Vịnh Tình Yêu (Diamond Bay)

Chương 4




Trans: cachua

“Tôi nói cho hai người nghe, hắn đã chết rồi.”

Một tên đàn ông gầy gò, với mái tóc nâu nhạt và một khuôn mặt nhọn cứng rắn ngược lại với điệu bộ kiềm chế điềm tĩnh và đầy kiểm soát trong điệu bộ, trao cho người nói một vẻ thích thú khinh khỉnh. “Anh nghĩ rằng chúng ta có đủ sức để giả thiết như thế không, Ellis?” Chúng ta không tìm thấy gì hết - tôi nhắc lại, không gì hết - để bảo đảm cho chúng ta về cái chết của hắn.”

Tod Ellis nheo mắt lại. “Không có cách nào để hắn sống sót. Con thuyền đó bốc cháy như một thùng dầu vậy.”

Một phụ nữ tóc đỏ thanh lịch vẫn im lặng lắng nghe cả hai, và giờ cúi người tới trước để rút ra một điếu xì gà. “Thế còn báo cáo từ một người trong đội rằng anh ta nhìn thấy thứ gì đó, hay ai đó, nhảy qua thành thì sao?”

Ellis đỏ bừng mặt tức giận. Hai kẻ này đã nghe theo hắn khi liên quan đến việc thiết lập cuộc mai phục, nhưng giờ chúng đang đối xử với hắn như một tên nghiệp dư hạng bét. Hắn không thích thế, hắn vượt xa lũ nghiệp dư rất nhiều, và chúng đã vô cùng cần hắn khi chúng theo dấu Sabin. Kế hoạch đã không diễn ra chính xác như chúng muốn, nhưng Sabin không hề thoát được, và đó là điều quan trọng nhất. Nếu chúng đã nghĩ tóm được hắn ta là chuyện dễ dàng, thì chúng là lũ ngốc vĩ đại nhất. “Thậm chí nếu hắn ta lẩn được xuống nước,” hắn nói một cách kiên nhẫn, “hắn cũng bị thương. Chúng ta đã thấy hắn bị bắn trúng. Chúng ta chỉ cách đó vài dặm. Không có cách nào hắn có thể đến được bờ vịnh. Hoặc hắn bị chìm, hoặc một con cá mập đã tóm được hắn. Tại sao lại phải chuốc lấy mạo hiểm thu hút sự chú ý về phía chúng ta bằng cách tìm kiếm hắn?”

Đôi mắt xanh nhạt của người kia nhìn xa xăm khỏi Ellis, chìm vào quá khứ. “Ah, nhưng chúng ta đang nói về Sabin, không phải một kẻ tầm thường nào khác. Bao nhiêu lần hắn đã tuột khỏi tay chúng ta rồi? Quá nhiều để kiến tôi tin rằng giết hắn là chuyện dễ dàng. Chúng ta không tìm thấy thứ gì sót lại trên tàu, và nếu, như anh nói, hắn hoặc chìm nghỉn hoặc bị cá mập tấn công, thì vẫn phải có vài chứng cứ chứ. Chúng ta đã tuần tra khu vực đó hai ngày trời mà không tìm thấy thứ gì hết. Điều hợp lý cần làm là chuyển cuộc tìm kiếm của chúng ta sang bãi biển.”

“Chúng ta sẽ để lộ mình nếu chúng ta làm thế.”

Người đàn bà mỉm cười. “Không nếu chúng ta làm đúng. Chúng ta chỉ cần phải bí mật. Nguy hiểm lớn nhất của chúng ta là khả năng hắn bị một con thuyền khác cứu lên và đưa đến bệnh viện. Nếu hắn ta có cơ hội nói chuyện cùng ai đó, để gọi vài cú điện thoại, chúng ta sẽ không thể đến gần hắn. Dù vậy đầu tiên chúng ta phải tìm hắn đã. Tôi đồng ý với Charles. Quá nguy hiểm cho chúng ta khi đơn giản thừa nhận rằng hắn đã chết.”

Khuôn mặt Ellis dữ tợn. “Các người có tưởng tượng được chúng ta phải dò xét một khu vực lớn đến thế nào không?”

Charles kéo tấm bản đồ Florida lại gần. “Vị trí của chúng ta là ở đây,” hắn nói, đánh dấu vị trí đó bằng một dấu X. “Cân nhắc đến khoảng cách và thủy triều, mà tôi đã kiểm tra, tôi nghĩ chúng ta nên tập trung nỗ lực trong vùng này.” Hắn vẽ một hình bầu dục dài trên tấm bản đồ và gõ gõ vào đó bằng bút mực. “Noelle, kiểm tra toàn bộ bệnh viện trong vùng này, và cả báo cáo của cảnh sát nữa, để xem có ai được chữa trị với vết thương do súng gây ra không. Trong khi cô làm thế, chúng tôi sẽ tìm kiếm từng inch một đường bờ biển.”

Hắn dựa lại vào ghế và nghiên cứu Ellis bằng đôi mắt băng giá. “Anh có thể liên lạc với người của mình và tìm ra nếu hắn có gọi cho bất kỳ ai đó mà không dấy lên sự nghi ngờ nào không?”

Ellis nhún vai. “Tôi có một mối liên lạc đáng tin cậy.”

“Vậy làm đi. Chúng ta có lẽ đã đợi quá lâu để làm thế.”

Hắn sẽ gọi điện, Ellis nghĩ, nhưng hắn chắc chắn rằng điều đó là vô nghĩa. Sabin đã chết, những tên này cứ khăng khăng hành động như thể hắn ta là một loại siêu nhân nào đó có thể biến mất trong không khí, rồi lại thần kỳ xuất hiện vậy. Được rồi, dẫu sao hắn ta cũng có danh tiếng khi hắn còn ở trên chiến trường, nhưng đã là nhiều năm rồi. Hắn hẳn đã mất đi sự sắc bén của mình kể từ đó, khi mà cứ ngồi quanh một cái bàn giấy ngớ ngắn theo cái cách hắn vẫn làm. Không, Sabin đã chết, Ellis chắc chắn về điều đó.

***

Rachel ngồi trên cái xích đu trước nhà, một tờ báo trải rộng trên lòng cô và chất đống đậu que. Một cái rổ nhỏ đặt trên xích đu bên cạnh cô, và cô đều đặn ngắt hai đầu khỏi thân, kéo xơ ra, rồi bẻ thân đậu thành những đoạn dài một inch, mà cô thả rơi vào rổ. Cô không thích tước xơ đậu que, nhưng cô thích ăn chúng, nên đó là một việc chẳng hay ho gì nhưng bắt buộc. Cô giữ cho xích đu đung đưa nhè nhẹ và lắng nghe một đài radio bỏ túi để trên bệ cửa sổ. Cô đang nghe một đài Fm trong vùng, nhưng âm lượng được vặn nhỏ bởi vì cô không muốn làm phiền bệnh nhân của mình, người đang ngủ một cách yên bình.

Cô đã dành cả buổi sáng mong chờ anh cuối cùng cũng sẽ tỉnh dậy hoàn toàn, nhưng thay vì thế anh vẫn tiếp tục luân phiên giữa trạng thái ngủ say, khi aspirin và việc lau rửa làm giảm cơn sốt của anh xuống, và trạng thái chập chờn, khi nhiệt độ của anh nhảy vọt lên. Anh không hề mở mắt hay nói lại lần nào nữa, dù một lần anh đã rên rỉ và ôm chặt vai bằng bàn tay trái cho đến khi Rachel nới lỏng nắm tay của anh ra và giữ lấy tay anh, an ủi anh bằng những tiếng thì thầm trấn an êm dịu.

Joe nhỏm dậy khỏi vị trí dưới bụi trúc đào, một tiếng gầm ghè phát ra trong họng nó. Rachel liếc nhìn nó, rồi quét mắt qua khoảng sân và hướng về con đường, sang bên trái, nhưng chẳng thấy gì hết. Chú ý đến lũ sóc hay thỏ không hề giống Joe tí nào. “Cái gì vậy?” cô hỏi, không thể giữ cho sự lo sợ căng thẳng không xen vào giọng nói của mình, và Joe phản ứng lại với giọng cô bằng cách di chuyển để đứng thẳng trước các bậc thang. Tiếng gầm ghè giờ chính thức là một tiếng sủa, và nó đang trợn trừng mắt nhìn về phía hàng thông, về hướng con dốc dẫn xuống vịnh Kim Cương.

Hai người đàn ông đang bước ra từ rừng thông.

Rachel tiếp tục tước và ngắt đậu như thể cô hoàn toàn không quan tâm, nhưng cô cảm thấy từng cơ bắp trong cơ thể mình đều căng lên. Cô nhìn họ chằm chằm, công khai, quyết định rằng thế là bình thường. Họ ăn vận bình thường, với quần kaki nhẹ, áo phông chui đầu, và áo khoác cotton cởi lỏng. Rachel quan sát chiếc áo khoác. Nhiệt độ là chín mươi chín độ F và vẫn chưa đến buổi trưa, nên trời hứa hẹn là sẽ còn nóng nữa. Áo khác là hoàn toàn không thực tế - trừ phi họ cần phải giấu bao súng ngắn.

Khi hai người đàn ông băng qua đường và tiến đến gần ngôi nhà tiếng sủa của Joe trở thành tiếng gầm gừ, và nó núp mình xuống, phần lông dọc cổ dựng lên. Những kẻ kia do dự, và Rachel bắt gặp một người đàn ông chuyển động tay bên dưới áo khoác trước khi cũng lùi lại. “Xin lỗi về điều đó,” cô kêu lên, từ tốn đặt đống đậu sang bên và đứng dậy.

“Joe không thích người lạ nói chung, và đàn ông nói riêng. Nó thậm chí còn không để hàng xóm bước vào sân nữa. Đoán là từng có một tên nào đó ngược đãi nó. Các anh lạc đường, hay bị thuyền bỏ rơi?” Khi cô nói cô đi xuống các bậc thang và đặt một bàn tay xoa dịu lên lưng Joe, cảm thấy cách nó hơi nhích người khỏi cô.

“Đều không phải. Chúng tôi đang tìm một người.” Người đàn ông trả lời cô trông cao và điển trai, với mái tóc màu nâu nhạt và một nụ cười trẻ con cởi mở hơi lóe sáng trên khuôn mặt rám nắng. Anh ta liếc xuống Joe. “Uh, cô có muốn giữ chặt con chó thêm không?”

“Nó vẫn sẽ ổn thôi, chừng nào các anh không đến gần ngôi nhà thêm nữa.” Rachel hy vọng rằng điều đó là sự thật. Vỗ về Joe cái nữa, cô đi băng qua nó và tiến đến chỗ hai người đàn ông. “Tôi không nghĩ là nó bảo vệ tôi nhiều bằng lãnh địa của mình đâu. Giờ thì các anh đã nói gì nhỉ?”

Người còn lại thấp hơn, gầy hơn và đen hơn Anh Chàng Trẻ con Bóng Bẩy. “FBI,” anh ta nói một cách mạnh mẽ, lướt một tấm huy hiệu trước mũi cô. “Tôi là đặc vụ Lowell. Đây là đặc vụ Ellis. Chúng tôi đang tìm một người đàn ông mà chúng tôi nghĩ là có thể ở trong khu vực này.”

Rachel nhăn trán, cầu nguyện rằng cô không diễn quá lên. “Một tội phạm bỏ trốn à?”

Ánh mắt của điệp vụ Ellis vẫn tán thưởng cặp chân trần dài của Rachel, nhưng giờ mắt anh ta nâng lên nhìn cô. “Không, nhưng nhà tù là nơi chúng tôi đang cố đưa hắn vào. Chúng tôi nghĩ hắn có thể dạt vào đâu đó trong khu vực này.”

“Không nhìn thấy bất kỳ người lạ nào quanh đây cả, nhưng tôi sẽ canh chừng thật kỹ. Hắn ta trông như thế nào?”

“Cao sáu feet, có thể hơi cao hơn. Tóc đen, mắt đen.”

“Người da đỏ à?”

Cả hai người đàn ông đều có vẻ sửng sốt. “Không, hắn ta không phải người Anh điêng,” Cuối cùng đặc vụ Lowell nói. “Nhưng hắn ta ngăm đen, trông kiểu như người Anh điêng.”

“Các anh có ảnh hắn không?”

Một cái liếc trao nhanh giữa hai người đàn ông. “Không.”

“Hắn có nguy hiểm không? Ý tôi là, một kẻ giết người, hay đại loại thế?” Một tảng đá đã hình thành trong lồng ngực cô và đang dâng lên đến họng cô. Cô sẽ làm gì nếu họ bảo cô rằng anh là một kẻ giết người? Làm sao cô có thể chịu đựng được điều đó?

Lại cái ánh mắt đó, như thể họ không chắc phải nói gì với cô. “Hắn ta được xem là có vũ khí và nguy hiểm. Nếu cô nhìn thấy bất kỳ cái gì đáng nghi hãy gọi cho chúng tôi vào số này.” Đặc vụ Lowell viết nhanh một số điện thoại lên một mảnh giấy và đưa nó cho Rachel, cô liếc qua nó trước khi gấp nó lại và đặt vào túi.

“Tôi sẽ làm thế,” cô nói. “Cảm ơn vì đã rẽ qua.”

Họ bắt đầu rời đi; rồi đặc vụ Lowell dừng lại và quay về chỗ cô, mắt anh ta nheo lại. “Có vài dấu vết lạ lùng trên bãi biển dưới kia, như thể có thứ gì đó đã bị kéo đi. Cô có biết gì về chúng không?

Máu của Rachel đông cứng trong huyết quản. Đồ ngốc! Cô điếng người tự nói với mình. Cô đáng nhẽ nên đi xuống bãi biển và xóa sạch tất cả các dấu vết ấy. Ít nhất thì thủy triều hẳn cũng đã quét sạch mọi vết máu và các dấu hiệu khác bị bỏ lại nơi anh ngã xuống. Cô cố ý nhăn trán, cho mình thời gian để suy nghĩ, rồi mặt cô sáng tỏ. “Oh, các anh hẳn là nhắc đến nơi tôi thu gom vỏ sò và gỗ trôi. Tôi xếp chúng thành đống trên một cái bạt và lôi nó lên đây. Đó là cách tôi có thể mang toàn bộ chúng lên dốc chỉ với một lần đi.”

“Cô làm gì với chúng? Vỏ sò và gỗ trôi.”

Cô không thích cái cách đặc vụ Lowell đang nhìn cô, như thể anh ta không tin một lời nào cô nói. “Tôi bán chúng,” cô nói, và đó là sự thật. “Tôi có hai cửa hàng đồ lưu niệm.”

“Tôi hiểu rồi.” Anh ta cười với cô. “Chà, chúc may mắn trong việc săn đuổi vỏ sò nhé.” Họ lại quay người để rời đi.

“Các anh có cần đi nhờ xe không?” cô hỏi, cao giọng. “Lúc này trông các anh có vẻ nóng, và trời càng ngày càng nóng hơn.”

Cả hai người họ đều ngước lên nhìn ánh mắt trời bỏng rát trên bầu trời không một gợn mây, mặt họ bóng lên với mồ hôi. “Chúng tôi đến bằng thuyền,” đặc vụ Ellis nói. “Chúng tôi sẽ kiểm tra dọc bãi biển thêm chút nữa. Dẫu sao cũng cảm ơn.”

“Bất kỳ lúc nào. Oh, cẩn thận nếu các anh đi về phía bắc nhé. Có vũng lầy đó.”

“Cảm ơn lần nữa.”

Cô nhìn họ biến mất trong rặng thông và đi xuống con dốc, và cái giá lạnh chích đau nhói trên da cô bất chấp hơi nóng. Cô chậm chạp quay lại hiên nhà và ngồi xuống trên xích đu, tự động quay lại công việc ngắt đậu. Mọi thứ họ vừa nói quay cuồng trong tâm trí cô, và cô cố làm rõ chúng, để đem suy nghĩ của cô quay lại trật tự. FBI? Có thể, nhưng họ lướt phù hiệu qua quá nhanh nên cô không thể kiểm tra chúng. Họ biết anh trông ra sao, nhưng họ không có bất kỳ bức hình nào của anh, cô nghĩ chuyện FBI có vài thứ tương tự như thế là hợp lý, thậm chí khi đó chỉ là một bức phác họa của người họ đang cố tìm kiếm. Và họ đã né tránh câu hỏi khi cô hỏi xem anh ta đã làm gì. Họ đã nói anh ta được xem là có vũ khí và nguy hiểm, nhưng thay vào đó anh trần trụi và vô dụng. Họ không biết anh đã bị bắn sao? Tại sao họ không nói gì về điều đó?

Nhưng sẽ thế nào nếu cô đang chứa chấp một tội phạm? Đó luôn là một trong những khả năng, dù cô đã giảm nó xuống. Giờ thì nó tràn đầy trong đầu cô, và cô cảm thấy thật tệ.

Đậu đã xong. Cô mang cái rổ vào nhà và đặt nó vào bồn, rồi quay lại để nhặt tờ giấy đầy xơ và đầu đậu. Khi cô mang nó vào bếp để nhét vào thúng rác cô liếc mắt e sợ vào cửa phòng ngủ để mở. Cô có thể nhìn thấy đầu giường và mái tóc đen của anh trên gối... gối của cô. Khi anh tỉnh lại lần nữa, và cô nhìn vào đôi mắt đen như màn đêm đó, có phải cô đang nhìn vào đôi mắt của một tội phạm? Một kẻ giết người không?

Cô nhanh chóng rửa tay và lật quyển danh bạ, rồi ấn số. Chuông chỉ reo một lần trước khi một giọng nam khó chịu nói, “Sở cảnh sát.”

“Andy Phelps, xin cảm ơn.”

“Xin chờ một tí.”

Một hồi chuông nữa, nhưng lần này câu trả lời lơ đãng, như thể người đó còn có những thứ khác trong tâm trí. “Phelps đây.”

“Andy, Rachel đây.”

Ngay lập tức giọng anh ấm lên. “Xin chào, cô gái. Mọi chuyện ổn chứ?”

“Ổn. Nóng, nhưng ổn. Trish và lũ nhóc thế nào?”

“Lũ nhóc ổn, nhưng Trish thì đang cầu cho lớp học sớm bắt đầu.”

Cô cười lớn, thông cảm với vợ Andy. Những đứa con trai của họ đưa sự ầm ĩ lên một tầm cao mới. “Nghe này, có hai người đàn ông vừa ghé qua nhà tôi. Họ đi lên từ bãi biển.”

Giọng anh sắc nhọn. “Họ có gây rắc rối gì cho cô không?”

“Không, không phải kiểu thế. Họ đã nói mình là FBI, nhưng tôi không nhìn rõ phù hiệu của họ lắm. Họ đang tìm kiếm một người đàn ông nào đó. Họ có hợp pháp không, sở của anh có được thông báo bất kỳ cái gì không? Tôi có thể hơi hoang tưởng, nhưng tôi ở tít ngoài này tận cuối con đường, và Rafferty cách cả dặm. Sau chuyện B.B... ” Giọng cô lạc đi vì cơn đau đột ngột từ ký ức. Đã năm năm, nhưng vẫn còn những khoảng thời gian mà sự mất mát và hối hận thiêu đốt cô, khi sự trống rống chiếm lấy cô.

Không giống như bất kỳ ai trên thế giới này, Andy hiểu rõ. Anh đã làm việc với B.B ở DEA. Ký ức ấy làm giọng anh khàn khàn. “Tôi hiểu. Cô không thể quá cẩn thận, cưng ạ. Xem này, chúng tôi có lệnh từ trên xuống phải hợp tác với vài người đang tìm kiếm một người đàn ông. Tất cả là bí mật. Họ không phải FBI địa phương. Tôi nghi ngờ họ cũng chẳng phải FBI nào hết, nhưng lệnh là lệnh.”

Tay Rachel siết chặt trên ống nghe. “Và một đặc vụ là một đặc vụ?”

“Yeah, kiểu như thế. Giữ im lặng về chuyện đó nhé, nhưng nhớ giữ mắt mình mở to. Tôi không thực sự thoải mái với cảm giác về chuyện này.”

Anh không phải người duy nhất đâu. “Tôi sẽ cẩn thận. Cảm ơn nhé.”

“Chắc chắn rồi. Nghe này, sao cô không tới ăn tối một hôm nào đó sớm thôi? Đã lâu rồi chúng tôi không gặp cô.”

“Cảm ơn, tôi rất vui. Bảo Trish gọi cho tôi nhé.”

Họ gác máy, và Rachel hít vào một hơi thật sâu. Nếu Andy không nghĩ những người đó là FBI, thì thế là đủ tốt cho cô rồi. Đi vào phòng ngủ, cô đứng cạnh giường và nhìn người đàn ông ngủ, hõm ngực chậm rãi nâng lên hạ xuống. Cô vẫn để rèm cửa khép lại từ cái đêm cô đưa anh vào nhà, nên căn phòng tối và lạnh, nhưng một tia sáng mảnh mai đã lẻn vào giữa hai mép vải và cắt ngang qua bụng anh, khiến cho vết sẹo dài mỏng đó sáng rực lên. Bất kể anh là ai, bất kể anh dính lứu vào chuyện gì, anh không phải là một tên tội phạm tầm thường.

Họ chơi những trò chơi chết người, những người đàn ông và đàn bà sinh sống trong thế giới u ám đòi hỏi sự thông minh và khôn khéo. Họ sống đời mình thăng bằng trên ranh giới tử thần, họ cứng rắn và lạnh lùng, kiên định mà mạo hiểm. Họ không giống những người khác, những người làm cùng một công việc ngày này qua ngày khác rồi đi về nhà, với gia đình. Anh có phải là một trong những người mà cuộc sống bình thường là chuyện bất khả thi không? Giờ thì cô khá chắc chắn về điều đó. Nhưng điều gì đang diễn ra và cô có thể tin ai đây? Có ai đó đã bắn anh. Hoặc anh đã trốn thoát, hoặc anh đã bị chết đuối dưới biển. Hai người đàn ông kia đang tìm kiếm để bảo vệ anh, hay để hoàn tất công việc? Liệu anh có sở hữu một vài thông tin nhạy cảm cao độ nào đó, thứ gì đó mang tính chính trị để tự phòng thủ không?

Cô rê ngón tay mình trên bàn tay anh, đang đặt yếu ớt trên tấm chăn. Da anh nóng và khô rang, cơn sốt vẫn thiêu đốt bên trong anh khi cơ thể anh tự mình cố chữa lành vết thương. Cô đã có thể bón đủ trà ngọt và nước cho anh để giữ anh không bị mất nước, nhưng anh phải bắt đầu ăn sớm thôi, nếu không cô sẽ buộc phải đưa anh tới bệnh viện. Hôm nay là ngày thứ ba, anh buộc phải có đồ ăn.

Lông mày cô cau lại. Nếu anh có thể nuốt trà, thì anh cũng có thể nuốt súp. Cô đáng nhẽ phải nghĩ đến điều đó từ trước!

Một cách mạnh mẽ cô đi vào bếp và mở một hộp súp mỳ gà, cho nó qua máy xay cho đến khi hóa lỏng, rồi đặt nó vào bếp lò để đun sôi. “Xin lỗi vì đây không phải đồ tự nấu,” cô lẩm bẩm với anh chàng trong phòng ngủ. “Nhưng tôi chẳng hề có tí thịt gà nào trong tủ lạnh cả. Bên cạnh đó, thế này tiện hơn.”

Cô quan sát anh kỹ lưỡng, kiểm tra anh từng phút một, khi anh bắt đầu cựa quậy không ngừng, di chuyển đầu anh tới lui trên gối và đá vào chăn, cô chuẩn bị một cái khay cho ‘bữa ăn’ đầu tiên của anh, đúng là như vậy. Cô không mất nhiều thời gian, chưa đến năm phút. Cô mang khay vào phòng ngủ và gần như làm nó rơi xuống khi anh bất thình lình chống mình dậy trên khửu tay phải, trừng mắt nhìn cô với đôi mắt đen dữ dội, sáng rực nóng hổi đó.

Toàn bộ cơ thể Rachel cứng ngắc lại khi cơn tuyệt vọng xâm chiếm lấy cô. Nếu anh ngã khỏi giường thì cô sẽ không thể mang anh quay lại đấy mà không có sự giúp đỡ. Anh đang lắc lư trên cái chống yếu ớt, vẫn nhìn cô trừng trừng với sự mãnh liệt thiêu đốt. Cô đặt khay xuống sàn nhà nơi cô đang đứng, làm tràn một ít súp ra thành bàn, rồi chạy tới thành giường để túm lấy anh. Dịu dàng, đỡ lấy đầu anh và cố không làm sóc vai anh, cô vòng tay quanh lưng anh và hạ đầu anh xuống vai cô, chống mình cho trọng lượng của anh. “Nằm xuống đi,” cô nói bằng tông giọng êm đềm, xoa dịu mà cô luôn dành cho anh. “Anh vẫn chưa thể dậy được đâu.”

Một cái cau mày khóa đôi lông mày đen của anh lại với nhau, và anh chống lại nỗ lực của cô. “Đến lúc vui chơi rồi,” anh lẩm bẩm, giọng anh vẫn lè nhè như say rượu.

Anh đã thức, nhưng rõ ràng là không tỉnh, đang trôi giạt trong một thế giới mơ mộng do cơn sốt gây ra. “Không, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu đâu,” cô trấn an anh, nắm lấy khửu tay phải của anh và kéo nó tới trước để anh không thể chống mình trên nó nữa.

Cơ thể anh sụp xuống nặng nề trên cánh tay nâng đỡ của cô khi cô hạ anh xuống gối. “Anh có thời gian để ngủ một giấc đấy.” Anh nằm đó, thở nặng nhọc, lông mày vẫn cau lại khi anh nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt anh không hề rung rinh khi cô lấy lại cái khay từ sàn nhà và đặt nó trên cái bàn cạnh giường; sự chú ý của anh khóa chặt vào cô, như thể anh đang cố tìm hiểu mọi thứ, để đấu tranh thoát ra khỏi đám sương mù phủ mờ trí óc anh. Cô nói từ tốn với anh khi cô nâng anh dậy trên chồng gối đặt thêm, cô không biết liệu anh có hiểu những gì cô đang nói không, nhưng giọng nói và cái chạm của cô có vẻ làm anh dịu xuống. Ngồi bên giường, cô bắt đầu cho anh ăn, nói chuyện với anh toàn bộ lúc ấy. Anh ngoan ngoãn, mở miệng ra bất kỳ lúc nào cô đặt thìa lại gần môi anh, nhưng mí mắt anh sớm sụp xuống khi anh thấm mệt. Cô nhanh chóng cho anh aspirin, hoan hỉ vì cho anh ăn thật dễ dàng.

Khi cô nâng đầu anh và kéo chồng gối ra từ dưới anh để anh có thêm nằm thẳng xuống, cô có một ý nghĩ. Đáng để thử. “Tên anh là gì?”

Anh cau mày, đầu anh không ngừng cựa quậy. “Ai cơ?” anh hỏi, giọng anh đầy bối rối.

Rachel tiếp tục cúi xuống trên anh, tay cô nâng dưới đầu anh. Tim cô đập nhanh hơn. Có lẽ cô thể bắt đầu có được vài câu trả lời! “Của anh. Tên anh là gì?”

“Của tôi?” Những câu hỏi đang khiến anh bực bội, căng thẳng. Anh nhìn cô dữ dội khi anh cố tập trung, ánh mắt trượt trên khuôn mặt cô, rồi di chuyển xuống thấp hơn. ( anh nhìn cái zì vậy anh >..