Võ Đạo Tông Sư

Chương 4: Sức người có hạn




Trên diễn đàn Long Hổ tập trung rất nhiều người hâm mộ, số lượng người có thể nói là nhiều vô kể. Vừa đăng bài, nếu như không có người bình luận thì vài phút sau bài đăng đó sẽ bị trôi xuống trang thứ hai. Bài của Lâu Thành vì có tiêu đề bắt mắt nên không lâu sau đã có người chú ý đến nó.

Một tài khoản có tên là “Bầu trời trên không” và có ảnh đại diện là một thiếu nữ mặc trang phục phong cách rock & roll trả lời: “Bạn phía trên, nhận tôi làm sư phụ đi rồi tôi sẽ nói cho bạn biết!”

Người này chính là cô gái nổi tiếng nhất diễn đàn, Lâu Thành suýt nữa là nghe theo mà gọi cô ta bằng sư phụ, nhưng trong đầu lại đột nhiên hiện ra hình ảnh của Nghiêm Triết Kha, đáy lòng cậu lập tức tràn ra một loại cảm giác như bản thân đang mắc phải một tội lỗi nào đó. Đang lúc thầm mến người ta, sao cậu có thể đùa giỡn mập mờ với một cô gái khác được.

Vào lúc này, bình luận thứ hai xuất hiện, nick “Thủy quản công ăn nấm” nói:

“Đầu tiên bạn hãy mua một bộ quần áo chuyên mặc khi luyện công, sau đó canh ngay lúc buổi luyện tập đã bắt đầu được vài phút rồi bước vào võ quán, gương mặt phải thật lạnh lùng vào, bước chân phải thật vững chãi, trông thấy huấn luyện viên liền nói: “Thật xin lỗi, vì trận đấu lần trước mà em bị thương đến gân cốt nên bây giờ chỉ có thể vào tập luyện để phục hồi lại”.

Nếu huấn luyện viên đồng ý, bạn hãy múa một bài thái cực quyền ở bên cạnh, ép chân rồi đi chậm các kiểu. Nếu huấn luyện viên không đồng ý thì bạn hãy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đó, phải có khí thế vào, giống như bản thân đang ở địa vị cao mà nhìn xuống, như vậy thì căn bản sẽ không có vấn đề gì. Cơ mà, quên hỏi bạn một chuyện, bạn có thể đánh thắng huấn luyện viên không?”

Được phần bình luận thông minh như vậy cổ vũ, Lâu Thành bật cười. Cậu lập tức trả lời lại: “Lỡ như đánh không lại huấn luyện viên thì làm sao đây?”

Sau khi đăng câu trả lời này xong, vừa tải lại trang thì Lâu Thành đã nhìn thấy vài bình luận mới.

Tài khoản “Tôi luôn luôn đẹp trai và thuần khiết” bình luận: “Huấn luyện viên là nữ hả? Vậy thì cưa cô ta đi! “Đẩy ngã” cô ta đi!”

“Một quyền vô địch” nói: “Trường võ đạo của bọn tôi chưa từng xảy ra vấn đề này, đánh không lại huấn luyện viên thì đàng hoàng lại đi.”

“Đường đến lôi đài” nói: “Hối lộ ít tiền cho huấn luyện viên đi! Dù sao bạn cũng chẳng có nền móng gì, chỉ muốn tập luyện cho cơ thể khỏe mạnh hơn thôi. Không giống như tôi năm đó vì muốn bước chân vào giới võ đạo chân chính mà nỗ lực.”

“Nhanh mồm nhanh miệng” nói: “Trước tiên phải rèn luyện thân thể, nâng cao thể lực, nếu không, lúc tham gia huấn luyện, mới đứng tấn có mấy phút đã không chịu nổi, thậm chí ngay cả con gái cũng không bằng. Vậy chẳng phải sẽ càng mất mặt hơn sao?”

Bốn cái tên này đều là những người hay gặp trên diễn đàn. Mặc dù Lâu Thành lăn lộn trên diễn đàn này chưa lâu lắm, nhưng nhờ sự giúp đỡ thầm kín từ mấy tháng trước, cậu cũng khá hiểu bọn họ:

“Tôi luôn luôn đẹp trai và thuần khiết” là một tên thô bỉ, cái gì cũng có thể suy nghĩ sâu xa được. “Một quyền vô địch” là học sinh của một trường võ đạo, lớn hơn cậu một tuổi, hiện tại đã đạt được cấp một nghiệp dư, anh ta luôn luôn nỗ lực hết mình vì tin rằng một ngày có thể tiến vào giới võ đạo, phân tích võ công khá chuẩn xác, tích cách cũng rất tốt nên được nhiều người trên điễn đàn yêu mến.

“Đường đến lôi đài” là một tên khá độc miệng, luôn luôn khoác lác rằng anh ta có tiền, anh ta đã được võ giả nổi tiếng chỉ dạy, anh ta có giấy chứng nhận đã đạt cấp chín, rồi còn nói khoác thêm rằng bản thân vì gia tộc mà phải vứt bỏ con đường võ đạo.

Tên này có rất nhiều loại bạn bè ở diễn đàn. Còn cái tên “Nhanh mồm nhanh miệng” này, người giống như tên, cậu có cảm giác tên này có chỉ số tình cảm khá thấp, nói chuyện câu nào câu nấy đều như muốn gây thù chuốc oán với người ta vậy.

Hiểu thì hiểu, nhưng với tư cách là một người mới, Lâu Thành vẫn trả lời lại từng bình luận của bọn họ. Cậu trả lời với “Tôi luôn luôn đẹp trai và thuần khiết” rằng: “Khiến bạn phải thất vọng rồi, huấn luyện viên của tôi là một ông chú và một ông bác”, với “Một quyền vô địch” rằng: “Không cần trả lời nghiêm túc như vậy đâu…”, với “Đường đến lôi đài” là: “Sinh viên nghèo, có tiền cũng là cho bản thân mình xài”, còn với “Nhanh mồm nhanh miệng” thì là: “Cũng vậy cả thôi, mấy năm học cấp ba đều không có luyện tập, sau khi thi đại học xong thì ăn chơi hết mình trong hai tháng, cho nên thể lực rất kém”.

Cậu vừa trả lời xong thì lại có thêm mấy bình luận mới.

“Long Vương cái thế” nói: “Là câu lạc bộ của trường đại học nào thế? Sơn Bắc, Đế Đô hay Hoa Hải? Nếu là mấy cái này thì bạn hãy tranh thủ đi tìm Bành Nhạc Vân, Nhậm Lị xin chữ ký của bọn họ đi! Có cái gì để lưỡng lự chứ? Bọn họ đều là những thiên tài thực sư, có hy vọng đạt được cấp ba đó. Trong trận chung kết của hội võ đạo đại học năm ngoái, bọn họ đã đánh cho các đàn anh đàn chị có huyết mạch (3) đặc biệt phải chịu thua một cách thảm hại đó. Không biết tại sao bọn họ lại đi học đại học nữa, bỏ qua cơ hội này thì biết chờ đến bao giờ chứ!”

“Có bán hoành thánh nha” còn gửi một icon đáng yêu rồi nói: “Tiểu Hổ cố lên! Rèn luyện thân thể cho tốt vào!”

“Long Vương cái thế” là một tên mê võ đến cuồng si, cực kỳ sùng bái Trần Kỳ Đào, Lâu Thành đành phải trả lời anh ta rằng: “Chỉ là một trường nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới.”

Năm ngoái, cậu tập trung cao độ để ôn tập, dù có rảnh thì cũng dành để xem “thi đấu chức nghiệp võ đạo” cùng ngũ đại hàm tước chiến (1), thật sự chưa từng chú ý đến “hội võ đạo đại học toàn quốc”, mấy cái tên như Bành Nhạc Vân, Nhậm Lỵ này, cậu hoàn toàn không biết đến.

“Có bán hoành thánh nha” là một cô bé dễ gần có tính cách hoạt bát, năm nay mới học cấp hai. Cô bé rất được đàn anh, đàn chị các cô và các chú trên diễn đàn yêu thương. Lâu Thành cười tủm tỉm đáp: “Sao không chúc anh xưng bá (5) trong giới Võ đạo Đại học hả?”

Lúc này, phần cậu trả lời đã có người trả lời lại.

“Thủy quản công ăn nấm” nói: “Đánh không lại huấn luyện viên, vậy với tư cách là con hổ của Schrödinger, bạn chỉ có thể dùng cách “hổ lạc đồng bằng” thôi.”

“Hổ lạc đồng bằng” trong lời của anh ta chính là cầu xin người ta tha thứ.

“Tôi luôn luôn đẹp trai và thuần khiết” thì nói: “Là nam à? Vậy thì bạn chỉ có thể hiến dâng “hoa cúc” (6) của bạn cho người ta thôi!”

Lâu Thành vừa xem các bài đăng khác trên diễn đàn để nghe ngóng thị phi và các lời đồn thổi của các loại võ công trong giới Võ đạo, vừa ngốc nghếch cười và chú ý đến bài đăng của mình để kịp thời trả lời bình luận.

Đương nhiên các câu trả lời chắc chắn sẽ hơi nghiêng về một số người. Cậu vô thức trả lời qua lại nhiều với một tài khoản có quan hệ khá tốt với cậu là “Đại hiệp cưỡi heo”, cũng chính là một tiểu đoàn nhỏ mà truyền thuyết luôn nói, ví dụ như “Thủy quản công ăn nấm”: “Bầu trời trên không”: “Long Vương cái thế” cùng “Có bán hoành thánh nha”.

Bởi vì trước khi học trung học phổ thông, hoàn cảnh gia đình cậu không được tốt lắm, lúc học trung học phổ thông, hoàn cảnh có khá khẩm hơn nhưng lại phải vùi đầu vào ôn luyện, ít khi có thể lên mạng. Phải đến khi thi Đại học xong mới xem như thật sự bước chân vào thế giới ảo. Cậu cảm thấy trò chuyện QQ trên cái diễn đàn mà mọi thứ trong đó đều thật giả lẫn lộn này rất thú vị, nhất là khi đối phương có cùng sở thích với mình.

Tâm trạng vui vẻ, sắc trời cũng dần tối, cậu thấy được câu trả lời của “Có bán hoành thánh nha”: “Đừng thấy em nhỏ tuổi mà gạt em nhé! Anh Tiểu Hổ ngay cả cấp chín nghiệp dư còn chưa đạt được, làm sao có thể xưng bá trong giới võ đạo đại học được chứ? Tiểu Hổ, anh vẫn nên làm tốt cái nghề cổ động viên mà anh đang rất có triển vọng này đi.”

Lúc Lâu Thành mỉm cười tính trả lời lại cô bé thì sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ. Cậu quay đầu lại thì nhìn thấy Thái Tông Minh đang đứng ở cạnh cánh cửa đang khép hờ, cười gượng nói: “Cam à, cậu đi ăn cơm một mình nhé. Mấy người đồng hương của tôi hẹn mời cơm tôi rồi.”

Ngón tay trỏ và ngón cái của Lâu Thành mở rộng rồi hướng xuống đất, động tác tỏ rõ sự khinh bỉ của cậu với Thái Tông Minh.

Lúc này, hoàng hôn đã buông xuống, mấy tiết học ngắn của buổi chiều sắp kết thúc, cậu lo lắng khi đến nhà ăn lại phải xếp hàng. Không thèm tiếp tục khinh bỉ Thái Tông Minh nữa, cậu nhanh chóng tắt máy tính, ra khỏi ký túc xá và chạy thẳng đến nhà ăn gần nhất.

Nhà ăn vẫn chưa đông lắm, Lâu Thành đi tới cửa sổ bán cơm, chỉ vào thau sắt bên trái nói:

“Một phần thịt bò hầm khoai tây, cho nhiều nước hầm một chút.”

Vì đại học có trợ cấp của quốc gia nên nhà ăn bán đồ khá rẻ. Một ngày Lâu Thành ăn ba bữa cơm sáng, trưa, tối không tốn đến hai mươi đồng. Nếu là người tiết kiệm, ăn ít thịt đi thì tiền ăn còn chưa đến mười đồng. Đương nhiên, trên đời này không có gì là vẹn toàn cả, đồ ăn rẻ cũng có cái “giá” của nó. Một là mùi vị, tiêu chuẩn cùng phân lượng dao động chênh lệch khá lớn. Hai là thỉnh thoảng phải biết chấp nhận những những món ăn kỳ quái do đầu bếp sáng chế ra, mà thứ ấy có một cái tên thân mật gọi là “nhóm món ăn chính thứ chín - đồ ăn nhà bếp”.

Thịt bò hầm khoai tây của Tùng Thành không giống với những nơi khác, người ta cho rất nhiều nước vào hầm, gần như nhấn chìm cả khoai tây và thịt bò ở bên trong, khoai tây được hầm đến nhũn ra và hòa tan vào trong nước làm tăng thêm hương vị cho thịt bò cùng nước hầm. Nước hầm thơm ngon đặc biệt đến nỗi dù chỉ ăn kèm với bát cơm trắng cũng có thể làm người ta cảm thấy muốn ăn thêm bát nữa. Lâu Thành thích nhất là ăn phần thịt có mỡ trong món bò hầm khoai tây này. Mỡ được hầm cho tan ra và hòa vào nước hầm, khi ăn vào miệng sẽ có cảm giác tươi ngon vô cùng. Nhưng nếu dùng cách làm này mà hầm phần thịt chỉ toàn thịt nạc, hương vị của nó chắc chắn sẽ không thể nào sánh bằng.

Sau khi ăn cơm xong, Lâu Thành cảm thấy no nê và thỏa mãn vô cùng, đang định quay về ký túc xá để tiếp tục nghịch máy tính, đăng nhập QQ cùng nói chuyện phiếm với Nghiêm Triết Kha thì chợt nhớ tới lời bình luận của “Nhanh mồm nhanh miệng” đã đăng trong bài đăng của cậu.

“Dạo gần đây thể lực tương đối kém, cũng nên luyện tập rồi, không thể để mất mặt trước mặt Nghiêm Triết Kha trong câu lạc bộ võ đạo được…” Lâu Thành thầm nghĩ. Sau đó cậu tản bộ bên cạnh hồ Vi Thủy, chờ thức ăn tiêu hóa xong thì chạy thêm một, hai vòng gì đó.

Lâm trận mới mài gươm, dù nó không sắc bén nhưng ít nhất cũng sáng bóng hơn một chút.

Đại học Tùng Thành vốn nằm ở trong nội thành thành phố, nhưng vì số lượng sinh viên tăng lên nhanh chóng nên hai năm trước đã xây thêm một khu giảng đường mới. Nghe đâu bên trên muốn xây thành một khuôn viên trường học có đầy đủ núi, nước và rừng nên cái hồ Vi Thủy này mới ra đời. Tuy hồ nước không lớn nhưng sóng nước mênh mông gợn lên theo từng cơn gió, xung quanh lại đầy cỏ xanh và chim hót, khung cảnh rất thơ mộng và nên thơ.

Lâu Thành đi được nửa vòng hồ thì dần tiến vào khu đất trống đang định xây thêm một khu giảng đường mới. Lúc này, sắc trời đã chuyển sang một màu đen ma mị, gió đêm thổi mát lạnh, bốn phía không có một bóng người, chỉ có mùi hương nồng đậm đặc trưng của cây cỏ khiến người ta có cảm giác không rét mà run và vô thức liên tưởng đến các lời đồn kỳ bí và những câu chuyện ma quái.

Nắm chặt lấy áo khoác mỏng trên người, Lâu Thành quyết định bỏ chạy, trong lòng cậu thầm nghĩ phải ra khỏi nơi này thật nhanh, bản thân cậu không sợ ma quỷ, chỉ sợ giữa đường nhảy ra một tên chặn đường cướp của.

Chạy men theo bờ hồ một hồi, cậu bắt đầu thở hồng hộc. Cậu cảm nhận được thân thể cậu yếu như thế nào, thể lực kém ra sao. Bước chân cũng chậm lại, miệng há ra hít thở liên tục.

Đúng lúc này, cậu nghe thấy một tiếng quẫy bọt nước, cậu tập trung tinh thần nhìn lại thì thấy một con cá trắm đen không biết xuất hiện từ bao giờ đang giãy giụa bên bờ hồ. Con cá dài chừng hai mươi centimet, vảy khô và có vết cháy sém, giống như bị ai đó dùng lửa đốt qua.

“Bộp!”

Con cá trắm giãy một hồi rồi nảy lên cao, khi rơi xuống đất lần nữa thì đã lật sang mặt khác. Mặt bên này, vảy cá bị đông lạnh trong một lớp băng mỏng, giống như mới được lấy ra từ tủ lạnh.

“Cái này…” Lâu Thành hít một hơi lạnh, cảm thấy tình huống này quá khó tin. Ở đâu có cái vụ kho một mặt cá và đông lạnh mặt còn lại để ăn chứ, không, phải là nướng một mặt, đóng băng mặt còn lại mới đúng.

Lúc cậu chuẩn bị bỏ chạy thì con cá trắm đen không giãy nữa. Những nơi bị cháy đen và đóng băng theo đường vân mà nứt ra, lộ ra bụng cá.

Nơi đó giống như đang ẩn chứa một vầng trăng bạc, trong sáng mà lạnh lẽo. Nó từ từ tỏa sáng và thứ ánh sáng mộng ảo và đầy mê ly đó bắt đầu chiếu rọi bốn phía.

Lâu Thành dừng bước và nhìn qua. Trong bong bóng cá hình như đang chứa một quả cầu được bao quanh bởi các hạt băng nhỏ xíu. Nhìn kỹ một chút, quả cầu như ẩn chứa hình bóng của các ngôi sao trong vũ trụ bao la, và chúng đang chuyển động không ngừng. Mỗi hạt băng như một tiểu hành tinh xoay quanh một hạt có hình ngọn lửa màu tím nhạt. Băng cùng lửa như đạt được đến sự thống nhất hài hòa.

Lâu Thành ngây người trong chốc lát rồi nhíu mày, tự nhủ:

“Sao tự nhiên có cảm giác như mình đang nhìn thấy kim đan trong tiểu thuyết tiên hiệp nhỉ?”

Quả cầu đầy huyền ảo vẫn nằm đó, trong lòng Lâu Thành chợt nảy lên một chút chờ mong cùng tham lam. Nhưng cậu nghĩ lại một chút rồi cảm thấy bản thân vẫn nên lấy điện thoại ra, mở mạng lên, vào giao diện tìm kiếm và tìm xem những thứ có liên quan đến nội đan và kim đan.

Đồ của người lạ không nên chạm vào!

Những đồ vật không rõ của ai và từ đâu ra càng không nên chạm vào!

Không tìm thì thôi, chứ khi đã tìm thì cậu lại cảm thấy giật mình, Lâu Thành tìm thấy một trang võ đạo uy tín có viết một đoạn ngắn rằng:

“Thời cổ đại, trong giới võ giả đã từng phân chia thành các nhánh nhỏ. Một bộ phận võ giả muốn đột phá qua giới hạn của sự sống để đạt được sự bất tử mà truyền thuyết đã nhắc đến. Vì vậy bọn họ đã ở ẩn trong rừng núi, thay đổi và cải biến lại võ đạo và tự gọi đó là tu tiên, tu chân. Trải qua hai ngàn năm, thông qua các mối quan hệ với các gia tộc đó cùng với các manh mối được tìm thấy trong các di tích động phủ, chúng tôi đã phát hiện ra rằng: cho dù bọn họ có tu được đến mức có thể luyện thành nội đan, nhưng vẫn không thể thoát khỏi được quy luật sinh tử để đạt đến sự trường sinh. Dù sao thì sức người cũng có hạn…”

“Sức người có hạn…” Lâu Thành thì thầm tự nhủ, trong lòng cậu không khỏi có chút xúc động.

Có thể nhận ra được đây chính là nội đan của một vị tu chân giả (2) để lại, tình cờ lại bị con cá trắm đen này nuốt phải khi bơi lạc vào một di tích động phủ nào đó, nhưng nó lại không có cách nào tiếp nhận được nguồn sức mạnh to lớn này.

Cái này có tính là kỳ ngộ của cậu không nhỉ?

Có nguy hiểm nào ẩn giấu bên trong không? Bản thân cậu có khi nào cũng sẽ giống như số phận của con cá trắm đen kia không?

Sống trên đời, chúng ta sẽ gặp được một, hai cơ hội lớn có thể làm xoay chuyển số mệnh của bản thân mình. Nếu để vụt mất cơ hội đó thì ta sẽ không còn gặp lại cơ hội đó lần thứ hai. Cái này sẽ là may mắn hay tai họa của cậu đây?

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lâu Thành hít sâu một hơi, cởi áo khoác ra rồi lấy nó bao tay phải lại, bước nhanh lại chỗ con cá trắm đen kia và cẩn thận cầm viên nội đan lên.

Kỳ ngộ không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, nhưng cũng không nên vì tham lam trong phút chốc mà lơ là được, phải luôn cẩn thận, đề phòng chuyện không may có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

(1) Ngũ đại hàm tước chiến: năm hàm tước có sức chiến đấu mạnh nhất.

(2) Tu chân giả: người tu chân.