Vợ À, Cưng... Ngốc Thật!

Chương 49: Buổi đi chơi đáng nhớ (4)




“Cô ta... vừa... hôn mình?”

Kevil đứng hình, bé Thiên Nga cũng đơ mặt ra mà nhìn. Miệng của Kevil đã không còn kem nữa mà thay vào đó là dính hết lên môi của Asa, cô lấy khăn giấy lau đi những vết kem ấy rồi ngồi im lặng dường như suy nghĩ chuyện gì đó.

-Cô làm... cái gì thế? - Mặt Kevil bỗng nhiên đỏ ửng lên, hét lên tưởng chừng như làm mất cái quý giá nhất đời cậu.

-Tôi lau miệng giúp anh! - Vẫn lạnh lùng như bình thường, cô trả lời.

-Hey, cô lau chứ đâu phải hôn tôi đâu! - Quá bất ngờ trước cái thái độ thản nhiên như không của Asa, cậu cau mày lại, khuôn mặt lại nhăn nhó như hồi sáng.

-Cách lau của tôi khác! Chẳng sao hết! - Cô đưa một thìa kem cho vào miệng.

-Cô đứt dây thần kinh xấu hổ rồi hả? - Tức đến nỗi muốn ứa máu luôn, Kevil nhắm mắt vào mà nói.

Ánh mắt Asa bỗng dưng nặng trĩu, nỗi buồn ẩn chứa trong đó khá nhiều, kỉ niệm đẹp, một kỉ niệm mà cô đã giữ trong lòng bấy lâu nay...

***

-Này, ăn kem đi! - Cậu bé chừng 13 tuổi đưa cây kem socola cho cô bé, cười tươi.

-Cảm ơn! - Cô bé trạc tuổi đón nhận lấy, phần mái vẫn rủ xuống như che đi một phần bí mật ẩn chứa đằng sau con mắt kì lạ. NRaats nhiều lần cậu bé muốn tìm hiểu xem lí do tại sao cô lại che mắt đi nhưng dường như cảnh giác của cô rất cao.

Ăn hết chiếc kem trên tay thì cậu quay ra nhìn cô, kem nhoen nhoét trên miệng y như một con mèo...

Chụt!

Chẳng thèm suy nghĩ gì, cậu đặt lên môi cô một nụ hôn nhưng thực chất chỉ để lau miệng giúp cô thôi, cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình lại làm như thế nữa, thật khó hiểu.

-Bạn làm cái gì vậy? - Mặt cô bé đơ ra, ánh mắt mở to hết cỡ mà nhìn cậu.

-Tớ lau miệng giúp bạn đó! - Cậu cười híp mí với cô bé.

-Bộ cậu đứt dây thần kinh xấu hổ rồi sao? - Cô bé gào lên, tu tu khóc như đúng rôi - Huhu... tôi mới có 13 tuổi thôi mà! Cậu lại cướp luôn nụ hôn đầu đời của tôi rồi sao? Không biết đâu! Đền đi!

-Thôi mà, đừng khóc nữa! - Lay lay người cô bé, cậu cố xin lỗi cô.

Bốp!

-Cái tát đó là không đau đâu nhé! - Miệng cô bé hớn hở, cô vừa giả vờ để chờ đến cơ hội được... tát cậu.

-Bạn chết với tớ rồi nhé!? - Cô bé đã đứng dậy từ bao giờ, nên cậu hét lên và đuổi theo.

Hai đứa trẻ cứ thế mà rượt nhau trong cái khoảng không của buổi chiều lộng gió. Những tiếng bước chân, những tiếng cười khanh khách hòa vào nhau, thật hồn nhiên và ngây thơ làm sao...

***

Asa im lặng, giờ đây cô chẳng muốn nói gì nữa, cô chán nản lắm rồi...

Chẳng ai có thể bù đắp lại những khoảng trống tâm hồn đã bị tổn thương ấy...

Không một ai hết...

Thấy cô như vậy, Kevil không đành lòng nhưng câu nói ấy làm đầu cậu hơi choáng. Cậu gục xuống bàn và ngất đi. bé Thiên Nga hét lên:

-Anh à, anh có sao không?

-Đàn bà, dậy đi! - Bỗng nhiên, Asa lay người cậu, trong lòng tỏ rõ vẻ lo lắng. Miêng cô liên tục gọi cậu nhưng dường như vẫn chẳng có phản ứng gì - Tôi đưa cậu đi bệnh viện!

Nói rồi cô đỡ lấy cậu đi ra ngoài, bé Thiên Nga cũng lon ton chạy theo sau. Một tay đỡ Kevil, một tay dắt bé Thiên Nga, bóng dáng ba người họ lẫn dần vào đám đông...

...

-Nè! - Nhìn xung quanh thì hắn chắc chắn rằng đã bị lạc, nhưng dù sao thì lạc với nó thì cũng là một điều vô cùng may mắn.

Nó biết thừa là đã bị lạc nhưng dù gì thì cũng không thèm nói chuyện với hắn đâu.

“Cái đồ tham lam, cái đồ đào hoa! Anh đi chết đi!”

-Này! Cưng làm sao thế hả? - Mặt hắn cau có lại, ghét cái thái độ này thế không biết, dường như nhớ ra về cái chuyện hồi nãy hắn mới chợt cười gian - Cưng ghen phải không? Chuyện lúc nãy!

-Không cần anh quan tâm! - Mắt nó trợn ngược lên, xoay chân bổ đi thì...

“A! Chết tiệt!”