Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Chương 32




Tiểu học làng Ba Tiêu. Khói đặc cuồn cuộn.

Ánh lửa bắt đầu lan dọc theo vách tường màu trắng ra ngoài. Làn khói đen không ngừng bay lên, không có bất kì báo hiệu gì. Bầu trời trở nên u ám, mây bay bị nhuộm thành màu đen, theo gió, mùi cháy khét lan tràn xung quanh.

Tiếng kêu cứu, tiếng thét chói tai của người lớn trẻ nhỏ, tiếng nổ mạnh, xen lẫn tiếng bàn tán, tiếng thở dài của các thôn dân, vang vọng tại thôn làng trống trải ánh lửa ngút trời.

Không có bất kì phương tiện phòng cháy nào, thị trấn cách làng Ba Tiêu 100 dặm, không có cảnh sát chữa cháy. Mọi người la lên, đàn ông trong làng cùng khách nữ xách thùng nước, bưng chậu rửa mặt nối thành mấy hàng dài, từ trong sông nhỏ từng từng thùng từng thùng dội vào trong ánh lửa, nhưng mà đã hết hi vọng, lửa lớn giương nanh múa vuốt khoe khoang uy lực của bản thân với mọi người, lửa mạnh hừng hực điên cuồng càn quét, pha lẫn bụi mạt, khói lửa liếm trên nóc nhà. Thế lửa càng ngày càng mạnh.

Mắt Sắt Sắt đỏ ửng, muốn mở mắt ra, nhưng vẫn không mở ra được, bầu trời xanh thẳm bị nhuộm đen tuyền.

Sắt Sắt cuồng loạn kêu: “Chu Xuyên, anh ở đâu, anh ra đây, em không có ở bên trong, anh ra đây đi, em không ở bên trong……Chu Xuyên, anh mau ra đây, Chu Xuyên….”

Sắt Sắt hướng về phía trước, nhưng các thôn dân liều mạng giữ chặt cô: “Cô Giả, cô không thể vào đó, không thể vào mà.”

Phía trước loáng thoáng là bóng lưng Chu Xuyên, anh vẫn xông vào bên trong, anh không nghe thấy tiếng Sắt Sắt gọi, những tiếng gọi này đều bị tiếng ồn xung quanh áp mất.

……………

Có hai người đàn ông lưng khoác chăn bông ướt xông vào, đỡ Chu Xuyên bị thiêu đốt ra. Đột nhiên, một bức tường sập, vết nứt trên vách tường khác cũng càng lúc càng lớn, chỉ chốc lát sau liền sập rầm rập.

Thôn dân chuyển từ bệnh xá đến bệnh viện quân đội Trường Sa, sắc trời đã tối. Sắt Sắt đứng trong hành lang dài của bệnh viện, đờ người ra. Lần đầu tiên biết hóa ra sắp mất đi một người bạn giống như người thân thống khổ cỡ nào, mà mình lúc trước, lại một hai lần khiến người yêu thương mình nếm trải nỗi đau cắt ruột này, trong lòng Sắt Sắt tràn đầy đau khổ, nếu không có trận hỏa hoạn này, có lẽ Sắt Sắt không bao giờ biết được Chu Xuyên giữ quan trọng trong lòng mình như vây, quan trọng đến mức trong giây phút sắp mất đi anh, lòng liền đau như bị dao cắt, vì sao nhiều năm như vậy Sắt Sắt không hiểu ra. Đối với Sắt Sắt, cho tới bây giờ Chu Xuyên đều thản nhiên, thản nhiên đến không cách nào kích thích tình cảm mãnh liệt của Sắt Sắt. ông trời dường như thích nhất là trêu đùa người có tình, lúc Sắt Sắt thấy rõ lòng mình, cũng là lúc sắp mất đi Chu Xuyên.

Chu Xuyên, anh nhất định không thể có chuyện gì, em muốn anh phải sống tốt. Sắt Sắt thầm nói trăm nghìn lần.

Lúc ông Giả dẫn Phì Phì đến Trường Sa, cha mẹ Chu Xuyên đã đến trước rồi. Ông Giả thấy ông Chu, nước mặt dâng trào, nghẹn ngào nói với ông Chu: “Ông Chu à, tôi xin lỗi anh, tôi xin lỗi anh và chị dâu, Chu Xuyên cũng vì cứu Sắt Sắt nhà tôi, ông Chu….”

Bà Chu chỉ ở một bên khóc, ông Chu vẫn trầm mặt không nói gì, vừa nghe ông Giả nói như vậy, oán khí trong lòng liền vơi đi hơn nửa, kéo ông Giả nói: “Ông Giả, cũng không thể trách ông và Sắt Sắt, đứa nhỏ Chu Xuyên này quá để tâm, từ nhỏ cứ như vậy………” giọng ông Chu nghẹn ngào.

Phì Phì và Sắt Sắt mấy tháng không gặp, nhưng không dự đoán được sẽ gặp nhau dưới tình huống này.

Phì Phì đi qua ôm bả vai Sắt Sắt, Sắt Sắt ngẩng mặt nhìn Phì Phì, mắt khóc đến vừa đỏ vừa sưng, giống như hai trái đào hồng: “Phì Phì.” Sắt Sắt nhẹ nhàng gọi Phì Phì, lại nhào vào trong lòng Phì Phì khóc òa lên.

“Sắt Sắt, Chu Xuyên không có việc gì, không có việc gì đâu.” Phì Phì thì thầm an ủi Sắt Sắt, nỗi bi thương trào lên trong lòng, cảm thấy ngực khó chịu, lỡ như Chu Xuyên thật sự xảy ra chuyện không may, kêu Sắt Sắt sau này làm sao quên được chuyện này? Ông bà Chu phải làm gì bây giờ? Họ lớn tuổi như vậy mới chỉ có mình Chu Xuyên.

Lúc này hai vị cảnh sát đi về phía Phì Phì và Sắt Sắt. Phì Phì thấy cảnh sát đi thẳng về phía mình, trong lòng chỉ buồn bực, ngước mắt liền đón nhận ánh mắt của cảnh sát.

Một cảnh sát lớn tuổi rất lịch sự nói: “Xin hỏi vị nào là Giả Sắt?”

Sắt Sắt nghe thấy có người hỏi mình, ngẩng đầu lên, bắt gặp cảnh sát mặc quân phục, khó hiểu nói: “Chính là tôi.”

Cảnh sát lấy giấy chứng nhận đưa ra trước mặt chị em Phì Phì, nói: “Cô Giả, xin chào, chúng tôi là công An huyện X, chúng tôi nhận được tố cáo, vụ cháy trường tiểu học làng Ba Tiêu là có người cố tình phóng hỏa, cô Giả trọ tại trường học, mời cô Giả về hỗ trợ chúng tôi phá án…”

Phì Phì và Sắt Sắt cùng đi theo cảnh sát.

u Dương Thuận, toàn bộ đều là u Dương Thuận làm.

Ban đầu lúc Sắt Sắt đến làng Ba Tiêu, u Dương Thuận liền cảm nhận được sự nhạy cảm của Sắt Sắt, chắc chắn không lâu nữa sẽ phát hiện ra bí mật của anh ta. Có lẽ là có tật giật mình, u Dương Thuận luôn cảm thấy Sắt Sắt biết được cái gì đó, không an tâm, mặc dù Xảo Nhi ở bên cạnh Sắt Sắt, nhưng u Dương Thuận vẫn lo lắng, bởi vậy nhiều lần thừa lúc trời tối đen nhoái người đến cửa sổ phòng Sắt Sắt nghe Sắt Sắt và Xảo Nhi nói chuyện.

Người trong lòng mà Xảo Nhi nói hóa ra chính là u Dương Thuận, u Dương Thuận thoạt nhìn giống như một người bình thường lấy vợ sinh con, thật ra là một kẻ biến thái, ngày đó ở trong rừng Sắt Sắt nhìn thấy Xảo Nhi dùng roi da đánh anh ta, chính là lý do này.

Có lẽ mọi người đều sợ mình khác người, u Dương Thuận chính là vậy, vừa muốn che giấu sự khác biệt của mình, vừa không che giấu được lòng háo sắc của bản thân, anh ta vốn cho rằng bản thân một không cưỡng gian, hai không dâm loạn, chỉ là để cho nữ sinh lớp 5 lớp 6 hơi lớn một chút dùng roi da đánh bản thân, hẳn không phạm pháp, hơn nữa ở dưới uy quyền của anh ta, các nữ sinh cũng không dám nói chuyện này cho người khác biết, về phần Xảo Nhi, chẳng qua chỉ là một người trong số anh ta săn mà thôi.

Không ngờ nơi làng núi xa vắng như vậy lại có một giáo viên đến, nhất định phải điều tra ngọn ngành chuyện của anh ta, lúc u Dương Thuận cảm thấy khoảng cánh giữa Sắt Sắt và bí mật của anh ta càng ngày càng gần, một ý nghĩ độc ác liền nảy ra trong óc. u Dương Thuận muốn thiêu chết Sắt Sắt, nhưng không ngờ Sắt Sắt vừa tiếng rao bán đậu hũ, Sắt Sắt muốn làm đậu hũ gia đình cho Chu Xuyên, liền đuổi theo ra ngoài, chờ Chu Xuyên gánh nước trong giếng cổ ở cửa làng về, liền nhìn thấy lửa đỏ, anh cho rằng Sắt Sắt ở bên trong.

u Dương Thuận bị đưa ra trước pháp luật, tánh mạng Chu Xuyên thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng mà, gương mặt vốn anh tuấn kia hoàn toàn bị hủy. Phì Phì không nhìn thấy gương mặt bị thiêu hủy của Chu Xuyên, bởi vì trên mặt anh ta quấn băng gạc. Phì Phì và ông Giả phải về thành phố N đón năm mới, Sắt Sắt kiên trì muốn ở lại Trường Sa chăm sóc Chu Xuyên, ông Giả nói một tiếng: “Cũng nên như vậy.” liền dẫn Phì Phì trở về thành phố N.

Phì Phì muốn nghỉ việc, lẽ ra phải đề xuất với công ty trước một tháng, nhưng do vì Tổng giám đốc đích thân phê chuẩn nên lập tức có thể đi, vì vậy Phì Phì từ Trường Sa trở về liền đến Dụ Thành làm thủ tục, bàn giao công việc, kết toán tiền lương.

“Phì Phì, không nỡ để em đi.” Trương Lợi Hồng thành tâm nói, nhưng anh ta cũng biết Phì Phì và Tổng giám đốc trở mặt nên mới phải đi, Tổng giám đốc cũng đã đích thân phê chuẩn, anh ta có giữ lại cũng không được.

Thật ra trong lòng Phì Phì cũng rất thương cảm, tựa như mỗi lần tốt nghiệp trường học vậy, trong lòng có loại nỗi buồn ly biệt không xua đi được. Phì Phì làm việc ở Dụ Thành bốn năm, hơn nữa còn là nơi duy nhất Phì Phì từng đi làm, từ Dụ Thành đi ra, khó tránh khỏi thương cảm hơn so với những người nghỉ việc khác. Trương Lợi Hồng thấy Phì Phì không nói câu nào, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, biết trong lòng Phì Phì khổ sở, đưa tay vỗ vỗ vai Phì Phì, hàm ý sâu xa nói: “Phì Phì, đừng như vậy, kỹ thuật của em vững vàng, ứng xử cũng khéo léo, đến đâu cũng sẽ nổi tiếng, lại nói ở Dụ Thành nhiều năm như vậy, đổi hoàn cảnh làm việc càng có lợi cho sự phát triển của em. Nếu cần gì chỗ anh, có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào, con người thì tiến tới, nhưng làm bạn bè thì vẫn giống vậy.”

Phì Phì thu dọn xong, đến phòng tài vụ ở tầng 12 lĩnh lương, lúc đi ngang qua văn phòng Tổng giám đốc, trong lòng không nhịn được rung động, tuy Phì Phì từng hung hăng nói với bản thân phải không bao giờ dây dưa với anh, thật ra trong lòng Phì Phì vẫn hi vọng hôm nay đi còn có thể gặp anh một lần, dù cho chỉ là đứng xa xa nhìn anh. Có lẽ Phì Phì bước ra khỏi cửa lớn Dụ Thành, sau này sẽ rất khó gặp lại anh, thành phố N này, đối với người có duyên phận mà nói, có lẽ là rất nhỏ, nhưng mà đối với người không có duyên phận, cũng có thể rất lớn.

Phì Phì lãnh lương, nộp thẻ công tác, ra khỏi cửa lớn Dụ Thành. Cũng không có gặp lại Thẩm Dục Luận. Có lẽ anh cố ý, cố ý không cho Phì Phì thấy anh, Phì Phì nghĩ vậy, lại khinh thường tự mình đa tình, nếu anh ta có thể dễ dàng vứt bỏ cô, lại sao có thể trăm phương ngàn kế trốn cô, vậy chẳng phải rất coi trọng cô rồi.

Phì Phì không lái xe đến, ra khỏi Dụ Thành, trong lòng trống rỗng, chỉ đi trên đường lớn chẳng có mục đích, sắp sang năm mới, trên đường nhất định đông vui, Phì Phì nghĩ qua vài ngày thì phải về nhà ông nội, năm nay Sắt Sắt không về nhà đón năm mới, lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nhà họ Giả có người không trở về nhà đón năm mới, trong lòng Phì Phì lại có thêm cô đơn.

Bạo Long gọi điện thoại cho Phì Phì, nghe được giọng vui tươi hớn hở của Bạo Long, Phì Phì mới bớt thương cảm.

“Hi, Phì Phì, chị đang ở đâu? Tôi đến tìm chị.” Đầu kia điện thoại, Bạo Long vui vẻ như ngày thường.

“Cậu tìm tôi làm chi?” Phì Phì lười biếng hỏi.

“Phì Phì, sao chị có thể như vậy? lần trước tôi đến sân bay đón chị, chẳng phải chị nói phải cảm ơn tôi sao, việc này chị không thể quỵt nợ nha. Nói đi, chị ở đâu?”

“Tôi ở đường Hoàn Thành, hình như thế.” Thật ra bản thân Phì Phì cũng không biết mình đi đến đâu rồi.

“Đường Hoàn Thành? Đường Hoàn Thành Bắc, hay là đưởng Hoàn Thành Nam?”

“Để tôi xem….” Phì Phì nhìn hồi lâu không lên tiếng, Bạo Long nóng nảy, nói: “Phì Phì, chị đừng đùa tôi nha, chị nói, miêu tả mấy tòa nhà xung quanh xem.”

“Ừm, cao ốc Hằng Phong, tôi biết rồi, là đưởng Hoàn Thành Bắc.”

“Vậy chị đứng tại chỗ đừng nhúc nhích. Tôi lập tức đến ngay.”

Bạo Long rất nhanh liền chạy tới, Phì Phì lên xe Bạo Long, Bạo Long rất nhiều chuyện hỏi: “Phì Phì, nghe nói thầy Chu đã xảy ra chuyện, là cùng với cô Giả, đúng không?”

“Sao cậu biết?”

“Hi. Còn không phải đám nữ sinh trường học bọn tôi đều đòi sống đòi chết, có vài người chạy đến Trường Sa, cũng may vẫn còn là nghỉ đông, ít người biết, nếu không thì nhất định càng náo nhiệt, Phì Phì, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Cũng không có gì, chính là thầy Chu bị thương.” Phì Phì cũng không nghĩ Bạo Long cũng thích tám chuyện.

Bạo Long cũng là người giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy Phì Phì không mấy sẵn lòng nói chuyện này, vội vàng chuyển đề tài nói: “Phì Phì, thật ra hôm nay tìm chị, chủ yếu là muốn chị theo tôi them gia một bữa tiệc rượu, cha tôi muốn tôi xuất hiện ở những nơi thế này, quen biết nhiều người, thật ra tôi không muốn đi, tôi không thích nói chuyện với những người đó, vô cùn giả tạo, nói chuyện vói chị thoải mái hơn, muốn nói gì thì nói đó, ha ha. Nếu có chị đi cùng tôi, tôi không thấy nhàm chán, còn hoàn thành nhiệm vụ, có được không, Phì Phì?

“Được rồi.” Phì Phì không muốn nợ ân tình của Bạo Long, tránh cho cậu ta cứ tới suốt.

“Tốt lắm, chúng ta đi liền.”

Tiệc rượu theo như lời Bạo Long, ngay tại khách sạn Thái Tử. Phì Phì đi theo Bạo Long vào thang máy, rồi đi vào một đại sảnh tường vàng huy hoàng.

Hách Thiên Thiên đang kéo tay Thẩm Dục Luận nói nói cười cười. Phì Phì ngơ ngác nhìn họ, hóa ra Thẩm Dục Luận cuối cùng vẫn lựa chon Hách Thiên Thiên---người có thể giúp cho tiền đồ của anh sáng lạn, nhưng mà lời nói kia của Hách Thiên Thiên lúc trước, đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Thẩm Dục Luận và Hách Thiên Thiên phát hiện Phì Phì, Thẩm Dục Luận nhỏ giọng nói gì đó bên tai Hách Thiên Thiên. Hách Thiên Thiên lập tức đi về phía Phì Phì