Vĩnh An

Chương 51: Ám đấu




Đến giữa hè khi, bệ hạ bỗng dưng hạ một đạo ý chỉ, sửa Khống Hạc giám thành Phụng Thần phủ, hàng ngày thiết yến trong điện, thường xuyên triệu hai nhà Võ Lý cùng Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi uống rượu mua vui, hoàn toàn không để ý cấp bậc lễ nghĩa quân thần cao thấp.

Khống Hạc Giám là một cơ quan chỉ có ở triều Võ Tắc Thiên, việc thành lập nó đại thể liên quan tới tư tưởng sùng đạo của nữ hoàng Tắc Thiên. Tháng giêng năm 699, nữ hoàng Tắc Thiên lại lập Khống Hạc Giám thừa, quan chủ trì cúng tế; tới đầu năm 700 nữ hoàng Tắc Thiên lại đổi Khống Hạc Giám thành Phụng Chấn phủ do hai anh em Trương Dịch Chi, Xương Tông quản lí, nghiễm nhiên chẳng khác gì "Tam cung lục viện" trước kia, anh em họ Trương chẳng khác gì "hoàng hậu", "quý phi" của đông cung tây cung.

Lý Long Cơ ngày ngày say rượu, về đến phủ lại náo nhiệt bốn phía một phen, làm như sợ người ngoài không biết hắn là mê đắm tửu sắc. Nhưng thật ra hắn cũng tự biết nên không truyền gọi ta qua, có điều mỗi khi say mèm lại đến chỗ ta vừa ngã đầu liền lăn ra ngủ. Hôm nay ta giúp hắn chỉnh lại quần áo, hắn cố chống đỡ cơn buồn ngủ, say chếnh choáng nhìn ta.

Ta khó hiểu nhìn hắn: "Làm sao vậy?" Hắn bỗng nhiên nắm lấy tay ta, kéo ta ngồi xuống: "Ta nhớ rõ nửa năm qua nàng chưa vào cung". Ta dạ, khó hiểu như trước: "Đến tột cùng làm sao vậy?" Tay hắn chống đầu, nằm nghiêng trên giường nở nụ cười nửa ngày, mới nói: "Hôm nay Trương Xương Tông nói với Hoàng tổ mẫu, sau này muốn gặp Vĩnh An Quận chúa từng được vô cùng sủng ái ở trong cung."

Ta sửng sốt: "Gã thế nào lại nhắc tới ta?" Hắn tựa tiếu phi tiếu: "Cho nên ta mới đến hỏi nàng, sao lại dính dáng đến loại người đó ?" Ta nghe ngữ khí hắn kì quái, lại nhìn thần sắc hắn rất khó chịu, không khỏi thở dài: "Ngươi là hỏi ta, hay là đến thẩm vấn ta? Ta dù có gan lớn bằng trời cũng không dám tranh người với Hoàng tổ mẫu." Hắn nhíu mày: "Bổn vương là sợ có người đến đoạt nàng đi."

Ta tức cười: "Ngươi nghĩ ta là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành ư ? Ở trong cung người nào không phải là quốc sắc thiên tư?" Hắn ngoài ý muốn trầm tư một hồi, rồi dùng ngón trỏ vuốt ve mu bàn tay ta, thấp giọng nói: "Ở trong mắt ta, hình dáng nàng lấm tấm mẩn đỏ năm đó còn muốn hơn ngàn vạn giai nhân."

Ta cười cười không đáp, muốn để cho hắn ngủ sớm thì bỗng nhiên hắn lại nói: "Huống chi, có thể làm cho Vĩnh Bình quận vương vang danh thiên hạ một lòng ái mộ suốt mười năm, mỹ nhân trong cung sao có thể sánh bằng". Ta giật cả mình, hắn không nhìn ta nữa, nhắm mắt lại, qua hồi lâu, cũng không lên tiếng.

Ta ngồi yên bên giường, không biết hắn là đã ngủ say hay là không muốn nói nữa, cuối cùng mở miệng: "Vật đổi sao dời, thiên hạ này đã không còn Vĩnh Bình quận vương."

Nói xong, mới đứng dậy thổi tắt đèn, giúp hắn đắp kín chăn gấm.

————————————————————

Một câu của Trương Xương Tông xem như một nửa thánh chỉ.

Từ khi theo Lý Long Cơ chuyển ra cung, ta không vào cung lần nào nữa. Sáng sớm hôm nay trời bắt đầu mưa, mưa đổ càng lúc càng lớn. Nếu là bình thường, ta nhất định là ở trong phòng ngây ngốc không chịu ra ngoài, nhưng đã định là hôm nay vào cung rồi, mặc dù mưa tuyết cũng phải đi, không còn cách nào khác.

Khi vào đến Phụng Thần phủ, Hoàng tổ mẫu chưa tới, trái lại hai huynh đệ Trương thị được mọi người vây quanh như sao vây quanh mặt trăng, rất là đắc ý. Ta vừa ngồi xuống đã có thân ảnh màu xanh ngọc bích đến gọi: "Vĩnh An."

Là Uyển Nhi.

Ta mỉm cười thì bị nàng chụp lấy cổ tay, nàng nói với Lý Long Cơ: "Ta mang người đi, không sao chứ ? Lâm Tri quận vương ?". Lý Long Cơ dở khóc dở cười, liên tục chắp tay: "Uyển Nhi cô nương muốn dẫn người, bổn vương sao dám giữ lại." Uyển Nhi cười khúc khích: "Kỳ thật lá gan quận vương còn muốn lớn bằng trời." Lý Long Cơ không để ý lắm, thấp giọng đáp trả: "Lá gan Uyển Nhi cô nương hình như cũng rất lợi hại, là tâm phúc trong lòng Thiên Tử, bổn vương đâu dám có ý nghĩ ngông cuồng."

Ta nghe nửa câu đầu của Uyển Nhi, đoán không ra ý tứ, mà nghe lời Lý Long Cơ thì chợt rõ ràng... Đáy lòng có gì đó mất mát, bất động nhìn Uyển Nhi, nàng chỉ trầm ngâm giây lát rồi rất nhanh kéo tay ta: "Quận vương, xin cáo lui." Lời còn chưa dứt, đã lôi ta gấp rút đi ra ngoài.

Dông tố thổi đến từng trận, cuối cùng ngăn trở bước chân của nàng. Uyển Nhi dừng lại, đứng dưới mái hiên nhìn màn mưa rơi.

Ta cũng không lên tiếng, việc này nghiêm trọng, trong lòng muốn hỏi nhưng không dám tuỳ tiện mở miệng.

Cả hai cùng im lặng, hồi lâu ta rốt cục mở miệng: "Muốn gặp ta là tỷ tỷ phải không ?" Nàng không phản bác, chỉ nắm tay ta đi vào thiên điện, để ta ngồi xuống mới nói: "Đúng, mà cũng không đúng." Ta khó hiểu, nàng lại nói: "Muội đã quên, hôm ấy ở trong thành Lạc Dương nàng hóa giải một hồi can qua*?"

*can qua: vũ khí, ý nói ở đây tránh được môt trận đánh nhau.

Ta mới giật mình, lúc trước không nhớ kĩ, thì ra là chuyện hôm đó. Kỳ thật ta chỉ vì Diêu Nguyên Sùng, chứ không phải tên huyện lệnh Lạc Dương ngang ngược kia. Không ngờ truyền vào tai kẻ có tâm lại thành mục đích khác. Như thế cũng tốt, Trương Xương Tông là người của Thái Bình cô cô. Tâm tư Uyển Nhi, còn có Thái Bình công chúa sâu không lường được kia, có thể đối với tình cảnh lúc này lý giải như thế, chỉ có tốt, không có sai.

Trong đại điện truyền ra từng trận cười vui vẻ nâng cốc chúc mừng, nơi này lại đặc biệt tĩnh lặng.

"Vĩnh An", Uyển Nhi nhìn kỹ ta: "Muội bất quá mới hai mươi tuổi, xem như độ tuổi tốt nhất, vì sao ánh mắt lại như ta lúc trước, nản lòng thoái chí ?" Ta cười, thuận miệng trả lời có lệ: "Là đêm qua không ngủ ngon." Nàng hiểu được ta không muốn nói sâu, thở dài: "Hồi đó muội có cái gì luôn nói với ta trước tiên, nay gặp mặt ngược lại không biết nói cái gì ."

Ta bị nàng nói thế thì có chút áy náy, liền lảng sang đề tài khác, kể nàng nghe vài chuyện kì thú thượng vàng hạ cám. Nàng tuy được sủng ái, nhưng cũng là bị nhốt tại Thái Sơ cung, ra cung đi lại khó khăn. Ngồi nghe ta nói đến chỗ thú vị, lập tức cười rất vui vẻ, dần dần hóa giải sự xấu hổ vừa rồi.

Đang nói đến hào hứng, bên ngoài đã có người truyền lời, nói bệ hạ tới .

Ta và Uyển Nhi vội đứng dậy trở về. Khi nhập điện, mọi người đúng lúc đang hành lễ. Ta vừa muốn cúi người hành lễ, Hoàng tổ mẫu đã lên tiếng trước: "Vĩnh An, đến đây. Trong Phụng thần phủ không có quân thần chi lễ, các ngươi đều ngồi xuống đi." Ta ngẩng đầu, bà đang nằm nghiêng xuống, hai huynh đệ Trương thị ngồi hầu trái phải, cũng cười nhìn ta.

Mọi người tạ ơn, đều ngồi xuống. Bên trái là triều thần minh tuấn, phía bên phải còn lại là hai nhà Lý Võ.

Cả phòng tràn ngập huân hương, tiếng sáo đàn dìu dặt, quả thật là thích ý phi thường.

Ta treo lên khuôn mặt tươi cười, vừa đi qua thì bị bà kéo tay ngồi một bên: "Ngươi tại sao không vào cung thỉnh an ? Chẳng lẽ còn đang trách Hoàng tổ mẫu năm đó tước phong hào của ngươi?" Ta vội lắc đầu đáp: "Hoàng tổ mẫu không tuyên, Vĩnh An sao dám tự tiện vào cung." Hoàng tổ mẫu cười nhìn ta, lại nhìn Lý Long Cơ: "Vĩnh An tuy là không có phong hào, vẫn là đứa cháu ta quan tâm nhất, Long Cơ ngươi cũng không thể bạc đãi nàng."

Lý Long Cơ đứng dậy đáp lời: "Tôn nhi không dám." Hoàng tổ mẫu thản nhiên ừ: "Ngươi nay đã có trưởng tử, lại là thê thiếp ở bên, cũng nên để Vĩnh An cho trẫm ôm vài đứa chắt trai ."

Lý Long Cơ không đáp lời, chỉ cúi đầu cười, hai tai ửng đỏ. Có lẽ là trong Phụng Thần phủ này xưa nay vẫn thế, mọi người xung quanh không kiêng dè thánh giá lắm, đều cười phụ họa, cực kỳ hâm mộ nhìn hắn. Ta thấy cảnh ấy chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, người bên ngoài nhìn hắn cưới được ta thật sự là phúc khí, nên bệ hạ mới coi trọng dặn dò như thế, nhưng dừng trên người ta cũng là từng trận áp lực vô hình.

Kỳ thật, nếu đã quyết tâm lưu lại, thì đối với việc sinh con này phải nghĩ tới ít nhiều.

Nhưng hiện nay thế cục Lý gia Võ gia không rõ, huynh đệ bọn họ muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, làm sao ta dám lưu huyết mạch? Chẳng lẽ vừa ra đời liền giống như huynh đệ bọn họ, từ nhỏ giống như đi trên miếng băng mỏng? Huống chi, đứa bé còn mang cả dòng máu của hai họ, sợ là càng khó sống.

Đúng lúc vui vẻ cao trào, thúc phụ Võ Tam Tư bỗng nhiên nâng chén rượu, cười nói: "Bệ hạ thế nhưng bất công, Lâm Tri quận vương bất quá mới mười bảy đã có trưởng tử. Thọ Xuân quận vương lại đến nay dưới gối vô tử, lý ra càng nên thúc giục thêm mới là." Ta chợt cả kinh, ngẩng đầu nhìn.

Thúc phụ giơ chén rượu, nói xong quay sang cười với Lý Thành Khí bên cạnh, quả nhiên là ý cười ấm áp, nhưng lời nói trong bông có kim.

Lý Thành Khí chỉ hơi hơi cười, vẫn chưa nói tiếp.

Không khí nhất thời có chút kì lạ, ngay cả Lý Long Cơ cũng ngồi xuống, liếc mắt nhìn Lý Thành Khí một cái.

Hoàng tổ mẫu cười nhưng không nói, ta sợ nhiều người mắt tạp phát giác, vội rũ mắt, tiếp nhận trà trong tay phía sau cung tỳ, đưa cho Hoàng tổ mẫu. Tay vững, cười ấm, không có nửa phần sai lầm.

Bỗng nhiên, phụ vương người vẫn ít khi mở miệng bỗng lên tiếng: "Lương vương a, đây là ngài không phải, trong phủ không con nối dõi hẳn là nên nạp thiếp nhiều hơn, làm sao có chuyện thúc giục nam nhân chứ." Trong lời nói cố ý mang theo chút ám chỉ mù mờ, cực kì uyển chuyển phá vỡ không khí khó xử.

Võ Tam Tư cười ha ha, vội lớn tiếng nói: "Đúng đúng, uống nhiều rượu khó tránh khỏi nói sai, thỉnh quận vương chớ trách." Lý Thành Khí giống như không để ý, lắc đầu cười. Hoàng tổ mẫu thế này mới bật cười hai tiếng: "Ngày khác chọn trong cung vài người lanh lợi, ban thưởng cho Thọ Xuân vương phủ, coi như là phần thưởng chiến công."

Lý Thành Khí đứng dậy: "Tạ hoàng tổ mẫu."

Ta âm thầm cười khổ, qua một hai ngày nữa sợ là truyền ra khắp thành Thọ Xuân quận vương có bệnh không tiện nói ra, khó có con nối dõi. Nghĩ vậy, không khỏi vội vàng lướt mắt lén nhìn hắn một cái, hắn đúng lúc ngồi xuống, chạm phải tầm mắt của ta, như là hiểu được ta nghĩ gì, cười lắc lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ.

Rượu đến thời điểm hưng phấn, quả thực như lời giễu cợt của Lý Long Cơ từng kể, Hoàng tổ mẫu sai huynh đệ họ Trương thay phiên mặc y phục lông vũ, cưỡi hạc gỗ thổi khèn trong điện, xưng tụng cái gì phảng phất giống như vương tử thời Tấn đạo cốt phong tư, thật sự là buồn cười đến cùng cực.

Ta nhìn cảnh ấy mà đau đầu, liền mượn cớ đi ra đại điện, ôm cánh tay đứng ở cửa suy nghĩ xuất thần.

Qua một lát, chỉ thấy Hoàng tổ mẫu đi ra, khi cúi người hành lễ mới phát hiện trong mắt bà cực kì thịnh nộ, trong lòng không khỏi trầm xuống, cảm thấy gặp chuyện không may. "Vĩnh An, " Hoàng tổ mẫu không mang theo cung tỳ, nhìn thấy ta liền gọi: "Đi theo trẫm."

Ta không dám trì hoãn, bất ổn đi theo bà đến chỗ thiên điện, nghe từ đó hình như có tiếng nam nữ rì rầm nói nhỏ, không khỏi thất kinh. Hôm nay náo nhiệt như thế mà có cung nhân dám ở nơi này điên loan đảo phượng? Trộm nhìn thoáng qua Hoàng tổ mẫu, bà tựa hồ đã biết từ trước, giơ tay rút một thanh kim đao trên giá gỗ gần đó, bước nhanh vòng qua bình phong.

Ta vội theo sau, khi nhìn thấy trước mắt cảnh tượng, oanh một tiếng, trong đầu trống rỗng.

Là Uyển Nhi cùng Trương Xương Tông.

Uyển Nhi bị dọa kinh hãi, run lẩy bẩy kéo quần áo che khuất thân mình. Trương Xương Tông rầm một tiếng quỳ xuống, bả vai sợ tới mức không ngừng run run, thế nhưng hai người đều không ai dám lên tiếng.

"Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi cũng biết tội ư ?". Sắc mặt Hoàng tổ mẫu đã trắng bệch, chĩa đao hướng tới.

Ánh đao sáng loá lạnh như băng, ta không dám đứng, cũng rầm một tiếng quỳ gối dưới chân Hoàng tổ mẫu. Trong đầu sớm rối loạn, rồi trực giác thấy việc này phi thường kỳ quái. Mặc dù Uyển Nhi và Trương Xương Tông thật sự vụng trộm đi nữa, mặc dù có kẻ cố ý hãm hại để lộ tiếng gió, cũng tuyệt đối không nên phát sinh vào hôm nay!

Lấy tâm tư Uyển Nhi, đời nào nhằm ngay lúc tiệc rượu náo nhiệt lại bị bắt gặp tại chỗ đang làm việc này?

Nghĩ đến đây, ta dồn sức ngẩng đầu nhìn, Uyển Nhi vẫn mang sắc mặt hoảng sợ như trước... nhưng đã có chút hương vị khác.