Vô Diêm Nam Tình Sự

Chương 30




“Tuần tham kiến vương huynh.” Trúc Dạ Tuần sáng sớm bị nhéo đến Long Các Điện, cũng không biết sự gì.

“Tới rồi, ngồi đi.” Trúc Dạ Thanh ngẩng đầu nhìn huynh đệ chính mình.

Trúc Dạ Tuần có dự cảm không tốt, khuôn mặt ca ca hắn bình thản như vậy vì sao càng nhìn lại càng thấy lạnh lẽo a.

“Tuần, trẫm sẽ cải trang đi tuần một ít ngày, việc trong triều, ngươi liền chủ trì đi.” Trúc Dạ Thanh nói nhẹ nhàng bâng quơ.

“Gì?” Trúc Dạ Tuần thót tim.

Trúc Dạ Thanh nhìn hắn, không hề lặp lại.

“Vương huynh, ngài đây là không muốn cho ta sống nữa sao?” Ca ca đang muốn làm cái gì a, làm cho hắn đi theo tên Lý Lâm chết tiệt kia, hắn đã tức giận sắp giết người, nhất đống nhất đống chuyện a, mới nhìn thôi là đầu đã ong ong lên rồi.

Hiện tại càng kỳ quái hơn, còn muốn hắn giám quốc, chẳng khác nào là bắt hắn vớt mặt trăng dưới nước hay hái sao trên trời a.

“Ngươi là Vương gia của Minh Nguyệt quốc, đệ đệ duy nhất của trẫm, trẫm không ở trong triều, ngươi tới giám quốc, đó là chuyện hiển nhiên thôi.” Trúc Dạ Thanh ngữ khí không chút nhu hòa.

“Kia Ninh Băng cũng là Vương gia đấy thôi, hiện tại ta không phải duy nhất, tại sao ngươi không cho hắn giám quốc.” Trúc Dạ Tuần nhỏ giọng nói thầm, nói hắn đã lâu không được gặp tiểu tử kia a, khẳng định chính mình quá tiêu dao đi.

“Ngươi nói cái gì?” Trúc Dạ Thanh làm bộ không có nghe thấy.

“Không, không có gì.” Trúc Dạ Tuần chạy nhanh lắc đầu, má ơi, chính mình nói gì a, bị vương huynh nghe thấy, chỉ ánh mắt thôi là có thể đông chết hắn rồi.

“Ta sẽ cho Lý Lâm phụ trợ ngươi, tuy rằng hắn tuổi còn trẻ, nhưng là một kỳ tài trị quốc.” Lý Lâm là một nhân tài hiếm có, hắn hiểu biết năng lực của người này, lại là người có tính cách kiên cường, có thể áp chế vương đệ này của hắn.

Tuần cũng chỉ ở trước mặt hắn cùng Thái Hậu mới tỏ ra một bộ dáng trẻ con, nhưng ở bên ngoài, hắn cũng biết đệ đệ này là lãnh ngạo, tính cách cũng thập phần ương bướng.

“Lý Lâm?” Thanh âm của Trúc Dạ Tuần đề cao thêm mấy bậc, hiện tại hắn đã có một tật xấu, vừa nghe đến hai chữ này liền như chú nhím xù lông.

“Ngươi có ý kiến? Hay muốn chọn người khác?”

“Không ý kiến gì.” Hắn có thể có ý kiến gì a, hắn có bao giờ dám vi phạm ý của ca ca đâu, ai, cũng không biết sao, hắn rất sợ ca ca.

“Không ý kiến là tốt rồi, còn có năm ngày, trẫm liền ra cung.”

“Năm ngày?” Liền như vậy năm ngày? Hắn chỉ còn có mấy ngày nhàn rỗi thôi ư?

Trúc Dạ Tuần cảm thấy một trận buồn bực, chẳng biết ca ca nghĩ gì mà lại cho hắn giám quốc, có phải là việc của hắn đâu, ai.

“Nga, Tuần đã biết.” Trúc Dạ Tuần ngắm thấy sắc mặt ca ca vô biểu tình, biết có giãy giụa cũng vô dụng, lại ở trong lòng cuồng thở dài mấy hơi.

“Đúng rồi, đi xem Băng nhi đi, hai ngày nay hắn nhắc tới ngươi luôn.” Đột nhiên chuyển sang chuyện khác.

“A?” Trúc Dạ Tuần còn đắm chìm trong trạng thái thương hại chính mình, nhất thời không phản ứng.

Trúc Dạ Thanh vẫn bảo trì tác phong nói một lần rồi thôi, không nhắc lại.

Vì sao đột nhiên nói tới Ninh Băng? Bất quá chính mình là đã lâu chưa thấy qua người này rồi, ai, vạn ác triều chính a.

“Không còn việc gì khác, lui ra đi.” Trúc Dạ Thanh hạ lệnh trục khách.

“Vâng, Tuần cáo lui.” Trúc Dạ Tuần đi ra Long Các Điện, thái dương thật to, sáng ngời ban ngày ban mặt, nhưng hắn lại cảm thấy âm lãnh u ám, ai ai.

“Ninh Băng, ta đến thăm ngươi đây.” Đi vào Lan Tâm Uyển, Trúc Dạ Tuần phá lệ không có la to.

“Ngươi bệnh nan y ư, muốn chết không muốn sống.” Ninh Băng miệng mồm vẫn thực độc a.

Nhiều ngày không gặp Trúc Dạ Tuần, gần nhất người này liền treo cái mặt khổ qua.

“Ta phi, không một câu lời hay. Ai!” Trúc Dạ Tuần mí mắt đều lười nâng, thật to thở dài.

“Rốt cuộc có chuyện gì, ai còn có thể làm cho đường đường tuần Vương gia của chúng ta than thở a.”

“Ai, ai, ai……” Liên thanh thở dài.

“Còn thở dài thừa nước đục thả câu không nói, cút đi.” Ninh Băng ở trước mặt Trúc Dạ Tuần vĩnh viễn vẫn cứ như chửi chó mắng mèo.

“Ngươi đúng là một tên vô lương tâm, hay tim của ngươi chỉ toàn là thịt, nhìn thấy ta mặt mày bi thảm như vậy, ngươi cư nhiên còn mắng ta, ai……” Trúc Dạ Tuần tiếp tục ai oán.

Ninh Băng xoay người chuẩn bị vào nhà, không quan tâm người nọ.

“Ai? Ngươi đừng đi a, ta còn chưa nói xong mà, ai, đằng đằng.” Con người chính là hay có cái tật xấu, người ta không muốn nghe, cứ nhất định phải nói cho bằng hết.

Trúc Dạ Tuần chạy nhanh vào nhà, Ninh Băng căn bản vẫn không thèm quan tâm hắn, tự cố ăn tiểu điểm tâm.

“Còn không phải là tại vương huynh, không có việc gì cải trang đi tuần làm chi, sau đó còn bảo ta giám quốc, ai ai ai ai, ngươi nói ta làm sao đây a, ai ai ai……” Lại là vô số tiếng thở dài thườn thượt, Ninh Băng hoài nghi nếu còn tiếp tục thở dài như vậy, Trúc Dạ Tuần chắc sẽ bị chết vì thiếu khí.

“Vốn tưởng rằng vương huynh cải trang đi tuần, ta đây có thể cao hứng hoan hỉ, vì không bị ai bức xử lý việc triều chính nữa, ai ngờ đâu, cư nhiên làm cho ta giám quốc, ông trời ơi, cử thiên lôi xuống đánh ta cho rồi.” Trúc Dạ Tuần hét thật to phát tiết hết ai oán.

“Còn tưởng là đại sự gì kia đấy, kia vương thượng không ở, ngươi giám quốc cũng là thường thôi, có cái gì long trời lở đất đâu mà ngươi cứ tru lên như thế.”

“Nói dễ nghe nhỉ, ngươi cứ thử xem, ngươi không biết, ta mỗi ngày ở chỗ tên đầu đất Lý Lâm kia xử lý chính sự gì đó, đã muốn là cực hạn của ta rồi, hiện tại lại còn trăm ngàn chuyện lớn nhỏ trút xuống, cái đầu này của ta, có thể chịu được sao.” Trúc Dạ Tuần phẫn hận nhìn cái người không hề có chút đồng tình thương xót nào trước mặt.

“Cái kia, cùng ngươi nói một chút a, vương thượng đi tuần, ta cũng đi theo.” Ninh Băng không phải muốn cho Trúc Dạ Tuần chịu thêm cú sốc nữa, chính là rất muốn nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của hắn, ha ha.

“Cái gì? Cái gì? Hai người các ngươi đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, bỏ lại mình ta ở trong hoàng cung chịu tội?” Trúc Dạ Tuần cảm thấy đầu hảo vựng, Ninh Băng vì sao vận mệnh tốt như vậy có thể đi ra ngoài ngoạn, còn hắn phải khổ sở ngày đêm làm việc?

Chỉ mới nghĩ tới lúc lâm triều thôi đã khiến cho hắn da đầu run lên, sau này làm sao còn thời gian mà mơ màng mộng đẹp a.

“Vương thượng bảo ta đi, ta không có quyền lợi phản đối.” Ninh Băng kỳ thật vui sướng khi người gặp hoạ. Ngươi là tên Vương gia nhàn tản, bình thường luôn ở ngoài cung ngoạn, còn ta thì chả được đi đâu.

Trúc Dạ Tuần luôn ở trước mặt Ninh Băng kể ở ngoài cung thấy cái gì đó mới mẻ, ăn cái gì đó hảo vị…., làm cho Ninh Băng âm thầm ghen tị đã lâu, lần này, rốt cuộc hắn cũng có thể đi ra ngoài, oa ha ha ha……

“Thật không? Ta thấy ngươi cao hứng, nôn nóng ra mặt thế kia, ta còn không biết ngươi sao, vẫn luôn muốn ra ngoài chơi đùa.” Trúc Dạ Tuần còn không hiểu hắn ư, đùa nghịch mấy thứ hoa hoa thảo thảo thụ thụ đã muốn không còn cảm giác mới mẻ nữa rồi.

“Ngươi ghen tị a.” Ninh Băng tiếp tục nhóp nhép ăn điểm tâm.

“Ai, ai, ai…… Ta thật mệnh khổ mà, trên thế giới này còn có người nào so với Tuần vương ta mệnh khổ hơn sao, không có, tuyệt đối không có.” Trúc Dạ Tuần tiếp tục kêu rên.

“Đánh ngươi cái tội đang ở trong phúc mà không biết phúc.” Ninh Băng nhịn không được lấy điểm tâm đánh người nào đó.

“Kia hai ta thay đổi?”

“Ngươi là muốn làm phi tử cho ca ca ngươi? Không được tốt a.” Ninh Băng cố ý xuyên tạc ý của mỗ Tuần.

“Phi phi phi, muốn ta làm vợ của ca ca ư? Vậy thì ta tình nguyện vĩnh viễn xử lý triều chính.” Nổi da gà đầy đất, ai nha, đừng nói chuyện khủng bố như vậy chứ.

“Nếu không, ta làm vợ ngươi nha?” Trúc Dạ Tuần đột nhiên tà mắt nhìn Ninh Băng.

“Gì? Trúc Dạ Tuần, ngươi điên rồi, cách ta xa một chút.” Ninh Băng cả người run run một chút, ai u, người này đầu óc không bình thường.

“Ngươi nguyện ý ta cũng không muốn đâu, bổn vương là người cưới vợ chứ không lấy chồng a, hừ.”

“Được rồi, ta thấy ngươi là bị triều chính làm cho khủng hoảng nói năng lộn xộn, thần kinh không ổn định rồi.”

“Ai, miễn bàn chuyện thương tâm của ta, ngươi là một người nhẫn tâm.” Mặt Trúc Dạ Tuần nháy mắt xoay thành khổ qua.

“Ngươi nói tốt như vậy, nhìn dung mạo ngươi xem, đúng thật là đồ bệnh thần kinh mà.” Ninh Băng bĩu môi.

Mỗi lần nhăn mày nhíu mặt, mặt Trúc Dạ Tuần quả thật không phải là của một nam nhân nên có, chậc chậc, giậm chân giận dữ a.

“Ngươi thích thì cứ lấy, ai mà muốn vậy đâu.” Trúc Dạ Tuần đối với dung mạo này của hắn cũng không mong đợi gì, vì có tác dụng chi đâu a.

“Chậc chậc. Đúng rồi, Trúc Dạ Tuần, ngươi có phi tử không?” Ninh Băng thật đúng là không biết Trúc Dạ Tuần đã có gia đình chưa.

“Không có.”

“Không có? Vì sao? Ngươi có tật xấu? Ca ca ngươi nhiều phi tử như vậy, ngươi một cái cũng không có?”

“Ngươi mới có tật xấu, nữ nhân, phiền toái.” Hắn chỉ nhìn thấy một đám vương tẩu kia thôi, đã không dám nghĩ đến chuyện cưới vợ rồi.

“Vậy thì cưới nam nhân.”

“Cưới ngươi a?”

“Tốt, ngươi đi cùng ca ca ngươi nói đi.” Tiểu tử, ngươi dám sao.

“Nếu ngươi nguyện ý, ta lập tức đi nói.” Trúc Dạ Tuần đột nhiên ánh mắt liền thay đổi, đáng tiếc cái người đang vừa ăn điểm tâm vừa cùng hắn pha trò kia căn bản không nhìn thấy.

“Chạy nhanh đi, ta chờ hảo tin tức của ngươi a.” Ninh Băng tiếp tục vừa ăn vừa nói.

“Ninh Băng, ngươi, thích vương huynh ta sao?” Câu này Trúc Dạ Tuần muốn hỏi đã lâu.

“Gì? Ủ rũ thanh ủ rũ ngữ không phải phong cách của ngươi a?” Ninh Băng không có nghe thấy cái vấn đề hỏi bằng giọng thật nhỏ kia.

“Không có gì.” Trúc Dạ Ttuần đầu lại cúi xuống, ai, vẫn là không nên hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy có vẻ hảo hơn.

“Không nói thì thôi.” Ninh Băng không sao cả nhún nhún vai, nghĩ đến lúc Trúc Dạ Tuần sắp bị trọng trách giám quốc tra tấn cho điên lên.

Mấy ngày kế tiếp, Ninh Băng mỗi ngày đều đi cùng Chíp Bông Đô Đô chơi đùa, càng ngày càng thích hai vật nhỏ này, vì khi xuất cung, không biết khi nào thì trở về, thật là có chút luyến tiếc, nếu có thể mang theo chúng nó thì tốt rồi.

“Nghe nói mấy ngày nay ngươi cùng hai vật nhỏ ngoạn điên rồi?” Trúc Dạ Thanh lôi kéo Ninh Băng ngồi vào trên đùi chính mình.

“Ảnh nói như vậy? Mới không có đâu, ta chỉ là có điểm luyến tiếc chúng nó, Thanh, chúng ta sẽ đi ra ngoài bao lâu a?” Ninh Băng đối với việc Trúc Dạ Thanh đem chính mình ôm ngồi trên đùi thật không sao tự nhiên được, hắn không phải tiểu hài tử, cũng không phải Chíp Bông Đô Đô, càng không phải búp bê, tư thế này, nhiều quái dị, chẳng lẽ lão đại này không cảm thấy thế sao?

“Sẽ không lâu lắm.”

“Cái kia, Thanh, ta có thể ngồi ở bên cạnh hay không? Như vậy, ta cảm thấy chính mình giống tiểu oa nhi.” Ninh Băng rốt cục đem oán thầm chuyển thành ngôn ngữ biểu đạt ra.

“Như vậy rất tốt.” Người cống hiến đùi làm ghế dựa bất vi sở động.

Ninh Băng không nói gì, quên đi, ai bảo hắn là lão đại chứ, nhịn.

“Tuần, đến xem qua ngươi?”

“Đúng vậy, ha ha, ngươi không thấy cái mặt khổ qua của hắn nga, hảo hảo cười.” Ninh Băng mỗi lần nhắc tới Trúc Dạ Tuần đều muốn cười, cảm thấy người nọ sao mà ngốc nghếch như vậy? [ Người ta là cố ý bị ngươi ăn hiếp đó, gì cũng không biết, ai mới là tối ngốc đây.]

“Thật không?” Trúc Dạ Thanh ngữ khí bình thản, quả nhiên Băng nhi cùng Tuần ở chung càng hoà hợp hơn.

Hắn kỳ thật có điểm ghen tị, tuy rằng Băng nhi ở trước mặt hắn luôn có vẻ nhu thuận, nhưng hắn càng thích nhìn thấy bộ dáng không kiêng nể gì của tiểu tử này khi cùng Tuần một chỗ, khi nào thì, ở trước mặt hắn, cũng có thể như thế? [ Tiểu Thanh a, nhiệm vụ này gian khổ lắm nga, ngươi không tưởng tượng ra miệng Ninh Băng độc địa như thế nào đâu a.]

“Hắn ghen tị ta có thể cùng Thanh đi tuần, ta chọc hắn tức chết, ha ha.” Ninh Băng thật vui vẻ khi bỏ đá xuống giếng.

Ở trong mắt hắn xem ra, hắn cùng Trúc Dạ Tuần chính là một đôi không ngừng tổn hại nhau, không lợi dụng hạ thạch thì thật có lỗi a, hắc hắc.

Trúc Dạ Tuần ở phủ đệ chính mình đánh cái đại hắt xì……

……

Trúc Dạ Thanh không nói gì thêm, lấy hình thức nói năng của Ninh Băng, hắn còn phải rèn luyện nhiều hơn, bất quá, Ninh Băng một cái “ta” làm cho tâm tình hắn thật tốt……