa mãn.

.:.