Võ Đạo Đan Tôn

Chương 48: Thanh Lâm trấn




Trong lòng La Hạo âm lãnh cười cười, đột nhiên nghĩ đến một chủ ý tuyệt diệu mượn đao giết người.

- Vương Vân, Bố Lâm, ta cần mấy người các ngươi thay ta làm một chuyện.

La Hạo đột nhiên lên tiếng nói.

- Chuyện gì, Hạo ca ngươi cứ việc nói thẳng a, mấy người chúng ta nhất định sẽ làm theo.

Mấy người Vương Vân vỗ ngực nói.

- Là như thế này, các ngươi thay ta truyền chuyện này ra ngoài, tốt nhất là khiến cho toàn bộ mọi người Tân Vệ Thành đều biết...

Sắc mặt mấy người Vương Vân hơi đổi, cau mày nói:

- Hạo ca, cái này không tốt lắm đâu.

Bọn hắn cũng không phải ngu ngốc, chuyện giữa Lâm Tiêu và Lưu Lỵ hiện giờ chỉ truyền lại trong Huấn Luyện Quán, tuy rằng oanh động, nhưng còn không coi vào đâu, nhưng nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi Lưu gia sẽ mất hết, trực tiếp khiến song phương kết tử thù ngay.

- Không có gì không tốt, Lâm Tiêu kia không phải hung hăng càn quấy sao, chúng ta sẽ thay hắn truyền bá "sự tích anh dũng" của hắn một chút, nói không chừng hắn còn phải cảm tạ chúng ta nữa ấy chứ, hơn nữa, chuyện này cũng là sự thật, người khác cũng không tìm ra được sơ hở nào.

La Hạo lạnh lùng nói.

- Được rồi.

Mấy người Vương Vân liếc nhau, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.

- Lâm Tiêu ah Lâm Tiêu, vốn ta còn đang suy nghĩ biện pháp đối phó ngươi, không nghĩ tới ngươi vậy mà tự tìm đường chết, thật sự là ông trời cũng giúp ta, ha ha.

Nhìn qua bóng lưng mấy người Vương Vân rời đi, La Hạo nhịn không được thoải mái cười ha hả, nhưng còn không đợi hắn cười xong, miệng mở lớn lập tức đã tác động đến miệng vết thương chưa lành trên đầu hắn, khiến hắn lập tức đau đến mức toàn thân run rẩy.

- Ai ôi!!! Má ơi, đau chết mất.

Trong phòng, truyền ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của La Hạo.

Sau một lát, chuyện xảy ra giữa Lâm Tiêu và Lưu Lỵ trong Huấn Luyện Quán đã bị mấy đệ tử uống trà trong trà lâu "vô tình" nói ra, đệ tử Luyện Cốt Kỳ lại dám khiêu chiến với Chuẩn Võ giả, tin tức này truyền ra, khiến tất cả dân chúng nghe được đều giật mình không thôi, mà sự tích không may của tỷ đệ Lưu Lỵ càng thành đề tài bị mọi người đàm tiếu.

Khi tin tức của Lâm Tiêu và Lưu Lỵ bị điên cuồng truyền đi thì Lâm Tiêu lại hồn nhiên chưa phát giác, bước nhanh đi vào Tàng Thư Các trong Huấn Luyện Quán.

Huấn Luyện Quán với tư cách là nơi đào tạo đệ tử nhân loại, chẳng những có được rất nhiều thiết bị huấn luyện, càng trân tàng đại lượng sách vở. Hủy Diệt Chi Nhật 2000 năm trước trực tiếp khiến văn minh nhân loại bị xói mòn đi rất nhiều, rất nhiều danh thắng cổ tích̉, nghệ thuật trân bảo đều bị lưu ỏ khu hoang dã, thậm chí có một ít thành trì nổi tiếng vào vài ngàn năm trước hôm nay cũng đã biệt tích, chỉ có trong sách vở cổ xưa mới có thể điều tra được lịch sử huy hoàng trước kia.

Dựa vào thẻ học viên tiến vào Tàng Thư Các, Lâm Tiêu đi thẳng tới trước tủ sạch có quan hệ đến lịch sử, địa lý, cẩn thận lật xem.

Xét thấy thực lực nhất tinh yêu thú của Toản Địa Giáp, mục tiêu Lâm Tiêu sưu tầm đặt ở một ít thị trấn nhỏ cổ xưa trong phạm vi trên trăm dặm phụ cận Tân Vệ Thành.

Thành trì cỡ lớn quá mức nguy hiểm, trong thôn xóm cỡ nhỏ cũng không cách nào tìm được công pháp cường đại, chỉ có những thành trấn kia, vừa có thể thỏa mãn yêu cầu của Lâm Tiêu lại không đến mức quá mức nguy hiểm.

Trải qua hơn nửa canh giờ sàng chọn, rất nhanh, mấy cái thị trấn nhỏ xuất hiện trong mục tiêu của Lâm Tiêu.

Thanh Dương trấn, thành trấn mạnh nhất trong cấp dưới Tân Vệ Thành, đã từng xuất hiện đại lượng cường giả, cho tới bây giờ, vẫn là một trong các nơi rất nhiều võ giả Tân Vệ Thành thường xuyên mạo hiểm.

- Thanh Dương trấn võ giả và yêu thú rất nhiều, cũng không thích hợp ta.

Lâm Tiêu lắc đầu lật qua.

Bàn Thạch trấn, một thành trấn xa xôi cấp dưới Tân Vệ Thành, ở vào bên phía nam Liên Vân sơn mạch, nhân khẩu đông đúc

- Muốn đi Bàn Thạch trấn, phải xuyên qua bộ phận Liên Vân sơn mạch, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.

- Cái này cũng không thích hợp...

- Cái này quá xa rồi!

Lâm Tiêu loại bỏ từng cái

- Ân?

Đột nhiên, Lâm Tiêu thấy được một thị trấn nhỏ có chút phù hợp điều kiện.

Thanh Lâm trấn, ở vào phía tây Tân Vệ Thành, dưới chân núi sâu trong Liên Vân sơn mạch 80 dặm, địa vực không lớn, vào thời kỳ Thương Khung lịch thuộc về một trong tam đại mạo hiểm tiểu trấn cấp dưới Tân Vệ Thành.

Lâm Tiêu bắt đầu đọc qua sách vở, điều tra tin tức về Thanh Lâm trấn, chủ yếu là phân bố yêu thú và một số ghi chú của võ giả mạo hiểm.

Sau nửa canh giờ...

- Chính là nó.

Lâm Tiêu khép quyển sách trên tay lại, trong nội tâm làm ra quyết định.

Cái gọi là mạo hiểm tiểu trấn, phần lớn là chỉ các tiểu trấn gần với địa vực yêu thú tồn tại vào cuối thời Thương Khung lịch, bởi vì vị trí địa lý nên lúc ấy đại lượng mạo hiểm giả lên núi săn giết yêu thú đều tiến vào các tiểu trấn này, bởi vậy lại được xưng là mạo hiểm tiểu trấn.

Tiểu trấn như vậy bình thường địa vực không lớn, hơn nữa cũng không giàu có, hơn nữa Liên Vân sơn mạch chỗ Thanh Lâm trấn, sâu trong sơn mạch yêu thú hoành hành, tuyệt đại bộ phận võ giả cũng sẽ không lựa chọn Thanh Lâm trấn này, bởi vậy tính an toàn cũng tương đối cao, quan trọng nhất là, huyệt động của Toản Địa Giáp phân thân hiện giờ ở ngay phía đông Thanh Lâm trấn hơn mười dặm, quả thực vừa vặn phù hợp với yêu cầu của Lâm Tiêu.

Nghĩ vậy, Lâm Tiêu đi ra Tàng Thư Các, một đường đi về nhà.

- Chuyện gì xảy ra?

Lâm Tiêu vừa về đến nhà đã trông thấy đại môn nhà mình mở rộng, nghi hoặc tiến vào, liền chứng kiến muội muội Lâm Nhu tràn đầy lo lắng, lo lắng lao đến.

- Nhị ca, nghe nói ngươi động thủ với trợ lý giáo quan Lưu Lỵ của Huấn Luyện Quán các ngươi? Có sao không? Có bị thương ở đâu không?

Lâm Nhu mặt mũi tràn đầy lo lắng, ánh mắt lo lắng cao thấp dò xét Lâm Tiêu, thật giống như sợ trên người Lâm Tiêu thiếu đi một khối vậy, nước mặt lưng tròng, loại chân tình phát ra từ nội tâm này khiến lòng người không khỏi ấm áp.

- Ta không sao, ngươi xem nhị ca không phải vẫn rất tốt sao?

Lâm Tiêu xoa mái tóc Lâm Nhu, khóe miệng mang theo cười, ngữ khí ôn hòa nói.

Đột nhiên, Lâm Tiêu giống như nghĩ đến gì đó, nghi ngờ nói:

- Đúng rồi, ngươi lúc này không phải đan làm việc ở Đan Các sao? Sao lại đột nhiên trở về thế? Còn có chuyện giữa ta và Lưu Lỵ, là ai nói cho ngươi?

Lâm Tiêu dò hỏi.

- Ta vừa rồi đang công tác ở Đan Các, nghe được mấy nhân viên công tác từ bên ngoài trở về thảo luận, mới biết được tin tức, cho nên mới vội vàng xin phép về nhà đây

Cánh tay trắng nõn của Lâm Nhu che ngực, thở phì phò, hai mắt ửng đỏ:

- Nhị ca ngươi không có việc gì là tốt rồi, lúc đầu nghe được tin tức thật khiến ta sợ muốn chết, lúc trước thấy ngươi không ở nhà, lòng ta một mực không yên, nếu ngươi còn chưa trở lại thì ta đã đi Huấn Luyện Quán tìm ngươi rồi đấy.

Cảm thụ được tình cảm quan tâm nồng đậm của muội muội, trong lòng Lâm Tiêu cũng một hồi ôn hòa.=