Vợ Chồng Chớp Nhoáng

Chương 8-4




Trình Kỳ Tâm híp mắt, "Này, tiểu Khiết, chẳng lẽ em có rồi?"

"Có?"

"Mang thai, cái kia của em đã bao lâu không đến?"

Trình Kỳ Khiết trừng to mắt, trong đầu nhớ lại chu kỳ của của mình, trong mấy tháng này công việc rất bận, sau đó cô lại bị sự nhiệt tình của Bang Duệ  làm cho hoa mắt chóng mặt, căn bản không chú ý tới. . . . . .

Cô lấy tay bưng mặt, vừa mừng vừa sợ, không biết nên phản ứng như thế nào.

"Thật sự có à?" Nhìn phản ứng của em gái, Trình Kỳ Tâm cong  khóe miệng lên, cũng tràn đầy vui sướng."A, chị đi nói cho ba mẹ, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng".

"Trước tiên đừng nói." Cô xấu hổ giữ chị lại."Còn chưa xác định chắc chắn đâu, đi trước đến bệnh viện kiểm tra rồi hãy nói".

"Chị xem tám phần mười là đúng rồi, ban đầu chị mang thai cũng có triệu chứng giống em vậy". Trình Kỳ Tâm tự tiện hạ kết luận. Tiếp theo giới thiệu cho em gái bệnh viện nào, bác sĩ nào thì tốt, sau đó thở ra một hơi nói: “Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc hiện tại của em, chị liền yên tâm, thành thật mà nói, trước đây chị còn không yên tâm em với Trịnh Bang Duệ, cuối cùng chị còn cảm thấy em thương hắn so với hắn yêu em quá nhiều".

"Không nhất định phải ở cùng với người yêu mình nhiều hơn, chị, không phải mỗi người đều may mắn giống như chị, có người đàn ông như anh Vũ Hàng yêu chị đến thế, chẳng qua em cảm thấy em như vậy đã rất hạnh phúc rồi, có thể gả cho người đàn ông mà em yêu, anh ấy đối xử tốt với em, đối với em mà nói, đây chính là mộng đẹp thành sự thật".

Nhìn khuôn mặt đỏ rực của em gái nói ra những lời này, vẻ mặt không che giấu được hạnh phúc vui sướng, Trình Kỳ Tâm không kềm được mỉm cười, bề ngoài em gái cô yếu đuối, nhưng so với bất luận kẻ nào đều biết mình muốn cái gì, so với bất luận kẻ nào đều có kiên nhẫn, có nghị lực.

"Chị thật sự vui mừng thay cho em". Chị vỗ lên mu bàn tay của cô, thật lòng nói.

Trịnh Bang Duệ đang nói chuyện hợp tác thành lập thị trường cùng ông nội với chủ tịch công ty bán lẻ lớn nhất trong nước- chủ tịch Cao nhằm hợp tác các nhà máy và cửa hàng tư nhân, ánh mắt anh lại không tự chủ được liếc về một phía khác mà Trình Kỳ Khiết đang đứng, vừa rồi cô vẫn còn ngồi ở góc nói chuyện trời đất cùng chị cô, thế nào hiện tại lại đứng chung một chỗ với một người đàn ông trung niên? 

Hôm nay cô mặc lễ phục màu đỏ càng làm tôn nên làn da trắng nõn trở thêm óng ánh trong suốt, ở dưới ánh đèn, cô quả thực tươi đẹp chói mắt mọi người, nhìn cô nghiêng đầu mỉm cười bởi lời của đối phương, nụ cười dịu dàng này khiến anh suýt nữa ghen tị với gã đàn ông trung niên trọc đầu đó.

Không được, lần sau không cho phép cô mặc lễ phục lộ cánh tay ra ngoài, ngay cổ cũng không thể lộ ra, nên dùng khăn quàng cổ che kín lại. . . . . .

Cả đầu anh đều suy nghĩ những thứ chuyện này nên chủ tịch Cao cùng ông nội nói cái gì anh cũng chưa nghe thấy, một lòng chỉ muốn đi đến bên cô kéo cô về cạnh mình. 

Cho đến khi ông nội ho một tiếng, anh mới hoàn hồn, chống lại ánh mắt trêu trọc của hai ông cụ.

"Tuổi trẻ thật tốt". Chủ tịch Cao cười nói.

"Đúng vậy, nhớ năm đó tôi cũng chẳng có cách nào dời ánh mắt khỏi trên người vợ mình, đến đêm mới cưới kia ngọt ngào suôn sẻ, không tách rời ra được chút nào.” Ông nội lại tiếp tục trêu đùa.

Trịnh Bang Duệ xấu hổ, ". . . . . . Xin lỗi".

"Không cần xin lỗi, đây chính là tình yêu. Bọn ta già rồi, chỉ là trẻ tuổi trôi qua, yên tâm, bọn ta hiểu, cháu có một cô vợ nội trợ hiền lành tốt bụng như vậy, tính tình cũng được, trên sự nghiệp lại còn có thể giúp đỡ cháu nên cháu phải biết quý trọng".

Tình yêu?

Đây chính là yêu sao?

Anh chưa bao giờ đem tình cảm anh đối với cô nghĩ tới hướng này, tình yêu là gì, anh không biết, nhưng nói đi nói lại, từ nhỏ đến lớn, chuyện mà anh coi trọng duy nhất chỉ có ở bài tập, ở năng lực, trên sự nghiệp không ngừng vượt qua con gái bác cả để ông nội chấp nhận anh, phụ nữ đối với anh mà nói chỉ dùng để điều chỉnh nhu cầu sinh hoạt.

Anh chưa từng để ý đến một người như thế. . . . . .

Yêu. . . . . . Thưởng thức cảm giác cái chữ này mang đến cho anh ở đầu lưỡi, vị chua chua ngọt ngọt, nói không ra được mùi vị, chúng hòa trộn một chỗ với nhau, sau đó hình ảnh của cô xuất hiện trong đầu làm anh không tự chủ được cong lên khóe miệng.

Có lẽ anh thật sự yêu cô.

Ai ngờ đạt đến chứ? Vừa mới bắt đầu chỉ coi cô như một cây cầu đưa đến thành công. . . . .

"Tiểu Khiết thật sự là một con dâu hiền, hơn nữa cũng rất có lòng đối với cháu, bây giờ nhớ lại, thật may lúc đầu ông đồng ý đề nghị của ông bà sui gia, kiên trì để hai cháu thành hôn. Ông đã nói rồi, thời nay người trẻ tuổi nói gì mà tự do yêu đương, ông cảm thấy còn không bằng lời mai mối của bọn ông hồi trước, môn đăng hộ đối, hai người mới có thể bền lâu . . . . ."

Trịnh Bang Duệ nghe ra điểm quái dị từ trong một chuỗi lời nói của ông nội 

"Ông nội, người nói cái gì? Ông bà thông gia thỉnh cầu?"

"À, Trịnh Bang Duệ, cháu chưa biết gì? Ông vẫn không để cho cháu biết chính là sợ cháu nghe xong quá kiêu ngạo, không quý trọng tiểu Khiết, nhưng mà bây giờ cháu cũng thương tiểu Khiết như vậy, cho nên biết cũng không sao cả, kỳ thật các ngươi kết hôn là do tiểu Khiết cầu xin bà ngoại nó đến nhờ vả ông. Nghe nói khi còn bé nó gặp mặt cháu một lần, từ đó đã rất thích cháu, một mạch học cùng trường với cháu cũng là có kế hoạch, bởi vì muốn tiếp cận cháu, ông thấy cảm động trước tấm lòng của nó, cảm thấy không thể tìm được người người phụ nữ yêu cháu hơn nó nên ông mới bảo cháu kết hôn với nó, sự thật chứng minh ông già ta làm đúng, cháu xem ông đã giúp cháu kiếm được một cô vợ tốt".

Trịnh Chính Đường nói xong rất đắc ý, lại không chú ý tới sắc mặt trở nên xám xịt của Trịnh Bang Duệ.

Hóa ra toàn bộ mọi chuyện không phải là tình cờ, cô cũng là người vô tội bị trưởng bối bức ép giống như anh. 

Từ đầu tới cuối đều do một tay cô bày kế hoạch ra cuộc hôn nhân này. Anh vẫn chẳng hay biết gì, thậm chí còn cảm thấy áy náy đối với cô, vẫn xem cô như một người con gái hồn nhiên lương thiện. . . . . .

Anh bị thiết kế rồi phải không?

Anh hận nhất có người lừa gạt anh.

Đối với một người đàn ông vừa mới phát hiện ra tình yêu của mình mà nói, sự phát hiện này không thể nghi ngờ là đổ xuống một chậu nước lạnh vào đầu anh.

Anh chỉ cảm giác mình đang nhanh chóng rơi từ thiên đường hạnh phúc xuống vực sâu lạnh lẽo.