Vĩnh An

Chương 35: Vây săn (2)




Đến khi dâng đầu hươu lên, quả nhiên là xướng tên của Trương Xương Tông.

Hoàng cô tổ mẫu cựu kỳ phấn khởi, liên tục tươi cười tán thưởng với Uyển Nhi, các nữ quyến đang ngồi đó, thật ra ai cũng hiểu ngầm trong lòng. Bên cạnh hai huynh đệ Trương thị đều có thợ săn đi theo, chỉ cần giành săn hạ trước rồi thay đổi mũi tên, thì đó trở thành công lao của hai người họ, ai sẽ thực sự kiểm tra mũi tên kia ? Trong bãi săn không kể đến chư vị vương gia, năm nay cũng có người xuất thân từ võ cử. Nếu Trương Xương Tông hắn không phải là trai lơ được sủng ái nhất trong cung, làm gì có cơ hội cho hắn ở đây làm gối thêu hoa*.

*Tú hoa cẩm = gối thêu hoa: tương đương bình hoa di động, công tử bột, ý chỉ người chỉ đẹp mà ko có tài cán gì.

Ngay lúc này, Thái Bình công chúa kéo váy đi lên gác cao, hướng Hoàng cô tổ mẫu thỉnh an: "Mẫu hoàng, nữ nhi khi ra phủ có việc trì hoãn nên đến chậm." Hoàng Thượng cười gật đầu, phẩy tay bảo nàng ngồi: "Đến vừa vặn, Lục lang hôm nay đứng nhất, trẫm đang suy nghĩ nên ban thưởng thế nào mới tốt." Thái Bình cong khóe môi, cười khen: "Không hổ là đệ tử thế gia, quả nhiên là văn công võ lược không gì không giỏi."

Trong lều có màn treo kín ba mặt, lại có bốn mươi tám ấm lô đồng đặt xung quanh, nơi này vô cùng ấm áp, Thái Bình để cho cung tỳ phía sau cởi áo choàng thêu tơ vàng, tiếp nhận lò sưởi tay, nhân thể đi đến cạnh Hoàng cô tổ mẫu ngồi xuống, thấp giọng nói chuyện với nhau, hai mẹ con thỉnh thoảng cười nhẹ liên tục.

Lông mày của Thái Bình đầy khí phách, có bảy phần tương tự bệ hạ, khi cười đều toát lên vẻ uy nghi.

Nguyên Nguyệt đang cầm thìa ngọc thêm rượu, Thái Bình khẽ liếc nhìn nàng, uống cạn ly rượu, cười với Hoàng cô tổ mẫu: " Nguyên thị đã hầu hạ một lúc rồi, tại sao mẫu hoàng lại quên một tôn tức khác?" Bệ hạ cười lắc đầu, nói: "Ta đã quen dùng Nguyên Nguyệt, nhờ con nói mới cảm thấy trẫm là cố ý thiên sủng." Bà nói xong, Thái Bình nhìn người bên cạnh Lý Long Cơ, Vương Hoàn đang ngồi liền đứng dậy rửa tay, tiếp nhận thìa ngọc từ Nguyên Nguyệt.

Đợi hầu hạ Hoàng Thượng và Thái Bình xong, Vương Hoàn lại lần lượt thêm rượu cho tất cả các quận chúa đang ngồi. Đến chỗ Tiên Huệ bị nàng cố ý gây khó xử, đánh nghiêng ly rượu hai lần, tận đến khi Thái Bình lên tiếng trách mắng, Tiên Huệ mới chịu yên ổn, trong mắt mang theo địch ý. Ta hiểu Tiên Huệ là vì ta, dở khóc dở cười đánh mắt với nàng, ý bảo nàng đừng có ỷ sủng mà kiêu .

Không may, ánh mắt này bị Vương Hoàn vừa mới đứng dậy nhìn thấy, nàng ấy biến sắc, mím chặt môi đi đến trước ta hành lễ.

Ta thầm than bản thân đúng là mua dây buộc mình, nhìn nàng ôn hoà nói: "Trắc phi không cần thêm rượu cho ta, ta không uống được nhiều." Vương Hoàn cười cười, cúi người ngồi thấp xuống, tự mình cầm bình rượu từ tay cung tỳ rót ra một thìa, thêm đầy vào ly, rồi bảo cung tỳ một bên lấy thêm một ly không khác, thêm đầy lần nữa, mới buông thìa, nâng ly,cung kính nói: "Mặc dù tỷ tỷ còn chưa vào cửa, nhưng tương lai cũng là chính phi, làm muội muội theo lý nên kính tỷ tỷ một ly." Nàng nói xong, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Mọi người giương mắt nhìn chúng ta, nàng khiêm tốn như thế, nếu ta không nhận ly rượu này, cũng không có cách nào cự tuyệt .

Ta khẽ cắn môi, suy nghĩ tới lui, bất quá thì nổi sởi mấy ngày, liền cầm lấy ly rượu, vừa muốn uống thì bị người phía sau bắt được cổ tay. Lý Long Cơ lạnh lùng nhìn ta: "Đã có bệnh cũ trong người, không cần bận tâm tục lễ này." Ta nhíu mày nhìn hắn, đang muốn trả lời, Vương Hoàn đã cúi đầu, nói với Lý Long Cơ: "Là thiếp không hiểu chuyện, thỉnh Vương gia bớt giận."

Lý Long Cơ nhíu mày nhìn nàng: "Tại sao bổn vương tức giận? Chẳng qua là quan tâm sức khoẻ Vĩnh An thôi, ngươi đứng lên đi." Sắc mặt Vương Hoàn trắng bệch, còn muốn nói nữa, Thái Bình đã cười đánh gãy: "Long Cơ, trước mặt thánh giá tha cho ngươi tội hồ nháo, mau trở về ngồi xuống", nàng vừa nói vừa quay sang Hoàng cô tổ mẫu: "Vĩnh An theo Nghĩa Tịnh đại sư chép sách cũng đã nửa năm, chi bằng sớm gả nàng vào Đông cung, miễn cho Long Cơ cứ thường xuyên chạy đến Nhạn Tháp, không ra thể thống gì."

Ta chợt căng thẳng, đẩy tay Lý Long Cơ ra. Nửa năm nay sao chép kinh, nếu Lý Long Cơ tiếp tục tìm cớ, sẽ khiến người khác nghi ngờ, ý chỉ tứ hôn này có thể tránh được một hai ngày, nhưng chẳng lẽ tránh được cả đời?

Lúc này, Hoàng cô tổ mẫu bỗng nhiên gật đầu, hơi trầm ngâm nói: "Ấn theo lệ cũ, hoàng tử hoàng tôn nếu đã nạp phi thì phải xuất cung, cũng nên sớm thành hôn đi, để tránh Lâm Tri vương phủ ngày sau không có chính phi chủ sự."

Ta kinh ngạc nhìn Hoàng cô tổ mẫu, Lý Long Cơ cũng mạnh mẽ buông tay, dường như cực kì khiếp sợ, ngay cả Thái Bình công chúa xưa nay vinh nhục không sợ cũng không tiếp lời. Chư vị quận vương bị cấm túc trong cung cũng đã mấy năm, đột nhiên hôm nay nhắc tới việc xuất cung ? Hoàng cô tổ mẫu nhẹ nhàng bâng quơ một câu, ẩn ý tiết lộ tâm tư của bà đối với người thừa kế, thả đám người Lý Thành Khí ra cung, chẳng lẽ là muốn truyền ngôi cho Thái tử, còn có thiên hạ cho Lý gia sao ?

Ta vừa mừng vừa lo, mừng là nếu Thái tử đăng cơ, hôn sự của ta chắc sẽ có cơ hội xoay chuyển, lo là không biết có kịp không, chỉ cần ta chưa gả vào Lâm Tri vương phủ, hết thảy vẫn có thể thay đổi.

Trong lều nhất thời yên tĩnh, không còn ai để ý náo động khi nãy giữa ta và Vương Hoàn nữa, tất cả đều lâm vào trạng thái bất an suy đoán.

Bỗng nhiên, xa xa có một con ngựa bất ngờ chạy lại, đến gần ngự tiền, thị vệ mới hốt hoảng nhảy xuống ngựa, sắc mặt tái nhợt quỳ gối dưới đài, cao giọng nói: "Bẩm Hoàng Thượng, Vĩnh Bình quận vương trúng tên té ngựa, đã lập tức đưa về lều cứu chữa."

Trong ngực ta đau nhói, hoảng sợ vịn tay ghế, không tin được điều mới vừa nghe. Lúc này, loảng xoảng một tiếng, Nguyên Nguyệt làm rơi bình rượu trong tay, mạnh mẽ đứng lên, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào thị vệ bên dưới, lại sợ trước mặt thánh giá, không dám gặn hỏi.

Hoàng cô tổ mẫu đứng dậy, nhíu mày: "Là ai gây nên?" Thị vệ kia run rẩy đáp: "Vừa rồi ở ngoài rừng, các vị vương gia và đại nhân đều tự mang theo thợ săn, nói là muốn tỷ thí một phen, không ngờ rừng cây rậm rạp, Hành Dương quận vương lại lỡ tay, tưởng nhầm Trương đại nhân là con mồi nên giương tên bắn, Vĩnh Bình quận vương liền lao thân ra cản."

Các nữ quyến nghe thấy, thấp giọng kinh hô. Hoàng cô tổ mẫu sắc mặt bình tĩnh, trầm mặc một lát mới lạnh lùng phân phó: "Việc này trẫm sẽ không truy cứu, Vĩnh Bình quận vương bị thương như thế nào?" Thị vệ vội đáp: "Mới vừa rồi Thẩm Thái y xem qua, phía sau lưng trúng tên, may mắn tính mạng không đáng lo." Thái Bình hừ lạnh một tiếng, tiếp lời: "Lập tức đem thợ săn ở đây trượng tễ thị chúng, vốn là theo hầu, không thể nhắc nhở đúng lúc các vị vương gia và đại nhân, chính là tử tội!"

Ta nhẹ nhàng thở hắt ra, ngay sau đó lại như dao đâm trong lòng, đau đớn không thôi.

Bỗng nhiên, vai bị đè nặng, Lý Long Cơ nắm chặt bả vai của ta, khí lực rất lớn, ta cảm thấy đầu vai đau đến tê dại, quay đầu nhìn hắn. Vẻ mặt hắn lo lắng, xuất thần nhìn về phía rừng cây, ánh mắt lại lạnh lùng như băng.

Hoàng cô tổ mẫu dặn dò hai câu, đơn giản là bảo Thẩm Thu dụng tâm trị liệu, tùy thời bẩm báo tình hình. Bởi một chuyện này, tất cả mọi người đều ngậm miệng, mấy người thúc phụ từ xa đang dìu đỡ huynh đệ Trương thị, lúc Trương Xương Tông leo lên đài, trên mặt không còn chút máu, được Hoàng cô tổ mẫu nắm tay an ủi một lát, mới trở về hoàng trướng*.

*lều của vua

Đợi mọi người tản đi, Nguyên Nguyện đã vội vàng trở về lều của mình, còn ta vẫn ngồi ngây ngốc ở chỗ cũ.

Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, Hoàng cô tổ mẫu muốn hạ chỉ hồi cung, nhưng huynh đệ Trương thị sau khi trở về hồi phục tinh thần lại thấy lần này đã đánh mất mặt, nhất quyết phải đi săn thêm chừng ba ngày mới bằng lòng trở về, bà bất đắc dĩ, truyền chỉ bảo các vị vương gia và đại nhân hai ngày sau đều phải cẩn thận, giả vờ săn bắn cùng hai người họ, không cần bày trò tranh đoạt tỷ thí.

Ta ở trong lều đứng ngồi không yên, hoảng hốt lo lắng, mới ra ngoài đứng trước cửa lều, nhìn lửa trại trong doanh địa, nhảy múa ca hát, không khí khẩn trương ban ngày đã trở thành hư không, Hoàng cô tổ mẫu hiếm khi vui vẻ, triều thần vương hầu tất nhiên càng tận tâm bồi chuyện.

"Vĩnh An", Lý Long Cơ đột nhiên xuất hiện sau lưng, thấp giọng nói: "Ta dẫn nàng đi thăm đại ca." Lòng ta căng thẳng, không trả lời. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, thần sắc trên mặt hắn cực kì ngưng trọng: "Không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy, ta sẽ đi cùng nàng, nếu bị bắt gặp cũng sẽ không nghĩ nhiều."

Ta cẩn thận quan sát, có dự cảm không tốt, hắn lại nói tiếp: "Lúc này đại ca cực kì hung hiểm, nếu nàng không đi..." Ánh lửa chiếu rọi vào, trong mắt hắn mông lung một tầng hơi nước, "Ta sợ nàng sẽ hối hận." Ta hít phải khí lạnh, gắt gao truy hỏi: "Tại sao thị vệ lại bẩm báo không giống ?" Hắn nhếch môi cười khổ: "Việc này trọng đại, tất nhiên trước mặt bệ hạ phải áp chế xuống, không nói nữa, theo ta đi." Hắn nói xong, xoay người bỏ đi trước, ta không hề do dự, nhanh chóng bước theo.

Đến ngoài lều Vĩnh Bình quận vương, Hà Phúc cùng vài nội thị đang canh giữ, không có nhiều thị vệ, xem chừng là tận lực muốn che giấu. Hà Phúc thấy ta thì khẽ run một chút, khom mình hành lễ, đưa chúng ta đi vào.

Trong lều cực kỳ im lặng, cứ mỗi bước ta đi, tim lại đập nhanh hơn một chút, đến khi theo Lý Long Cơ vòng qua bình phong, mới thấy ở đó có ba người.

Dưới ánh đèn, Lý Thành Khí nằm dựa trên giường, đang nói nhỏ nghị sự với Thẩm Thu, quần áo chỉnh tề như trước... Một bên, Nguyên Nguyệt đang bưng trà, bắt gặp ta đột nhiên cả kinh, từ trên giường lui ra phía sau hai bước.

Ta yên lặng đứng lại, nhất thời trong lòng suy đoán đủ loại, trong mắt không còn thấy gì khác. Hắn cũng ngẩng đầu, khẽ mỉm cười với ta.

Thẩm Thu ngồi cạnh giường, tựa hồ nhận ra biến đổi của Nguyên Nguyệt, quay đầu nhìn ta một cái, khẽ thở dài, quay sang Lý Thành Khí cười gian: "Đáng tiếc đáng tiếc, mỹ nhân liều chết đến thăm, anh hùng lại hoàn hảo không tổn hao gì." Nói xong buông mũi tên, lắc đầu cười, thẳng lưng bước đi ra ngoài.

Lý Long Cơ đứng ở cạnh ta, nhỏ giọng phân bua: "Đừng trách ta, muốn trách thì trách Thẩm Thu, là hắn đề ra chủ ý." Nói xong, nhanh chóng cùng Nguyên Nguyệt lui ra ngoài.

Lúc này, trong lều chỉ còn ta và hắn. Ta thấy vẻ mặt có lỗi của hắn, mới chậm rãi lý giải tình cảnh vừa chứng kiến... Thì ra hắn vẫn khoẻ mạnh, chẳng qua là nói dối Hoàng cô tổ mẫu mà thôi.

Nghĩ đến đây, thật sự là vừa tức vừa cười, muốn xoay người bỏ đi, lại không đành lòng. Mặc dù không bị thương, nhưng nhất định cũng là tình thế nguy hiểm bất ngờ, ta cần gì phải so đo kế sách nhỏ này của hắn?

Hắn chỉ ôn nhu nhìn ta, không nói lời nào, ta bị hắn nhìn đến căng thẳng, đi đến cạnh giường ngồi xuống: "Vì sao phải che giấu bệ hạ ?"

Lý Thành Khí thấy ta tưởng thật, ý cười sâu thêm ba phần, nói: "Nàng không cần tìm hiểu kỹ, việc này liên quan đến đại sự, thật ra nói tiếp, bất quá cũng là hoàng quyền tranh đấu dính dáng đến nam sủng." Ta khó hiểu nhìn hắn: "Là người nào muốn mạng Trương Xương Tông, có đúng như người ta nói là Hành Dương quận vương bắn tên?" Hắn thản nhiên đáp: "Thợ săn có mặt khi ấy đã chết hết, Trương Xương Tông kinh hách quá độ, ngất đi, tất nhiên cũng không thấy. Đến tột cùng là ai, còn cần phải điều tra"

Ta nghe hắn vân đạm phong khinh nói xong, nhớ lại vẻ mặt kinh hoảng của Trương Xương Tông, không khỏi cười ra tiếng. Hắn cũng mỉm cười, im lặng ngắm nhìn ta, đợi ta ngừng cười, mới nói: "Vừa rồi Long Cơ nói với nàng thế nào?" Ta rầu rĩ ấm ức trả lời: "Nói mệnh chàng ở sớm tối." Hắn thở dài: "Nếu không phải như thế, nàng thật sự sẽ không tới sao?"

Ta bị hắn hỏi, nhất thời nghẹn họng, không tự giác nhớ tới hình ảnh khi nãy Nguyên Nguyệt dâng trà cho hắn, thần sắc ảm đạm. Nếu không như thế, ta sẽ tới sao? Thật sự có thể nhẫn tâm không đến sao? Cho dù đến thì có sao, bất quá là uống rượu độc giải khát thôi, hôm nay Thái Bình công chúa nhắc đến việc thành hôn, ngày khác sẽ còn người khác nhắc tới...

Ta quay đầu, cố ra vẻ bình tĩnh đáp: "Tâm tư của Nguyên phi đối với chàng, ai nấy cũng đều thấy. Huống hồ, ngày sau chắc chắn chàng sẽ có cơ thiếp thành đàn, con cái đông đúc, thêm một Vĩnh An cũng không nhiều lên, mà thiếu một Vĩnh An không chừng còn bớt đi một tai họa."

Hắn trầm mặc thật lâu, từ sau lưng ôm lấy ta, nhỏ giọng thì thầm: "Sáu tuổi thúc thúc hiểu ta nhất bị ban thưởng tử, cùng năm đó, Hoàng tổ mẫu sắc phong ta làm Thái tử. Mười bốn tuổi bị phế ngôi Thái tử, mười sáu tuổi mẫu phi bị chết không minh bạch, đến nay không thấy xác không dám tế bái. Mười bảy tuổi bị Lai Tuấn Thần vu hãm mưu phản, nếm trải hết hình phạt trong Thiên Lao, cửu tử nhất sinh sống cho tới bây giờ. Việc hôm nay thật ra chỉ là một góc của tảng băng, thân là hoàng tôn nhưng ngày ngày tính mạng đều bị đe doạ, sinh tử không biết ra sao. Ta như vậy, không còn sức lực gánh vác thêm nhiều sinh mệnh, chỉ ngoài trừ phụ thân huynh đệ", hơi thở hắn ấm áp đều đều, im lặng một lát, mới nói tiếp: "Còn có nàng."