Võ Đạo Đan Tôn

Chương 41: Tranh phong tương đối (2)




- Lưu Lỵ giáo quan!

Hai người ánh mắt tâm thần bất định, chuyện mà bọn hắn một mực sợ hãi hiện giờ rốt cục đã rới.

Đám người yên tĩnh, đôi mắt đều tập trung vào trên thân nữ tử kia

- Ngươi chính là Lâm Tiêu? Thối Thể Đan của đệ đệ Lưu Lực ta chính là bị ngươi đoạt sao?

Lưu Lỵ cao cao tại thượng, ánh mắt bao quát Lâm Tiêu, nhìn thấy Lâm Tiêu câu nói đầu tiên đã hưng sư vấn tội, ngữ khí cực kỳ không khách khí.

- Đúng vậy, Thối Thể Đan của Lưu Lực là ở chỗ của ta, bất quá cũng không phải đoạt, mà là thắng quang minh chính đại!

Lâm Tiêu lạnh lùng nói, ngữ khí không chút nào nhân nhượng.

- Làm càn, ngươi thật to gan.

Lưu Lỵ lông mày dựng lên, trong mắt hiện lên một tia nộ khí, âm thanh lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi đã thừa nhận thì ta cũng không nhiều lời nữa, lập tức giao ra Thối Thể Đan hơn nữa nhận sau với đệ đệ của ta, chuyện này bỏ qua, nếu không. . .

Lưu Lỵ cười lạnh một tiếng, địch ý trên người không che dấu chút nào.

- Ha ha ha!

Lâm Tiêu đột nhiên cười ha hả:

- Ta tưởng ngươi muốn nói gì, thì ra chỉ là nơi nói nhảm, Thối Thể Đan Lâm Tiêu ta thắng quang minh chính đại, không thể nào trả cho ngươi được, Lưu Lỵ, ta kính ngươi là giáo quan trợ lý, cho nên không so đo lời ngươi nói, nếu không có chuyện gì thì ta xin cáo từ vậy!

Lâm Tiêu ánh mắt lạnh lùng, gọi hai người Vương Kiện, Triệu Phi ở một bên, muốn quay đầu rời đi.

Sỉ nhục, nhìn thấy Lâm Tiêu rõ ràng lại không để mình vào mắt, Lưu Lỵ lập tức tức giận đến nổi trận lôi đình, thanh âm lạnh lùng như băng vang lên:

- Lâm Tiêu, ngươi không muốn nhận sai, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, hoặc là cung kính đưa Thối Thể Đan ra cho ta, ta có thể đại lượng tha cho ngươi làm càn, hoặc là ta sẽ trấn áp ngươi, tự mình lấy ra Thối Thể Đan từ trên người ngươi.

Lưu Lỵ vừa nói ra những lời này, đệ tử chung quanh đều cảm giác được không khí bỗng nhiên mát lạnh, mọi người đều biến sắc, không tự chủ được thối lui.

Lâm Tiêu sắc mặt lạnh xuống:

- Trấn áp ta? Lưu Lỵ, ngươi chỉ là trợ lý giáo quan, căn bản không có quyền động thủ với học viên?

- Không có quyền? Ha ha, Lâm Tiêu ngươi cướp đoạt tài vật đệ tử, càng dùng thủ đoạn hèn hạ đánh trọng thương đệ tử, mỗi người đều có thể giáo hấn, Hừ, xem ra ngươi là không muốn giao ra Thối Thể Đan rồi, cũng thế, ta sẽ cho ngươi xem thử ta có quyền lợi này không.

Lưu Lỵ cười lạnh một tiếng, bước chân mạnh mẽ tiến về trước, trong miệng hít sâu một hơi, đẩy một chưởng tới Lâm Tiêu.

Hô!

Kình phong gào thét, Lưu Lỵ đẩy ra một chưởng, trong phạm vi ba trượng, tất cả không khí toàn bộ bị nàng cuốn vào trong quyền phong, dùng thế lôi đình vạn quân đè xuống Lâm Tiêu.

Rống!

Trong hư không vang lên một tiếng Hổ Khiếu chói tai, Lâm Tiêu thật không ngờ Lưu Lỵ lại thực có can đảm ở trước mặt mọi người ra tay với mình, tuy khiếp sợ nhưng Lâm Tiêu không lùi phản nghênh, Mãnh Hổ Quyền Pháp thoáng chốc thi triển, cả người như một đầu Mãnh Hổ xuống núi, gầm thét nghênh tiếp bàn tay Lưu Lỵ.

Phanh!

Lâm Tiêu đánh ra một quyền, không khí bạo liệt, nắm đấm ẩn chứa lực lượng cuồng bạo hung hăng nện vào lòng bàn tay Lưu Lỵ, quyền tiêm Lâm Tiêu xoay tròn, như đinh ốc lợi khí bén nhọn đâm vào tầng nham thạch, cho đến khi phá vỡ toàn bộ lực lượng trong lòng bàn tay Lưu Lỵ, quyền chưởng tương giao, tiếng oanh minh kịch liệt giống như kim thiết giao thương, một cổ kình phong trùng kích ra bốn phía.

- Ân? Không tốt!

Nắm đấm chứng thực, Lâm Tiêu lập tức cảm thấy một cổ lực lượng cuồng mãnh từ lòng bàn tay đánh qua, dùng lực lượng Luyện Cốt đỉnh phong của Lâm Tiêu rõ ràng không tiến lên được chút nào. Loại cảm giác này, thật giống như chém xuống mộc đầu một đao, mộc đầu kia đột nhiên biến thành huyền thiết vậy

- PHÁ...!

Lưu Lỵ khóe miệng cười lạnh, đột nhiên khẽ quát một tiếng, Lâm Tiêu cánh tay uốn lượn, thân hình bất ổn, cả người như bị yêu thú hung hăng đụng vào, đạp đạp đạp lui về phía sau ba bước, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, dĩ nhiên đã bị nội thương.

- Lâm Tiêu, nghe nói Lưu Lỵ này đã thông qua được võ giả thực chiến khảo hạch, chúng ta vẫn nên nhận thua đi, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, không đáng đấu với nàng!

Vương Kiện và Triệu Phi lại càng hoảng sợ, vội vàng nhẹ giọng nhắc nhở Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu đứng vững bước chân, cũng không lau đi tia máu nơi khóe miệng, ngược lại tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Lỵ, thần sắc lạnh lùng. Vừa rồi một lần giao thủ đơn giản, Lâm Tiêu đã hiểu rõ, Lưu Lỵ thông qua được võ giả thực chiến khảo hạch thực lực hơn xa mình, khí lực vượt qua 1000 cân, hắn tuy rằng ý chí kiên định, nhưng dưới thực lực tuyệt đối lại không cách nào ngăn được đối phương.

Nếu là Lâm Tiêu lúc trước đối mặt một cường địch như vậy, trong nội tâm tuy rằng bất đắc dĩ nhưng chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng Lâm Tiêu có được yêu thú phân thân, lĩnh ngộ Mãnh Hổ Quyền Pháp chân ý, biết rõ mấu chốt tu hành võ đạo làm sao có thể khiến mình khuất phục.

Võ đạo tu luyện nặng nhất ý chí, nếu lần này lựa chọn thỏa hiệp, sẽ lưu lại trong lòng bóng mờ vĩnh viễn, đã mất đi võ giả tôn nghiêm sau này tu luyện võ đạo chỉ sợ sẽ rất khó có thành tựu. Mình lần này không địch lại, nhiều nhất chỉ chịu khuất nhục một lần thất bại, nam tử hán co được dãn được, chút khuất nhục nhỏ ấy thì có là gì, cùng lắm thì về sau hăng hái tu luyện tìm về mặt mũi là được.

Nghĩ vậy, Lâm Tiêu mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Lỵ, đột nhiên quát:

- Vương Kiện, Triệu Phi, Lâm Tiêu ta đỉnh thiên lập địa, đường đường chính chính, tôn sư trưởng, hiếu cha mẹ, đối mặt với trưởng bối, anh hùng, có thể nhẫn khó nhịn nhục. Nếu nữ anh hùng của Võ Linh Đế Quốc chúng ta muốn Lâm Tiêu ta cúi đầu, Lâm Tiêu ta cho dù không phục, kính trọng cách làm người của nàng cũng sẽ nhường nhịn, nhưng muốn ta nhận thua với người đàn bà chanh chua bất nhân bất nghĩa, không hề có võ đức này, Lâm Tiêu ta thà chết chứ không chịu khuất phục!

- Cái gì?

Lưu Lỵ ngay từ đầu còn ngang tàn, ánh mắt không người, giờ nghe được lời Lâm Tiêu thần sắc không khỏi kịch biến, thân thể mềm mại tức giận tới mức phát run, khuôn mặt trở nên trắng bệch, hai mắt trừng tròn xoe, dùng ngón tay chỉ Lâm Tiêu, bờ môi tức giận đến run rẩy nói:

- Lâm Tiêu ngươi nói cái gì? Người đàn bà chanh chua, ngươi nói ai là người đàn bà chanh chua?

Lưu Lỵ đã lớn như vậy, từ nhỏ đã thể hiện ra thiên phú kinh người, trên việc tu luyện một đường hát vang tiến mạnh, đỉnh đầu vô số vầng sáng, hiện giờ cách Chân Võ giả nhất chuyển chỉ có một bước ngắn, đi tới chỗ nào cũng đều được mọi người hâm mộ, kính nể, xưng hô cũng thiên kì bách quái, nhưng nàng từ khi sinh ra tới giờ, rõ ràng có người dám gọi nàng là người đàn bà chanh chua, hơn nữa còn là trước mặt các học viên.

- Đương nhiên là nói người đàn bà chanh chua ngươi!

Lâm Tiêu hét lớn một tiếng, hai mắt sáng ngời, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đối phương, ánh mắt không chút nào né tránh: