Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người

Chương 14: Học ngoại khóa




Lục Mặc Hiên khép hờ đôi mắt, chân dài của anh dịch chuyển xuống dưới một chút, cánh tay rời khỏi người cô, không biết là cố ý hay vô tình, bộ phận cao ngất của An Nhược bị người nào đó đè khuỷu tay lên một hồi.

An Nhược bị chiếm tiện nghi, sao có thể để Lục Mặc Hiên lui thân dễ dàng như vậy được.

An Nhược xoay người một cái đè khuỷu tay phải lên cổ Lục Mặc Hiên. Dùng lực đánh anh một cái.

Bởi vì đánh lên cổ anh nên chiếc cằm thon dài hoàn mỹ bị nâng lên cao, đôi mắt to lại bắt đầu híp lại.

Hành động mờ ám này của An Nhược, Lục Mặc Hiên đã sớm phát hiện ra, nhưng anh vẫn không động thủ, anh muốn nhìn xem con thỏ nhỏ An Nhược khi biến thành mèo hoang thì sẽ ra tay với anh như thế nào.

An Nhược nhìn vẻ mặt bình thường của Lục Mặc Hiên trong khi cổ anh đang bị cô kìm chặt, một cỗ hỏa khí không biết từ đâu bốc lên ngùn ngụt.

Cô bị Lục Mặc Hiên làm cho tức đến mức dậm chân, Lục Mặc Hiên chế giễu, bày ra tư thế thần sĩ , rõ ràng anh đã làm ra chuyện vô sỉ như vậy mà vẻ mặt vẫn rất quân tử!

An Nhược rất muốn giơ tay lên thưởng cho Lục Mặc Hiên mấy cái bạt tai, mặc dù Lục Mặc Hiên đã cứu cô, đã giúp cô rất nhiều việc.

Nhưng mà, chuyện này cũng không đại biểu rằng cô sẽ lấy thân mình ra báo đáp anh nha.

24 năm thủ thân như ngọc, An Nhược muốn cẩn thận tìm một người đàn ông, và phải chắc chắn rằng người đàn ông đó là người mà cô có thể phó thác cả đời mình, lúc đó An Nhược mới có thể an tâm trao thân cho người ấy.

Suy nghĩ này của An nhược bị các bạn cùng phòng hồi đại học cười nhạo, nói cô không theo kịp thời đại, năm nào rồi mà vẫn còn giữ cái quan niệm cổ hủ như vậy.

Nhưng An Nhược chính là người như vậy, có một số nguyên tắc cô nhất định sẽ duy trì tới cùng.

Cho nên, bây giờ Lục Mặc Hiên đang chạm tới điểm mấu chốt nhất, mặc kệ anh đã giúp cô nhiều thế nào, nhưng trong mắt An Nhược bây giờ anh chỉ là một tên bại hoại, vô sỉ, sắc lang!

"Khụ khụ, thượng tá Hiên, sáu giờ , theo lệnh của cậu mình đã mang quần áo đến rồi đây." Diệp Hạo cầm theo bộ quần áo công sở Chanel được đóng gói tinh xảo tới phòng ngủ dành cho người nhà bệnh nhân, thân thể cứng ngắc đứng ở cửa phòng, ánh mắt không ngừng liếc nhìn đôi nam nữ đang dây dưa trên giường.

Lục Mặc Hiên cũng thật quá lợi hại quá đi, ở trong bệnh viện cũng dám làm xằng làm bậy. Mà hôm qua còn nói hay lắm, sáu giờ gì chứ, lọai chuyện này ít nhất cũng phải làm xong trước sáu giờ rồi chứ. Sáng sớm tinh mơ muốn để cho anh chảy máu mũ chết sao?

Diệp Hạo chậc chậc hai lần, nhìn không ra a, cô gái có bộ dáng nhu nhược như thỏ nhỏ kia không ngờ lại hung hãn như vậy, lại dám chơi tư thế nữ trên nam dưới.

Lục Mặc Hiên ơi Lục Mặc Hiên, cậu cũng có lúc bị đàn bà cưỡi sao.

Diệp Hạo càng xem càng lớn mật, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cặp mông tròn lẳn của cô gái kia. Cặp mông căng tròn được bao bọc bởi chiếc váy ngắn ôm sát, vô cùng đẹp, vô cùng yêu kiều.

Lục Mặc Hiên giữ chặt đầu An Nhược tựa cằm lên đó, dùng lực xoay người một cái.

Một trận long trời lở đất trôi qua, An Nhược thẳng tắp bị Lục Mặc Hiên áp dưới thân. Thân thể to lớn rắn chắc của Lục Mặc Hiên vừa đúng che khuất ánh mắt của Diệp Hạo.

"Diệp Hạo, cậu ngứa da đúng không? Để quần áo ở dưới đât, đóng cửa lại, nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường." Lục Mặc Hiên không quay đầu lại, ánh mắt yên lặng nhìn An Nhược như đang nhìn một con sư tử Châu Mỹ nguy hiểm vậy.

Sống lưng Diệp Hạo lập tức thẳng đứng, rất lưu loát đặt quần áo trên mặt đất, xoay người đóng cửa phòng lại.

Nếu cửa phòng không mở, Diệp Hạo cũng sẽ không được nhìn một cảnh nóng bỏng ~ bạo lực ~ say lòng~ ướt át đến vậy. Xem ra, Lục Mặc Hiên vẫn còn phải an ủi cô gái kia một hồi xong mới ra.

Diệp Hạo thấp giọng cảm thán vài câu, sau đó ngồi ở trên ghế sofa, hai mắt nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường bệnh.

Hôm qua mọi thủ tục nhập viện đều do một mình giải quyết, Diệp Hạo biết cô gái nằm trên giường tên là Phan Mộng Lệ.

Ngày hôm qua sự tình khẩn cấp, trước khi làm phẫu thuật nhất định phải có người ký tên. Cho nên, Diệp Hạo cực kỳ bất đắc dĩ đóng giả làm người thân kẻ khác một lần.

Ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Phan Mộng Lệ, làn mi của Phan Mộng Lệ khẽ run lên, đôi môi trắng nhợt khẽ mấp máy.

Khăn trải giường màu trắng nhất thời bị cô nắm chặt lấy, Ngay sau đó, Phan mộng lệ khẽ kêu lên một tiếng tỉnh lại.

Phan mộng lệ hoảng hốt nhìn xem bốn phía, vừa mới tỉnh dậy đầu óc cô vẫn chưa rõ ràng cho lắm.

Quay đầu nhìn người đàn ôn đang ngồi trên ghế sofa, Phan mộng Lệ vô lực mở miệng."Tôi đang ở dưới Địa phủ rồi sao? Anh là Diêm Vương hay là Phán Quan?"

Khóe mội Diệp Hạo điên cuồn giật giật, Diêm Vương, Phán Quan sao? Có Diêm Vương với Phán Quan nào đẹp trai như anh sao?

Diệp hạo hừ nhẹ một tiếng, không được tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác."Ở đây là phòng bệnh của bệnh viện quân khu, chị em tốt của cô cũng ở đây, cô muốn chết cũng đâu có dễ như vậy."

Diệp hạo nói tới đây, tạm dừng lại, thật ra anh nên nói như thế này, cô có chị em tốt, chị em tốt của cô lại có Lục Mặc Hiên. Mà Lục Mặc Hiên tên này lại vừa giống thần vừa giống quỷ, cô muốn chết cũng không dễ dàng như vậy.

Phan Mộng Lệ kinh ngạc, sau đó nhìn xuống kim truyền dịch đang cắm trên tay trái của cô, Phan Mộng Lệ liên tục cười khổ.

Vốn tưởng rằng chết là có thể giải thoát, là có thể khiến cho cô không còn đau khổ nữa. Nhưng ông trời muốn cô sống không bằng chết, Phan Mộng Lệ dã không còn hi vọng gì vào Lý Thành Minh nữa rồi, nhưng đứa con trong bụng. . . . . .

Nhớ đến cục cưng đang nằm trong bụng, Phan Mộng Lệ vội vã đặt tay lên bụng.

Diệp Hạo cười châm chọc, "Bây giờ mới nhớ đến đứa bé sao? Lúc cô cắt cổ tay tại sao không nhớ tới nó? Yên tâm, cô và cả con cô đều an toàn."

Phan Mộng Lệ mím chặt môi lại, cho dù cô có sinh cục cưng ra thì nó vẫn chỉ mang danh là con riêng, là đứa con không được lộ ra ngoài ánh sáng. Cục cưng không thể giữ, nên vốn dĩ cô muốn cùng cục cưng rời bỏ thế giới này.

Trong lúc Phan Mộng Lệ đang hãm sâu vào trong suy nghĩ, một tiếng hét chói tai của phụ nữ từ phòng ngủ dành cho người nhà bệnh nhân truyền ra.

Cả người Phan Mộng Lệ cứng đờ, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng kia. Tiếng hét này là của An Nhược! Cô ấy sao vậy?

Phan Mộng Lệ vội vã xốc chăn lên muốn đi xuống giường.

Diệp hạo nhanh nhẹn ngăn Phan Mộng Lệ lại, "Chị em tốt của cô không sao đâu, Thượng tá Hiên đang dạy ngoại khóa cho cô ấy mà thôi."

Diệp Hạo ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong đầu lại đem Lục Mặc Hiên mắng cho mấy lần, chắc chắn là vừa mới phá ~ chỗ đó rồi, đối với chuyện đó đã nghiện rồi! Lúc đấy anh cũng như vậy, chỉ là, anh không lớn mật như Lục Mặc Hiên.

Phan Mộng Lệ nghi hoặc , học cái gì? Tiếng kêu của An Nhược rõ ràng rất thê thảm thống khổ."Có phải An Nhược đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

"Thật sự là đang học mà, hôm qua cô ấy ở Thịnh Tinh bị Cẩn thiếu nhìn trúng, thượng tá Hiên là một quân nhân tốt nên đang dạy cô ấy một số thuật phòng thân." Diệp Hạo mở miệng nói bừa, anh chỉ mong Lục Mặc Hiên không truyền ra mấy tiếng rên rỉ là được rồi.

Còn về cái tên Cẩn thiếu kia, về sau Diệp Hạo điều tra thì hóa ra hắn là nhị thiếu gia của nhà họ Sở, lại là một tên ăn chơi trác táng.

Phan Mộng Lệ sau khi nghe thấy hai chữ Cẩn thiếu, thân thể càng thêm cứng ngắc. Sở Cẩn? ! Lần này An Nhược gặp phiền phức lớn rồi, Sở Cẩn đã giết rất nhiều "tiểu thư" của Thịnh Tinh rồi, nhưng lại là giết ở trên giường a!

A, lại một tiếng thét chói tai nữa vang lên.

Khóe môi Diệp Hạo lại giật giật, sau đó cứng nhắc nói với Phan Mộng Lệ, "Thượng tá Hiên đang dạy võ thuật cho chị em tốt của cô đó."

Nếu như An Nhược biết Diệp Hạo nói như vậy, chắc chắn cô sẽ xé nát mồm anh!

Ở nơi này dạy võ thuật sao, cái gì gọi là đi học, bạn có thấy ai sau khi cởi hết quần áo của bạn lại còn dạy học cho bạn không? !